Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 1083: Cấp đông!

Chương 1083: Cấp đông!Chương 1083: Cấp đông!
Cảng Đông Âu là một tòa thành nhỏ, bản thân không có bao nhiêu cư dân tồn tại dưới hình thái Quỷ Hồn, đương nhiên cũng không có cửa hàng chuyên phục vụ Quỷ Tu .
Chẳng qua, lão bản một nhà kinh doanh pháp bảo lớn nhất bản địa vừa khéo là một tên Quỷ Tu.
Lý Diệu sau khi bắt chuyện cùng lão bản này mới biết, thì ra hắn vốn là thợ cơ khí trên một chiếc thuyền đánh cá cỡ lớn, trong một lần ra biển bắt cá gặp phải sóng thần, thuyền đánh cá bị lật, toàn bộ thuyền nhân đều rơi xuống nước chết.
Chỉ có hắn trong lúc hấp hối bị một tia chớp đánh trúng, không biết làm sao mà thân thể chìm xuống biển, một đám tàn hồn lại ngưng tụ, trôi nổi trên biển vài ngày, cuối cùng được đội cứu viện quan sát thấy.
Sau khi chuyển hóa thành quỷ tu, hắn sợ hãi sóng gió trên biển, không bao giờ nghĩ tới chuyện ra biển nữa, thế là dứt khoát dùng toàn bộ tiền bảo hiểm mở một cửa hàng pháp bảo trên cảng.
Bởi vì lão bản là quỷ tu, hơn nữa một số du khách quỷ tu khi đến cảng Đông Âu du ngoạn, thỉnh thoảng lại gặp sự cố trượt chân rớt nước, Linh Giới Nghĩa Thể hư hỏng….vân vân.
Thế nên, cửa hàng pháp bảo này cũng kiêm luôn công năng “phục vụ Quỷ Tu”, trong kho hàng có không ít linh phối kiện Linh Giới Nghĩa Thể, thậm chí có một bộ Linh Giới Nghĩa Thể secondhand gần như trọn vẹn, cung cấp cho Quỷ Tu sử dụng tạm thời.
Lý Diệu rất hài lòng với bộ Linh Giới Nghĩa Thể cao gần hai mét này, bỏ tiền ra mua, thuận tay mua thêm lượng lớn đơn nguyên pháp bảo và cấu kiện tương ứng.
"Lý Diệu!"
Lúc tính tiền, hắn đột nhiên nghe được có người gọi tên mình
Đồng tử Lý Diệu chợt co rụt lại, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Hắn không cảm giác thấy sự tồn tại của Bí Kiếm sử, mà chỉ cảm giác thấy sáu bảy đứa nhóc đang chơi đùa gần cửa hàng pháp bảo.
Cửa hàng pháp bảo thường xuyên sẽ có một ít bao bì đóng gói đơn nguyên pháp bảo bỏ không, trên thùng giấy cát tông như vậy đều in ấn đồ án Tinh Khải anh tuấn uy phong hoặc phi kiếm sặc rỡ nhìn rất đẹp mắt.
Hơn nữa, lão bản Quỷ Tu nhìn như dữ tợn song lại rất dễ gần. Thường xuyên dùng một ít linh kiện pháp bảo báo hỏng lắp ráp những bọn đồ chơi hiếm lạ cổ quái cho đám trẻ.
Vì vậy cửa hàng pháp bảo này cũng trở thành địa điểm chơi đùa của đám trẻ con trong cảng.
Một bé trai mập mạp, mặt đầy tàn nhang, tóc quăn, trên người đeo mấy thùng giấy các-tông, giả như đang mặc Tinh Khải, dùng một thanh phi kiếm bằng gỗ chơi đùa với bạn bè: "Đến đây đi, Yêu thú thối tha nhà ngươi, ta là Lý Diệu, ta không sợ ngươi!"
Đồng bạn kéo lấy nước mũi, dùng súng đồ chơi bắn hắn: "Ngươi không phải Lý Diệu, Lý Diệu đã chết, ngươi là Yêu thú, Yêu thú béo ú!"
Đứa béo đỏ mặt lên: "Ta, ta không chết, Liên Bang gặp nguy hiểm, ta lại trở về, đánh Yêu thú gầy tong teo nhà ngươi! Nhìn Huyền Cốt chiến giáp của ta, lợi hại không?! Ba ba ba ba!"
Mấy đứa nhóc lăn thành một đoàn, lập tức thành một đám khỉ đất, hô gào inh ỏi:
"Ta là Lý Diệu!"
"Ta là Lý Diệu!"
"Ta mới là Lý Diệu!"
Lý Diệu dựa bên cửa, sững sờ đứng nhìn, khóe môi bất giác nhếch lên ý cười.
Tâm tình của hắn đột nhiên tốt lên nhiều.
Từ khi đến Thiên Nguyên giới, thật ra trong lòng hắn luôn có áp lực, thậm chí cảm thấy oan uổng.
Rõ ràng ở Huyết Yêu giới mình phải vào sinh ra tử, bị mấy chục tên Yêu Hoàng đuổi giết, phí thiên tân vạn khổ mới phá hủy được Huyết Yêu chi nhãn!
Dù khi về nhà không cần nở mày nở mặt, nhưng cũng đừng trước thì bị quân liên bang đuổi đánh, sau thì bị Bí Kiếm Cục truy bắt, khổ sở đến thế là cùng!
Về lý trí, Lý Diệu biết là do "U Minh chi tử" và "Thâm Uyên" cản trở, che mắt tuyệt đại đa số người bình thường, binh lính liên bang, Bí Kiếm sứ và Tu Chân giả.
Nhưng ở khía cạnh tình cảm
Khó chịu, ủy khuất, thậm chí nổi giận, đủ loại cảm xúc mặt trái điên cuồng sinh sôi..
Lý Diệu ẩn ẩn cảm giác được, mấy ngày ngắn ngủn vừa qua, thực lực huyết sắc Tâm Ma gần như đã tăng gấp đôi.
Điều này chứng tỏ mặt hắc ám trong lòng hắn càng ngày càng mạnh.
Cho tới khắc này, nghe được đám trẻ con ngây thơ gọi tên mình, không biết vì sao, mây đen trong lòng Lý Diệu bị xé toang, lộ ra ánh mặt trời, giành được một loại lực lượng mới!
"Anh hùng cấp 1 Liên Bang a "
Nghe cứ buồn nôn, lúng túng kiểu gì.
Móc mũ lưỡi trai che kín đầu, mặt hắn đỏ tới mang tai.
Lý Diệu chưa từng nghĩ tới muốn làm anh hùng.
Mãi tận giờ khắc này, hắn vẫn không thực sự coi mình là “anh hùng cấp 1 Liên Bang”.
Ở trong mắt hắn, danh xưng này có lẽ chỉ tồn tại trên sách giáo khoa, trên những ảnh chụp hay tượng đá trang nghiêm.
Hắn không có tư cách, cũng căn bản không muốn đặt cạnh những anh hùng kia.
Chẳng qua
Mưa phùn theo gió trút xuống, biển cả lúc hoàng hôn lấp lánh ánh bạc, trong cảng cá nhỏ bình lặng, tiếng cười vui của đám trẻ như chuông bạc thẳng lên trời cao, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cha mẹ quát mắng, xách lấy lỗ tai lôi đám khỉ con lấm lem bùn đất về nhà ăn cơm.
Họa quyển rất đẹp, đến độ Lý Diệu căn bản không đành lòng nghĩ tới chuyện cảnh tượng đó sẽ bị chiến hỏa và virus hủy diệt.
Hắn không muốn làm anh hùng, làm anh hùng rất mệt, rất phiền, rất ngu, thậm chí có đôi lúc còn ủy khuất.
Nhưng mà, nếu ngay cả đám nhóc năm sáu tuổi đều coi hắn là anh hùng, vậy sao hắn có thể nhẫn tâm khiến chúng thất vọng, thậm chí trơ mắt nhìn chúng tử vong?
"Yên tâm đi!"
Nhìn thân ảnh đám nhóc tan biến phía cuối hẻm, Lý Diệu siết chặt nắm tay, nhủ thầm: "Chuyện này, bất luận là ai giở trò quỷ sau lưng, ta nhất định sẽ bắt được!"
"Ta sẽ không để một trường chiến tranh không chút ý nghĩa đổ xuống trên đầu các ngươi."
"Tuyệt đối sẽ không!"
Đêm hôm đó, hắn nghỉ lại trên một chiếc thuyền cá bỏ hoang ở cảng Đông Âu.
Nơi đây cách thủ đô hơn một ngàn km, Bí Kiếm Cục còn chưa sưu tra đến đây, cả đêm gió êm sóng lặng, không ai tra tới chiếc thuyền bỏ hoang này.
Đến hai giờ sáng, hắn lắp ráp xong pháp bảo chuẩn bị sử dụng ở Thiên Đô thị.
Chủ yếu là cải tạo bên trong, bề ngoài không hề biến hóa, bên trong hoàn toàn đổi bằng Linh Giới Nghĩa Thể chuyên dụng cho Quỷ Tu, cùng với một chiếc đèn xạ quang tính năng cực kỳ mạnh mẽ.
Đèn xạ quang này có thể phát ra huyền quang bảy máu, bắn tám chữ "Ta là Lý Diệu, ta còn sống!" lên cao ngàn mét, mỗi chữ đều hơn 10m vuông, từ dưới mặt đất nhìn lên tuyệt đối thấy được rõ ràng.
Chỉ cần bắn tám chữ này lên trung tâm bầu trời thủ đô. Đập vào mắt chủ tịch quốc hội, thiết soái, cục trưởng tình báo, trên trăm chưởng môn, hơn ngàn đơn vị truyền thông, trên chục tỷ dân chúng Liên Bang, tốt nhất là đánh lên thân Liệu Nguyên hào. Vậy là đủ!
"U Minh chi tử" và "Thâm Uyên" chỉ có thể giương mắt nhìn, làm sao mà ngăn cản hắn được? Vu oan giá hoạ hắn trước mắt mọi người? Nhân dân cả nước đâu có chịu!
Ba giờ sáng, từ đáy biển, Lý Diệu lẻn vào thuyền đánh cá của Bạch Hải phái ở cảng Đông Âu.
Bạch Hải phái là tiểu môn nhà nghèo, trên dưới toàn phái không có mấy Tu Chân giả, loại nghề ngư nghiệp thông thường nàng càng không cần quá nhiều Tu Chân giả quản lý.
Làm việc trên thuyền đều là người bình thường, chỉ có một tên Tu Chân giả không phải loại hình chiến đấu phụ trách điều khiển và sửa chữa các loại pháp bảo trên thuyền. Tính cảnh giác cũng không cao, hoặc nói cách khác, căn bản không hề cảnh giác.
Chiếc thuyền đánh cá này chẳng những mỗi ngày sẽ đánh bắt gần bờ, mà còn là nơi tiếp nhận lượng lớn thu hoạch của các thuyền đánh cá nhỏ, sau đó thông qua một loại Ngưng Băng dịch được điều chế đặc biệt, trong vòng nửa giây triệt để đông cứng nước biển, bảo đảm tính nguyên vẹn của tế bào hải sản bên trong. Giúp cho chất thịt giữ được trạng thái tươi sống.
Hải sản sau khi được công nhân chọn lựa kỹ càng, phân ra đẳng cấp, liền dùng Ngưng Băng dịch đông lạnh thành từng khối băng cứng, đưa vào trong tủ lạnh đặc thù.
Bản thân Ngưng Băng dịch có màu u lam, sau khi đông lại liền chuyển màu xanh đậm, tầm nhìn rất thấp, căn bản không thấy rõ tình trạng bên trong.
Các khối Ngưng Băng đông lạnh được đưa vào container, mang đến các thành thị, khách sạn và chợ hải sản khác nhau, trong đó nhóm hải sản có phẩm cấp cao nhất chuyên môn được dùng khí cầu Tinh Thạch đưa thẳng đến khách sạn Quân Hào Thiên Đô thị.
Lý Diệu biết, khách sạn Quân Hào là sản nghiệp dưới tên đại tông phái “Đế Quân môn” nổi danh Liên Bang. Ở phạm vi thủ đô, Đế Quân môn rất có thế lực, loại container hải sản phải tranh thủ từng giây này thường thường đều được miễn kiểm, dù đụng phải kiểm tra cũng chỉ là mở ra container quét vài lần thôi.
Bốn giờ lẻ chín phút rạng sáng, Lý Diệu làm một phen tay chân trong khoang động lực thuyền đánh cá.
Bốn giờ hai mươi mốt phút rạng sáng, khoang động lực xảy ra một vụ hỏa hoạn nho nhỏ.
Tên Tu Chân giả duy nhất trên thuyền bàn giao công tác trong tay cho trợ thủ, sau đó chui vào khoang động lực khắc phục sự cố.
Đây là một sự cố hết sức bình thường khi tuyến Linh Năng biến chất, dẫn đến quá tải.
Nhưng không khéo chính là, khăng khăng lại thiêu hủy đơn nguyên ổn định quan trọng nhất, sửa chữa rất là phiền toái.
Thế là, ngay giữa thời điểm cấp bách này, nếu xử lý chậm, rất có thể sẽ khiến mấy trăm tấn cá hư thối.
Tu Chân giả này hết cách, đành phải ngồi lỳ trong khoang động lực cắm cúi sửa chữa hơn nửa giờ.
Trong khoảng thời gian đó, trong khoang lạnh toàn là ngư dân bình thường, không có Tu Chân giả nào tồn tại.
Một giờ sau Tu Chân giả mới đầu đầy mồ hôi xử lý đã xong vấn đề, quay trở lại khoang lạnh.
Lúc này, có mấy container hải sản đã đóng gói xong.
Trong đó có cả container hải sản vận chuyển đến khách sạn Quân Hào Thiên Đô thị.
Sáu giờ ba mươi ba phút rạng sáng, container được xếp đặt lên thuyền phù không Tinh Thạch, logo Đế Quân môn trên thuyền lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thuyền phù không bay thẳng tới thủ đô.
Bảy giờ hai mươi lăm phút rạng sáng, mạng lưới truy tra ở Thanh Nguyên thị rốt cục đã có thu hoạch mới, chiếc xe Phi Toa Lý Diệu trộm đi ở khu cư xá lâu đời bị điều tra ra, hình ảnh hắn lái xe rời khỏi nội thành Thanh Nguyên cũng được tìm tới.
Nhưng mà, khi hình ảnh giám sát truy tung đến ngoại ô Thanh Nguyên thị, hết thảy manh mối lần nữa bị chặt đứt, chiếc xe Phi Toa giống như khối băng hòa tan trong nước, tan biến vô hình.
Tám giờ năm lăm phút sáng, mức độ cảnh giới bên ngoài Thiên Đô thị lần nữa đề thăng.
Tổng cộng cài đặt chín tầng cảnh giới, hết thảy lữ khách, xe Phi Toa, xe khách, đoàn tàu tinh quỹ và chiến hạm vận tải dân dụng tiến vào Thiên Đô thị đều bị kiểm tra nghiêm ngặt!
Vấn đề ở chỗ, bí kiếm sử của Bí Kiếm Cục cũng là thân thể máu thịt chứ không phải thần thánh không gì không làm được, nguồn lực mà Bí Kiếm Cục có thể điều động cũng không phải vô hạn.
Khi bọn hắn dồn tất cả lực lượng vào kiểm tra và truy lùng, tự nhiên không đào đâu ra tinh lực để quan tâm đến chiếc thuyền phù không chở hải sản đến từ " cảng Đông Âu".
9h 45 phút sáng, hai tên Bí Kiếm sứ leo lên chiếc thuyền phù không này, bọn hắn đã ở cách thắng lợi rất gần.
Nhưng mà, sau khi dùng huyền quang quan sát từng khe hở nhỏ trên thuyền phù không, xác nhận không có dấu hiệu khả nghi, lại thoáng nhìn qua logo Đế Quân môn, hai người sờ cánh mũi phất tay cho qua, thế là thắng lợi cứ vậy chui tọt đi.
10h sáng, trên bầu trời khách sạn Quân Hào, thuyền phù không chậm rãi đáp xuống.
Cách “lễ tưởng niệm 100 ngày” còn đúng một ngày.
Khoảng cách đến Thiên Đô thị, 0 km.
Kền kền Lý Diệu đã lẻn vào thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận