Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 2045: Tòa thành xương khô!

Chương 2045: Tòa thành xương khô!Chương 2045: Tòa thành xương khô!
“Ầm!”
Một quả cầu lửa như nham thạch nóng chảy, đánh hết đến trên thân một con Thằn Lằn Xương Khô dài ba năm mét, làm con súc sinh này ở trong lửa xanh xanh đỏ đỏ điên cuồng nhảy múa lên.
Sinh mệnh lực của nó ương ngạnh đến cực điểm, mặc dù máu thịt đều bị lửa đốt thành than đen, từng khối bong ra rơi xuống từ trên xương khớp, vẫn ở trong tiếng “bốp bốp bốp” vung cái đuôi quái dị, lao về phía đám người Lý Diệu.
Quyền Vương ước chừng bắn hết một băng đạn của pháo oanh kích sáu nóng xoay tròn, mới bắn con súc sinh này thành tổ ong, xiêu xiêu vẹo vẹo mềm nhũn xuống, ở trên đất run rẩy như bị động kinh, hãy còn hướng đám người Lý Diệu vươn móng vuốt, dọa Hàn Đặc và Lưu Ly sắc mặt trắng bệch, hầu như sắp hô thành tiếng.
Đây chính là chuyện đã xảy ra trong nửa phút đồng hồ sau khi bọn họ trở lại mặt đất.
Phóng mắt nhìn lại, cả tòa thành Tiêu Dao đều là quỷ ảnh tầng tầng, sói tru từng đợt, khắp nơi đều có Thằn Lằn Xương Khô đang nhảy lên nhảy xuống, mỗi lần tấn công đều có thể cắn nuốt vài tên giặc cướp, đưa bọn họ nhai nát thành những đống thịt nát, lại cuốn theo axit và khói độc phun ra ngoài, hóa thành một dòng dịch độc chảy xiết, tấn công mỗi một phố nhỏ ngõ hẹp của thành Tiêu Dao.
Vô số giặc cướp kêu thảm thiết ở dưới Thằn Lằn Xương Khô tàn sát bừa bãi.
“Cái này con mẹ nó là quái vật gì?”
“Không thủ được rồi, chạy mau thôi!”
“A, a a a a, cho ta một phát súng, mau con mẹ nó cho ta một phát súng!”
Vô số giặc cướp ở trong tiếng kêu gào thê thảm bay lên trời, lại ở trong nháy mắt tiếp theo bị cái lưỡi dài như cây lao đâm thủng, cứng rắn túm về sâu trong tường đổ ngói vỡ, chờ lúc bọn hắn lại lần nữa “bay” đến giữa không trung, đã biến thành những đống xương trắng be bét máu thịt.
Lý Diệu thậm chí tận mắt thấy, hai con Thằn Lằn Xương Khô phân biệt từ trái phải công kích một chiếc tinh thạch chiến xa hạng siêu nặng.
Cái đầu bọn nó tách ra thành “hoa ăn thịt người” gắt gao cắn bọc thép của tinh thạch chiến xa, hướng hai bên dùng sức vung lên, thế mà cứng rắn xé rách tinh thạch chiến xa!
Con Thằn Lằn Xương Khô thứ ba thừa dịp sơ hở mà vào ―― bọn nó giống như bạch tuộc, thân thể cực mềm dẻo, chỉ cần một lỗ thủng không lớn hơn nắm tay bao nhiêu, liền có thể dễ dàng chen vào, triển khai bữa tiệc giết chóc thịnh soạn.
Ở trước mặt Thằn Lằn Xương Khô hung hãn và bạo ngược, tuyệt đại bộ phận giặc cướp đều biến thành dê núi tay trói gà không chặt.
Chỉ có số rất ít đầu mục giặc cướp và hung nhân tiếng thối rõ ràng, mới có thể ở dưới Thằn Lằn Xương Khô công kích, vừa đánh vừa lui, chạy trối chết.
Đám người Lý Diệu, tự nhiên là tồn tại chói mắt nhất trong lò mổ Tu La.
“Rầm, rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Một con Thằn Lằn Xương Khô từ phế tích khe hở chỗ sâu nhất chui ra đến, thừa dịp Quyền Vương đổi băng đạn cho pháo oanh kích sáu nòng xoay tròn cắn cánh tay trái, lại bị Quyền Vương trực tiếp đâm cánh tay trái vào sâu trong cổ nó, nắm tay phải nháy mắt hình thành một làn sương mù xám, cắn nuốt toàn bộ đầu nó, làm nó ngay cả đầu cũng không kịp “phân liệt”, đã bị hoàn toàn đập thành một bãi thịt nát.
“Vù vù vù vù vù vù vù!”
Hạ Hầu Vô Tâm cùng lúc khống chế hơn trăm thanh phi kiếm, hóa thành một lưới kiếm chớp giật sấm rền, khiên linh năng của bất cứ con Thằn Lằn Xương Khô nào ở trước mặt lưới kiếm của hắn cũng trở nên không chịu nổi một đòn, trong tích tắc bị hắn phân giải tứ chi và đầu, như bào đinh giải ngưu phân giải hoàn mỹ.
Mặc dù Tân Tiểu Kỳ, Hàn Đặc và Lưu Ly, ở dưới nguyên thần của Lý Diệu thần không biết quỷ không hay phụ trợ, cũng có thể đánh có thanh có sắc với Thằn Lằn Xương Khô, vài lần thế công hết hồn, hết thảy đều bị Lý Diệu kiềm chế, quấy nhiễu, hóa giải.
“Số lượng bọn súc sinh này thật sự quá nhiều, quả thực giết không hết!”
Hạ Hầu Vô Tâm vừa phát ra tiếng gầm nhẹ, vừa thao túng phi kiếm lại lần nữa chặt đứt lưỡi dài của ba con Thằn Lằn Xương Khô bắn tới như điện, thanh âm đã có chút run rẩy, phi kiếm cũng phun ra nuốt vào hào quang lay động bất định.
“Bằng vào bản thân chúng ta là trốn không thoát, mặc dù chạy ra khỏi phạm vi thành Tiêu Dao, cũng sẽ bị ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ khóa mục tiêu, rất khó tìm được cơ hội trốn vào lòng đất, cho nên phải tới gần toán giặc cướp lớp, xen lẫn trong rất nhiều nhân mã cùng nhau chạy đi, mới có khả năng lừa dối qua ải được!”
Tân Tiểu Kỳ vượt qua lúc ban đầu bối rối, lại khôi phục sự thông minh ngày xưa. Cô ở trên Nghiệt Thổ du đãng hai mươi năm, đấu đá ở giữa các bang cướp lớn và hung nhân, trên ý nghĩa nào đó, so với sư phụ Hạ Hầu Vô Tâm có kinh nghiệm chạy trốn phong phú hơn nữa.
Thật ra không cần bọn họ nói, giặc cướp khác cũng ùn ùn tới gần bọn họ.
Ở dưới sự săn giết của Thằn Lằn Xương Khô, còn có thể may mắn sống sót đến bây giờ, tất cả đều là tinh anh trong tội dân Nghiệt Thổ, người nổi bật trong giặc cướp và hung nhân.
Mặc dù một lát trước đó còn đấu nhau sống chết, nhưng ở dưới cảnh tượng ghê người khủng bố như thế kích thích, mọi người đều ở trong tích tắc sinh ra lòng cùng chung mối thù.
“Vì sao? Thiên Không Chi Thành vì sao phải ném nhiều quái vật như vậy xuống dưới săn giết chúng ta, chúng ta con mẹ nó rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, tấn công Thế Giới Cực Lạc, không phải điều Thiên Không Chi Thành cho phép sao?”
“Cái đó và tấn công Thế Giới Cực Lạc không có chút quan hệ nào, chưa nhìn thấy thủ quân thành Tiêu Dao cũng bị những quái vật này nuốt vào bụng chết rồi!”
“Chuyện tới nước này, còn nghĩ ‘vì sao’ cái gì, trước nghĩ cách chạy đi!”
Bát phương hung nhân, đều hiển thần thông, ở giữa Thằn Lằn Xương Khô và núi thây biển lửa giết ra những ‘đường máu’ nhìn thấy ghê người, không ít đường máu đều mơ hồ hướng phía đám người Lý Diệu tới gần, rất nhanh ngưng tụ thành một mũi đoàn đội trên dưới một trăm người, mắt thấy đã sắp chạy trốn tới bên rìa thành Tiêu Dao, cũng chính là chỗ phòng tuyến thứ nhất lúc ban đầu bị “thành Đại Thiết” chà đạp.
Đúng lúc này ――
“Phù... Phù... Phù... Phù...”
Trong khói thuốc súng tràn ngập phía trước mơ hồ xuất hiện một bóng đen cao bảy tám mét, một tấm mặt nạ xương trắng to lớn không gì so sánh được, ở trong sương khói nở rộ ra ý cười dữ tợn.
“Đây là cái gì?”
“Một con thật lớn!”
Toàn bộ giặc cướp và hung nhân hết thảy chấn động.
Một chiếc tinh thạch chiến xa không giảm được tốc độ, lao thẳng tắp về phía bóng đen, mắt thấy không thể né tránh, dứt khoát đẩy nhanh tốc độ, mưu toan chơi trò sát bên người mà qua bóng đen.
Nào ngờ bóng đen mở ra cái mồm to như chậu máu, trực tiếp phun ra một đống axit, bao trọn lấy tinh thạch chiến xa, trong mười mấy giây ngắn ngủn, liền hóa thành một đống phế liệu như bãi nôn.
Bóng đen lúc này mới không chút hoang mang lộ ra toàn cảnh, hình thể con Thằn Lằn Xương Khô này, ít nhất là gấp bốn “tạp binh” bình thường trở lên!
Lúc này, lờ mờ phía sau mọi người, cũng có vô số Thằn Lằn Xương Khô đuổi tới.
Tuy tạm thời bị giặc cướp và hung nhân điên cuồng hắt ra bão đạn ngăn cản, nhưng viên đạn rồi có lúc sẽ hao hết.
“Quyền Vương” Lôi Tông Liệt và “Tiêu Dao thành chủ” Hạ Hầu Vô Tâm liếc nhau, hai người cùng lúc lao về phía Thằn Lằn Xương Khô vương.
“Phốc phốc phốc phốc!”
Thằn Lằn Xương Khô vương như tia chớp phun ra bốn đống axit, đều bị hai người tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, ở trên mặt đất hóa thành bốn cái đầm độc khói trắng lượn lờ.
Hơn trăm thanh phi kiếm của Hạ Hầu Vô Tâm hung hăng đâm về phía đôi mắt Thằn Lằn Xương Khô vương, Quyền Vương thì nhân cơ hội nhảy đến sau lưng đối phương, dưới bàn chân sắt vươn ra gai nhọn cùng móc ngược, gắt gao bắt lấy làn da mềm dai đến cực điểm của Thằn Lằn Xương Khô Vương, pháo oanh kích sáu nòng xoay tròn trực tiếp tì ở lưng súc sinh này nổ súng.
Khoảng cách gần như vậy, bất cứ khiên linh năng nào cũng vô dụng, nhất thời bắn máu văng tung tóe, thịt nát bay tứ tung.
Thằn Lằn Xương Khô vương bị đau, thân hình cong thành một con rồng lớn, nhảy loạn húc loạn, ý đồ hất Quyền Vương xuống, lại chỉ đánh bay pháo oanh kích của Quyền Vương, ngược lại có thể làm bốn cánh tay của Quyền Vương đều cắm vào vết thương của nó, hung hăng túm chặt máu thịt của nó.
“Xẹt!”
Đầu của Thằn Lằn Xương Khô vương cũng tách thành một đóa hoa ăn thịt người thật lớn, nhưng góc độ xoay tròn của cổ nó chung quy có hạn, vô luận quay đầu như thế nào cũng cắn không đến Quyền Vương, chỉ có thể liều mạng vung vẩy cái lưỡi dài, triển khai “đâm lung tung” đối với Quyền Vương trên lưng.
“Vù!”
Cái lưỡi dài mang theo gai nhọn quả nhiên đâm vào trong ngực Quyền Vương, nhưng Quyền Vương không phải là thân thể máu thịt, khối chiến thể sắt thép này càng là cực phẩm trải qua Lý Diệu tỉ mỉ điều chế, đừng nói đâm ra một lỗ thủng nho nhỏ, cho dù vỡ nát, vẫn có thể phát huy đại bộ phận sức chiến đấu.
Quyền Vương ngược lại rảnh ra hai tay, cầm chặt đầu lưỡi của nó, như vắt khô khăn mặt hung hăng hướng hai phương hướng xoay tròn, nó bị đau tới mức ngay cả kêu cũng không kêu được.
Hạ Hầu Vô Tâm nhân cơ hội một kiếm chặt đứt đầu lưỡi nó, thừa dịp nó đau đến lúc vô cùng điên cuồng, hơn trăm thanh phi kiếm đồng thời đâm vào mắt và sâu trong cổ họng của nó!
“Rắc!”
Thừa dịp trong nháy mắt súc sinh này đau đến mức máu thịt toàn thân đều căng thẳng, Quyền Vương rốt cuộc mò đến xương cột sống của nó, hung hăng vặn một phát, hoàn toàn vặn nát xương cột sống, rốt cuộc làm súc sinh này chậm rãi xụi lơ.
Giặc cướp xung quanh thấy Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm dũng mãnh như thế, lại không biết có nhận ra thân phận bọn họ hay không, ùn ùn phát ra tiếng hò hét xấu hổ.
Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm liếc nhau, tuy đôi bên ở nửa ngày trước còn là kẻ địch không chết không thôi, tuy một kẻ là con rối linh năng dùng cho thực nghiệm, một kẻ khác là tay sai của “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa”, vẫn ở trong ánh mắt nóng rực tương tự, cảm giác được một tia quy luật vận động nghĩ thông suốt.
Lý Diệu ngụy trang thành con rối chiến thú, nguyên thần lại chưa thả lỏng chút nào, ngược lại càng lúc càng căng thẳng.
Hắn nhìn chằm chằm sâu trong sương mù đen phía trước.
Ba bốn bóng đen to lớn không gì so sánh được, đang chậm rãi hướng bọn họ tới gần, đều là hung thú cấp bậc “Thằn Lằn Xương Khô vương” vừa rồi.
Lúc này, Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm, Tân Tiểu Kỳ, Hàn Đặc với Lưu Ly, còn có giặc cướp và hung nhân xung quanh cũng đều cảm giác được vài luồng hơi thở thú tính bành trướng và tiếp cận, tiếng hò hét biến thành thở dốc đóng băng.
―― chỉ là một con Thằn Lằn Xương Khô vương vừa rồi, đã khiến Quyền Vương và Hạ Hầu Vô Tâm hai đại tuyệt đỉnh cao thủ trong thành Tiêu Dao này liên thủ mới có thể gian nan giết chết.
Lại đến ba bốn con thậm chí nhiều hơn, bọn họ còn có mấy phần cơ hội sống sót?
“Không có cách nào nữa!”
Nguyên thần Lý Diệu hầu như sắp co rút lại thành một hố đen to bằng nắm tay, rốt cuộc chuẩn bị không để ý tất cả, dốc hết toàn lực.
Mặc dù làm như vậy, vô cùng có khả năng bị “Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa” phát hiện hắn tồn tại, thậm chí đánh giá ra thực lực của hắn, hắn tựa như cũng không có lựa chọn thứ hai.
Chi kim loại vừa dài vừa nhỏ của con rối chiến thú “Nhện Sói” gấp thật sâu lại với nhau, camera phát ra ánh sáng đỏ ảm đạm, khiến cả thế giới đều hóa thành một vòng xoáy số liệu rắc rối phức tạp, mà hắn thì ở trong vòng xoáy nhanh chóng tính toán tuyến đường và hình thức công kích hoàn mỹ nhất.
Nhưng ngay tại lúc Lý Diệu sắp khai hỏa toàn bộ hỏa lực, tận tình phóng thích lực công kích cường đại cấp Hóa Thần ――
“Hả?”
Tâm niệm hắn khẽ động, bỗng cảm giác được sâu trong mặt đất truyền đến một đợt chấn động quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận