Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 2022: Cái chết của Lôi Tông Liệt

Chương 2022: Cái chết của Lôi Tông LiệtChương 2022: Cái chết của Lôi Tông Liệt
Quyền Vương rốt cuộc nói tới đề tài chính, Hàn Đặc và Lưu Ly vểnh tai, Lý Diệu cũng ngưng tụ nguyên thần, không bỏ qua mỗi một chi tiết.
Quyền Vương nói: “Lúc ấy hắn bị người ta đuổi giết, bị thương nặng, lúc ngã vào vực sâu dưới lòng đất đã có chút thần kinh thác loạn, sau đó lại bị thú phóng xạ biến dị cắn, muốn kéo về trong sào huyệt làm thức ăn cho con non.
“Ta ở dưới lòng đất tự hỏi trăm năm, mang toàn bộ tin tức trong chỗ tránh nạn đều cắn nuốt hết, không có gì có thể học tập nữa, đang muốn rời khỏi lòng đất, một lần nữa trở lại mặt đất, triển khai thăng cấp mới.
“Vừa lúc gặp được một nhân loại như vậy, liền thuận tay cứu hắn, muốn từ chỗ hắn đạt được một ít tình báo mới nhất trên mặt đất.
“Ở lòng đất thăng cấp trăm năm, sức chiến đấu của ta so với quá khứ cường đại hơn vô số lần, bọn thú phóng xạ biến dị kia tự nhiên không phải đối thủ của ta.
“Chỉ tiếc Lôi Tông Liệt cũng bị thú phóng xạ biến dị cắn nuốt không trọn vẹn, ngay cả đại não cũng lộ ở bên ngoài, bị cắn mất một khối to.
“Trong chỗ tránh nạn lòng đất, có thiết bị chữa bệnh ngàn năm trước lưu lại, ta tạm thời duy trì được tính mạng của Lôi Tông Liệt, lại không cách nào khôi phục cơ năng thân thể cùng năng lực tư duy bình thường của hắn. Tứ chi hắn héo rút, xương sống không trọn vẹn, lục phủ ngũ tạng cũng phải dựa vào khí giới để duy trì, tương đương là bị phong ấn trong khoang chữa bệnh, toàn diện tê liệt, không thể động đậy.
“Thân thể Lôi Tông Liệt héo rũ đến cực điểm, nhưng tinh thần lại phấn khởi đến cực điểm, thấy ta dứt khoát lưu loát xử lý mấy chục con thú phóng xạ biến dị, lại đưa hắn tới trong chỗ tránh nạn lòng đất, ngọc giản và pháp bảo cái gì cần có cũng có, hắn kích động cực, hỏi ta có phải ‘lão gia gia’ trong truyền thuyết hay không, sẽ truyền thụ hắn tuyệt thế thần thông, để hắn ra ngoài báo thù rửa hận, đại sát bốn phương vân vân.
“Ta không có lý do lừa hắn, thành thành thật thật nói cho hắn, ta không phải ‘lão gia gia’ gì cả, hơn nữa thân thể và thần hồn hắn đều suy yếu đến tột đỉnh, mạng như ngọn nến trước gió lung lay sắp đổ, chỉ cần rời khỏi khoang chữa bệnh trong tích tắc sẽ đi đời nhà ma, mặc dù là ta, cũng không thể giúp hắn rời khỏi bóng tối, nhiều nhất trong một hai năm, mạng của hắn chung quy vẫn sẽ khô kiệt, phải chết.”
“Hắn sau khi nghe xong, thần kinh hoàn toàn sụp đổ, lại thêm đại não không trọn vẹn, rốt cuộc biến thành kẻ điên rõ đầu rõ đuôi.”
Hàn Đặc và Lưu Ly nhìn nhau, lại cùng nhau hướng Lý Diệu ném tới ánh mắt khó hiểu.
Không ngờ chân tướng thế mà sẽ là như thế này.
Quyền Vương tiếp tục nói: “Lôi Tông Liệt tuy điên điên khùng khùng, nhưng ở trong lúc nói lung tung, ngược lại cũng nói ra không ít chuyện, bao gồm chuyện xưa của hắn.
“Chuyện xưa của hắn, xấp xỉ với truyền thuyết ‘Quyền Vương Lôi Tông Liệt’ bây giờ bên ngoài truyền lưu, ban đầu là một thiếu niên bình dân trong thôn trang bình thường của Thế Giới Hoang Vu, về sau thôn trang bị bang cướp hủy diệt, bản thân cũng biến thành nô lệ của giặc cướp, sau đó lấy thân phận vật hi sinh quật khởi, ở trong núi thây biển máu chém giết mấy năm, trở thành tiểu đầu mục trong một thế lực lớn, cuối cùng bởi vì quá bộc lộ sự sắc bén, bị đồng bạn ghen ghét, liên thủ hãm hại cùng đuổi giết, cuối cùng ngã xuống vực sâu phế tích, bị thú phóng xạ biến dị ngoạm đi thẳng đến nơi đây, đều là sự thật.
“Chỉ tiếc, trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết, cường thế nghịch tập như vậy, hắn chung quy phải hủy diệt ở nơi này. Người như hắn, mấy trăm năm qua, ở trên Nghiệt Thổ không biết từng xuất hiện bao nhiêu người, cuối cùng đều hóa thành xương trắng chồng chất, bi ai từng trận, như thế mà thôi.
“Cứ như vậy, ngày qua ngày, ta dùng dịch dinh dưỡng trong cơ thể thú phóng xạ biến dị ép ra miễn cưỡng duy trì tính mạng Lôi Tông Liệt. Hắn thì mở to hai mắt, nhìn bóng tối quanh mình, lải nhải kể lại chuyện xưa của mình.
“Hắn hướng ta kể ra thời thiếu niên ở trong thôn xóm, tuy sống nghèo khổ, nhưng cùng người nhà bạn bè cũng có thú vui nho nhỏ. Ít nhất khi đó, hắn còn không hiểu ý nghĩ thật sự của cực khổ.
“Hắn hướng ta kể cảm giác trơ mắt nhìn người thân chết thảm ở trước mặt, quê hương bị lửa cháy hừng hực cắn nuốt, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị móc sắt đâm thủng, bị cứng rắn từ trong cổ họng kéo ra. Rất đáng tiếc, vô luận hắn miêu tả cẩn thận như thế nào nữa, ta cũng vĩnh viễn không thể hội được cảm giác như vậy.
“Hắn hướng ta kể ra khi hắn bị người ta ở buộc trên cổ vòng cổ phát nổ, lấy thân phận vật hi sinh lao về phía trận địa địch, đáy lòng phẫn nộ, thù hận cùng điên cuồng. Hắn không chỉ có thù hận người hủy diệt quê hương mình, thù hận người biến mình thành nô lệ, thù hận người lần lượt mua mình, thù hận kẻ địch đối đầu bằng đao kiếm với mình, thậm chí thù hận mỗi người cùng mỗi một con súc vật trên Nghiệt Thổ.
“Hắn hướng ta kể ra hắn ở sau khi lập nhiều chiến công, rốt cuộc thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành thành viên chính thức của bang cướp khoái ý, cùng với mừng rỡ như điên, dã tâm thản nhiên mà tới, vô cùng vô tận. Thành viên bang cướp nho nhỏ không phải điểm cuối của hắn, hắn vốn từ trước tới nay không chưa từng muốn trở thành một tên giặc cướp, nhưng ông trời đã ép hắn đến một bước này, vậy hắn phải trở thành tên côn đồ hung nhất cuồng nhất bạo ngược nhất, có một ngày, lấy kiếm lưỡi cưa đâm vào trong bụng ông trời!
“Mỗi lần hai mắt phun lửa nói tới đây, hắn đều sẽ gào khóc lên, vừa khóc vừa dùng hết khí lực cả người giãy dụa, muốn xé rách lồng ngực của mình. Lúc này, ý thức của hắn phi thường rõ ràng, năng lực tư duy cũng khôi phục bình thường trong ngắn hạn, biết chuyện xưa chỉ là chuyện xưa, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, trong hiện thực căn bản không nhiều kỳ tích như vậy, hắn không hy vọng, nhất định không có tiếng tăm gì chết ở chỗ này.
“Ta ở bên cạnh lẳng lặng nghe, nhìn nhân loại này tận tình phát tiết hỉ nộ ái ố, hy vọng cùng tuyệt vọng của hắn. Không kỳ quái gì cả, từ trên nhật ký cùng di thư chỗ tránh nạn nhiều nhân loại như vậy ta đã biết, khi một người sắp chết, luôn đặc biệt nói nhiều.
“Trăm năm trước, ta ở trên Nghiệt Thổ từng nhìn thấy rất nhiều nhân loại, kề vai chiến đấu với một ít trong đó, cũng từng giết chết một số khác, nhưng khi đó ta chưa từng cảm thấy nhân loại có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua giống với nham thạch cùng với con rối linh năng, mục tiêu có thể bị phá hủy mà thôi.
“Nhưng bây giờ, sau khi ở thế giới lòng đất hướng nhân loại học tập trăm năm, ta bỗng sinh ra hứng thú nồng đậm đối với nhân loại.
“Ta mơ hồ biết, ta là được nhân loại sáng tạo, như vậy, nhân loại làm kẻ sáng tạo cường đại hơn so với ta hay không? Nếu ta muốn thành tựu ‘mạnh nhất’, nên hướng nhân loại học tập vào sâu hơn nữa hay không?
“Có lẽ ta nên điều chỉnh mạch logic tự hỏi của mình, cấu trúc lại một kho số liệu càng thêm khổng lồ mà phức tạp, toàn diện mô phỏng phương thức tư duy của nhân loại, thử đi mô phỏng cái gọi là ‘tình cảm’ thậm chí ‘ý chí’, cuối cùng mô phỏng ra một thứ tương tự ‘tâm linh’?
“Đây là một hạng mục đáng giá đẩy mạnh, nói làm liền làm, ta coi Lôi Tông Liệt là lão sư, toàn diện quét cùng mô phỏng tất cả của hắn, lời nói cử chỉ của hắn, hình thức tư duy của hắn, phẫn nộ cùng thù hận của hắn, khát vọng cùng dã tâm của hắn, hy vọng cùng tuyệt vọng của hắn.
“Từng ngày một qua đi, Lôi Tông Liệt càng ngày càng suy yếu, cũng càng ngày càng điên cuồng và quái đản.
“Đây là chuyện không có cách nào, tuy ta có thể sửa chữa khí giới chữa bệnh trong chỗ tránh nạn dưới lòng đất, nhưng chung quy thiếu thuốc chữa bệnh và thức ăn năng lượng cao bổ sung. Chỉ riêng dựa vào săn bắn thú phóng xạ biến dị thu thập vật tư, còn xa mới đủ để giữ mạng cho Lôi Tông Liệt.
“Ý thức của hắn không ngừng mơ hồ, năng lực tư duy dần dần phân giải, không quá nhớ rõ chuyện quá khứ, chỉ là từng lần hướng bầu trời rống giận.
“Mạnh lên, mạnh lên, ta muốn biến thành ‘Quyền Vương’ mạnh nhất trên Nghiệt Thổ!
“Ta muốn thống nhất toàn bộ bang cướp trên Nghiệt Thổ, muốn chinh phục toàn bộ Thế Giới Cực Lạc, sau đó hướng Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa khai chiến!
“Mạn Châu Sa Hoa, ngươi rốt cuộc tính là cái gì vậy, thế giới của chúng ta, lại tính là cái gì vậy!
“Ha ha ha ha, không ai có thể giết ta, ta sẽ không chết, ở trước khi đánh rụng Mạn Châu Sa Hoa, ta tuyệt đối sẽ không chết, ngươi đi chết cho ta đi, Mạn Châu Sa Hoa, ngươi chết cho ta đi!
“Lôi Tông Liệt khóc, cười, quấy phá, vết thương trên mặt cùng trên người đều đang không ngừng phun trào máu tươi cùng mủ đặc, phát ra các loại tiếng kêu khàn khàn quái dị.
“Thật kỳ quái, chỉ lệnh cao nhất của ta là ‘mạnh lên’, Lôi Tông Liệt cũng biến thành bộ dáng này, tâm nguyện lớn nhất cũng vẫn là ‘mạnh lên’. Trước kia ta gặp được mỗi người trên Nghiệt Thổ, mục tiêu ngày nhớ đêm mong, tựa như đều là ‘mạnh lên’, hơn nữa mọi người đều là ‘không từ thủ đoạn, không tiếc tất cả’, chuyện ‘mạnh lên’ này, thật sự là chân lý nào đó sao?
“Rốt cuộc có một ngày, ta gắt gao theo dõi số liệu biểu hiện, Lôi Tông Liệt sắp chết rồi.
“Cơ năng thân thể hắn toàn diện suy yếu, lại không ngừng vận chuyển một chút sinh mệnh lực cuối cùng cuồn cuộn đến trong đại não, bảo đảm thần hồn hắn xuất hiện tỉnh táo trong nháy mắt, dùng lời nhân loại để nói, đây là ‘hồi quang phản chiếu’ nhỉ?
“Lôi Tông Liệt như ý thức được mình đang ở nơi nào, nhớ lại mọi thứ trong quá khứ, cũng nhận ra ta là ai.
“Hắn dùng thân thể be bét máu thịt, ôm thân thể sắt thép của ta gào khóc lên, khóc như một đứa trẻ không còn cha mẹ. Hắn nói hắn không cam lòng, hắn thật sự là vô luận như thế nào cũng không cam lòng cứ như vậy không có tiếng tăm gì chết đi, hắn còn có thù lớn chưa báo, việc lớn không làm, còn chưa chọc thủng bầu trời, đánh rụng Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa, hắn không thể chết được, hắn thật sự không muốn cứ như vậy chết đi.
“Hắn cầu ta nghĩ cách giúp hắn sống sót, nếu không làm được, thì thay thế hắn sống sót, giúp hắn mang cả bầu trời đều đánh rụng xuống! Hắn muốn tất cả mọi người trong ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’ đều nhấm nháp được tư vị thời thơ ấu của hắn, trơ mắt nhìn quê hương bị đốt sạch, toàn bộ người thân đều nhảy múa ở trong biển lửa.”
Hàn Đặc và Lưu Ly càng nghe càng cảm thấy hết hồn, trong đầu lần lượt hiện ra một cảnh tượng khủng bố vô cùng:
Ở lòng đất sâu thẳm tối tăm, một “người thực vật” be bét máu thịt, không trọn vẹn, ngay cả đại não cũng bại lộ ở bên ngoài, gắt gao ôm lấy một bộ xương kim loại, nghiến răng nghiến lợi, gào khóc thảm thiết, phát ra nguyền rủa ác độc nhất!
“Cho nên…”
Hàn Đặc lắp bắp nói, “Quyền Vương đại nhân, ngài đã đáp ứng hắn?”
“Ta không nhất định phải tiếp nhận mệnh lệnh nhân loại đặt ra.”
Quyền Vương thản nhiên nói, “Nhưng, mục đích cuối cùng của ta đã là ‘mạnh lên’, lấy thân phận một nhân loại du lịch trên đại địa, trải qua và thể hội càng nhiều thứ, tìm kiếm được lực lượng giấu ở trong tình cảm, ý chí, dã tâm, thù hận cùng phẫn nộ, tựa như là tuyến đường thăng cấp tương đối đáng giá thử.
“Huống chi, nếu ta muốn biến thành ‘mạnh nhất’, đánh rụng ‘Thiên Không Chi Thành, Mạn Châu Sa Hoa’, không phải đương nhiên sao, không có bất cứ lực lượng nào, có thể vượt lên trên ‘mạnh nhất’, coi ‘mạnh nhất’ là món đồ chơi hoặc là thí nghiệm thể để tùy ý đùa bỡn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận