Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 2149: Những Hoa Hồng kia

Chương 2149: Những Hoa Hồng kiaChương 2149: Những Hoa Hồng kia
Cuồng phong sửng sốt, mưa to sửng sốt, lôi đình sửng sốt, hoàng hậu sửng sốt, Lệ Gia Lăng cũng ngây ngẩn cả người.
“Nước cộng hòa Tinh Hải?”
Hoàng hậu nhíu mày, lẩm bẩm.
“Tàu Đom Đóm?”
Lệ Gia Lăng nhanh chóng chớp mắt, khó có thể tin.
“Đúng vậy!”
Lý Diệu gật đầu như lẽ đương nhiên, chớp đôi mắt trong suốt như nước, quay đầu hỏi thiếu niên, “Ngươi từng nghe nói nước cộng hòa Tinh Hải và tàu Đom Đóm chứ?”
“Từng nghe.”
Thiếu niên nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Nghe nói đó là một đám người tu chân rác rưởi nhát gan khiếp nhược, ti tiện vô sỉ, so với gián và chuột cũng không bằng, một ngàn năm trước đã bị đế quốc đánh cho sụp đổ, tè ra quần, bỏ trốn mất dạng, sau đó ở trong tinh hải trốn đông trốn tây, không ngừng sa đọa, bây giờ không phải biến thành tinh đạo rõ đầu rõ đuôi, thì hoàn toàn diệt sạch rồi nhỉ?”
Lý Diệu: “... Ặc, tuy ta rất không thích tìm từ của ngươi, nhưng không sai, Diệu ca ngươi đúng là đến từ nước cộng hòa Tinh Hải, tàu Đom Đóm kia!
“Thế nào, hoàng hậu điện hạ, tàu Đom Đóm chúng ta bất đắc chí như thế nào nữa, tốt xấu cũng là ‘quốc thổ cuối cùng của nước cộng hòa Tinh Hải’, năm đó thoát đi đế quốc, mang đi nhiều chai lọ gia sản như vậy, cao tầng còn nắm giữ lượng lớn bí mật không muốn ai biết, ví dụ tọa độ vô số di tích cùng bí bảo thời đại Tinh Hải Đế Quốc! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thuyền nát còn có ba cân đinh, nước cộng hòa Tinh Hải có thể nuôi dưỡng ra một cường giả Hóa Thần, tàu Đom Đóm có được năng lực sửa chữa cùng bảo dưỡng Cự Thần Binh ―― có sơ hở không? Ngươi cứ việc nghĩ, nghĩ ra một sơ hở, mời chém đầu ta!”
Lý Diệu đúng lý hợp tình, mỗi một chữ đều mang theo xương cốt.
Trong lòng lại vẫn có chút chột dạ.
Sự tồn tại của tàu Đom Đóm, hẳn là bí mật lớn chỉ có một mình hắn biết đến ―― căn cứ nhật ký hàng hải của bản thân tàu Đom Đóm, cách ba năm trăm năm, ở mười mấy năm trước, bọn họ mới lại bị quân viễn chinh đế quốc hạm đội Hắc Phong phát hiện, nhưng Hắc Dạ Minh thống soái hạm đội Hắc Phong vì độc chiếm miếng thịt béo này, chưa hướng bản thổ đế quốc báo cáo việc này, nếu không bản thổ phái tới viện quân mới, công lao lớn như vậy chẳng phải là sẽ bị người ta đoạt đi?
Đợi tới về sau, hạm đội Hắc Phong lọt vào đả kích nặng nề, hầu như toàn quân bị diệt, thống soái Hắc Dạ Minh đã không còn nữa, phó thống soái Địch Phi Văn một lòng muốn giảng hoà với liên bang, mượn dùng lực lượng liên bang đánh về đế quốc đi, tự nhiên lại càng sẽ không mang tình báo cực kỳ quan trọng như vậy truyền tống về bản thổ đế quốc.
Cho nên, nói từ trên lý luận, bây giờ bản thổ đế quốc nhiều nhất mơ hồ biết, hạm đội Hắc Phong đã di chuyển đến biên giới lãnh thổ nhân loại thời đại Tinh Hải Đế Quốc, gặp được một ít thế giới cằn cỗi không có bất cứ giá trị khai phá gì, bên trên còn có man tộc kiệt ngạo bất tuân ở lại, người Hắc Phong bất đắc dĩ đang nhe răng trợn mắt gặm miếng xương không có nước béo này.
Lại không nên biết liên bang cường đại bao nhiêu, Cổ Thánh Giới và Côn Luân bí cảnh ẩn chứa bao nhiêu bí bảo, càng sẽ không biết nước cộng hòa Tinh Hải, tàu Đom Đóm tồn tại!
Nhưng, điều này từ đầu tới cuối là “trên lý luận”, quỷ biết hoàng hậu còn có nguồn tình báo khác hay không?
Nhỡ đâu lộ ra, lấy tính tình nóng nảy của cô ta, ôm đùi gọi bà nội cũng vô dụng!
Lý Diệu mang công lực hơn trăm năm khổ tu suốt đời đều ngưng tụ đến da mặt cùng trong đôi mắt, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, vẻ mặt và ánh mắt lại bình thản tới cực điểm, trên mặt mỗi một khe rãnh đan xen, quả thực có thể tạo thành hai chữ “chân thành”!
Hoàng hậu cau mày, trầm mặc nhìn hắn rất lâu, ánh mắt như là hai con rắn độc, muốn theo tròng mắt hắn tiến vào trong não hắn, cắn nuốt toàn bộ ký ức của hắn, ước chừng nhìn nhau nửa phút, mới nói: “Tiếp tục nói, nói một chút về ngươi sinh ra cùng trưởng thành ở trên tàu Đom Đóm.”
Trong lòng Lý Diệu thở phào một hơi, biết cửa thứ hai lại bị mình xông qua rồi.
“Ta sinh ra ở tàu vũ trụ rách nát nhất, cấp thấp nhất, trong mấy trăm con tàu vũ trụ tạo thành tàu Đom Đóm ―― khoang tầng dưới chót của tàu rác.”
Đáy mắt Lý Diệu tràn ra gợn sóng hồi ức, thanh âm trầm thấp mà u buồn, “Đó là một mảng thế giới đen tối hoàn cảnh ác liệt, chướng khí mù mịt, sinh tồn gian nan, cá lớn nuốt cá bé, lại được xưng là ‘Phần Mộ Pháp Bảo’ .”
“Bởi vì tàu Đom Đóm là dân du cư tinh hải, thời điểm gian nan nhất, mấy chục năm cũng không tìm thấy thế giới bỏ hoang cùng di tích chiến trường tinh hải, không đạt được tiếp tế tiếp viện hữu hiệu, cho nên chúng ta tuyệt không thể lãng phí bất cứ mảnh vỡ pháp bảo nhỏ tí tẹo nào, cho dù rác rưởi nhìn như vô dụng nữa, vỡ vụn nữa, cũng sẽ bị chồng chất đến trên tàu rác rưởi, ngưng tụ thành những ngọn núi rác, đó là quê nhà của ta.”
Lệ Gia Lăng nghe đến đó, nhịn không được hỏi: “Chướng khí mù mịt, cá lớn nuốt cá bé? Các ngươi không phải tự xưng là người tu chân sao?”
Lý Diệu môi giật giật, tựa như lão mặt đỏ lên, trả lời không được vấn đề này, lại lấy ánh mắt mơ hồ bất định ném về phía Lệ Linh Hải.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng nói: “Người tu chân, người tu tiên, nào có giới hạn gì rõ ràng? Khi tài nguyên đầy đủ, mỗi người đều là người tu chân ra vẻ đạo mạo, chính khí nghiêm nghị, khi tài nguyên không đủ, sắp đói chết hơn phân nửa số người, ha ha, chính nhân quân tử, hiệp nghĩa chi sĩ ngày xưa, cũng tránh không được phải ‘cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua’ trở thành lời lẽ chí lý!
“Tàu Đom Đóm trôi giạt ở trong tinh hải gần ngàn năm, tuy đã chạy thoát đế quốc đuổi bắt, nhưng cũng tránh không được hướng tinh vực bên rìa văn minh nhân loại càng ngày càng cằn cỗi và hoang vu chạy trốn qua. Không có tiếp tế tiếp viện, thiếu trao đổi, không gian nhỏ hẹp, tài nguyên thiếu thốn ―― vậy còn có thể còn lại người tu chân cái gì, chỉ sợ đám di dân nước cộng hòa Tinh Hải, so với đám người tu tiên giả của đế quốc hôm nay cũng không bằng đâu!”
Lý Diệu có chút xấu hổ vội ho một tiếng, nói: “Hoàng hậu điện hạ nói có lẽ có chút đạo lý, tóm lại thời thơ ấu của ta chính là vượt qua ở trong Phần Mộ Pháp Bảo hoàn cảnh hiểm ác và đánh nhau ngươi chết ta sống. Đoạn từng trải màu đen đó, có lẽ cũng có chút tương tự với quá trình Lệ Gia Lăng trưởng thành đi, đây cũng là nguyên nhân ta vừa thấy đứa em trai này, đã sinh ra hảo cảm đối với hắn.”
“Diệu ca...”
Lệ Gia Lăng tuy còn không quá hiểu hàm nghĩa thật sự của “Phần Mộ Pháp Bảo”, nhưng ở trên sách lịch sử cùng các loại sách báo, đối với “nước cộng hòa Tinh Hải, tàu Đom Đóm” vẫn có điều hiểu biết.
Rất nhiều chuyên gia của đế quốc, đều từng có phỏng đoán đối với kết cục của tàu Đom Đóm, bọn họ phỏng đoán cũng giống với cách nói của Lệ Linh Hải, cho rằng ở dưới sự tuyệt vọng tài nguyên cực độ thiếu thốn, tìm không thấy đường ra, tàu Đom Đóm khẳng định sẽ sụp đổ, mà cảnh tượng tận thế trước khi sụp đổ, nhất định so với mỏ quặng nô lệ khắc nghiệt nhất của đế quốc còn khủng bố hơn gấp trăm lần.
Lệ Gia Lăng vừa nghĩ đến Lý Diệu thế mà lại là sinh ra ở nơi như vậy, lại tăng thêm một tia cảm giác vi diệu đối với hắn.
Lý Diệu thở dài, tiếp tục nói: “Tóm lại, không cha không mẹ, không chỗ dựa vào là ta, vốn nên là ở thời thiếu niên, đã chết ở trong Phần Mộ Pháp Bảo đen tối tàn khốc. Nhưng có một ngày, ta trong lúc vô tình ở trong Phần Mộ Pháp Bảo tìm được một đại thúc vết thương chồng chất, từ đó về sau đã thay đổi vận mệnh của ta, có lẽ còn có của hắn, còn có của các ngươi!”
Lệ Gia Lăng ngừng thở, run giọng nói: “Chính là, chính là cha đẻ của ta?”
“Không sai.”
Lý Diệu gật đầu, lâm vào hồi ức thật lâu trước kia, đoạn này lại thật sự là lời thật, “Không có ai biết đại thúc này từ đâu mà đến, từng gặp phải cái gì, dù sao khi ta phát hiện hắn, hắn đã bị thương rất nặng, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng lộ ra ở bên ngoài...”
Lý Diệu chú ý tới, ánh mắt Lệ Linh Hải rõ ràng run lên một chút.
Ngay cả hơi thở vẫn luôn đều đều, cũng đã xuất hiện 0.01 giây hỗn loạn.
Với một tuyệt thế cường giả Hóa Thần đỉnh phong thậm chí cảnh giới cao hơn, đây là sự mất khống chế tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
Ở trước khi thiếu niên kinh hô một lần nữa, Lý Diệu tiếp tục nói: “Khi đó, ta còn tưởng đại thúc này là ở trên tàu vũ trụ khác phạm vào chuyện gì, hoặc là trêu vào người nào, mới vụng trộm chạy đến trên con tàu rác rưởi này của chúng ta, ở trong mấy trăm con tàu vũ trụ tạo thành tàu Đom Đóm, đây là chuyện thường có.
“Ta cũng không biết nghĩ như thế nào, liền ma xui quỷ khiến sinh ra một tia hảo cảm vi diệu đối với đại thúc, có lẽ là ta từ trước tới giờ đều không có một người cha, mà bộ dáng của hắn thoạt nhìn lại rất đáng tin nhỉ?
“Dù sao, nói tóm lại, ta đã cứu đại thúc, chờ sau khi thương thế của hắn lành, lại vài lần trái lại cứu ta, còn thu nuôi ta làm nghĩa tử của hắn, mang luyện khí thuật hắn của hắn đều truyền thụ cho ta, còn cho ta một thanh phi kiếm cổ quái loang lổ vết gỉ, về sau phi kiếm nổ tung, bên trong chính là hình cầu màu đen dinh dính, mềm nhũn, co dãn cực tốt này, ta gọi nó ‘Tiểu Hắc’ .”
“Các ngươi, các ngươi...”
Hoàng hậu nhịn không được đi qua đi lại, có lẽ ngay cả cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn hỏi cái gì, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Chỉ hai người các ngươi, sinh sống cùng nhau?”
“Chỉ hai người chúng ta, cha nuôi ―― lão cha của ta cũng không phải một người giỏi nói chuyện, bình thường thì trầm mặc ít lời sửa chữa pháp bảo, đổi lấy thức ăn để nuôi sống chúng ta cùng đổi rượu uống. Ham mê duy nhất, chính là mang mảnh vỡ pháp bảo mài đến mức mỏng như cánh ve, trong suốt lấp lánh, sau đó tạo hình thành những đóa hoa đỏ rất đẹp, như là thủy tinh.”
Lý Diệu cười cười, nói: “Nhiều thời điểm, trong túp lều nho nhỏ của chúng ta chất đầy hoa hồng kim loại, ngủ cũng lóa mắt phát hoảng. Ta từng hỏi ông làm nhiều món đồ chơi vô dụng như vậy làm gì, cầm đi lại không đổi được mấy đồng tiền, còn không bằng ghép ra nhiều pháp bảo chiến đấu một chút, ông lại mãi không trả lời ta.
“Bây giờ ngẫm lại, ta đã hiểu, có lẽ, ông hao phí tâm huyết cả đời, điêu khắc chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng kim loại, còn ở bên trên tỉ mỉ khắc các loại phù văn, làm bọn nó so với hoa hồng thật sự còn mỹ lệ hơn, chính là vì tặng cho... một nữ nhân ở bờ đối diện tinh hải nhỉ?”
Chuyện này, là thật.
Đương nhiên, số lượng hoa hồng kim loại chưa chắc là chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa, nhưng nhất định rất nhiều rất nhiều.
Bởi vì sau khi lão cha qua đời, Lý Diệu chính là dùng những bông hoa hồng kim loại này bao phủ tro cốt hắn, xếp thành một sườn núi nho nhỏ, cùng nhau mai táng ở chỗ sâu nhất của Phần Mộ Pháp Bảo, về sau lại bị núi rác rưởi vô tận hoàn toàn vùi lấp.
Ruộng bể nương dâu, khi Lý Diệu vượt qua trăm năm ngủ đông, trở về liên bang, Phần Mộ Pháp Bảo của Phù Qua Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng thẳng tới hôm nay, có lẽ tro cốt lão cha còn cùng những bông hoa hồng kim loại mỹ lệ, rạng rỡ tỏa sáng kia cùng nhau chôn sâu ở lòng đất Thiên Nguyên tinh nhỉ?
Vẻ mặt Lệ Linh Hải hoảng hốt, mặt nạ cùng khải giáp lạnh lùng vô hình quanh thân cũng không ngưng tụ lại được nữa.
Đầu ngón tay, cánh tay cùng bả vai của cô đều nhẹ nhàng run rẩy, như là đang gắt gao đè nén bụi gai từ sâu trong trái tim chui ra, trong thời gian ngắn quấn quanh toàn thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận