Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma

Chương 632: Mạnh nhất... Đương nhiên là vương

Chương 632: Kẻ mạnh nhất... Đương nhiên là Vương
"Đội kỵ sĩ Trục Tinh ở đâu?"
Sau khi đứng dậy, Dương Dật dùng thanh âm uy nghiêm hạ lệnh.
"Chúng ta ở đây!"
Chỉ thấy một đội gồm tổng cộng 120 kỵ binh từ phía dưới muối chi cầu thang bò lên, tự trang bị áo giáp bọc thép tinh xảo cùng kỵ thương nặng nề, trở mình lên ngựa, xếp thành 12 hàng ngũ chỉnh tề.
Toán kỵ sĩ này so với lần đầu tiên thấy đã rắn chắc hơn rất nhiều, có thể là liên quan đến thuộc tính và trạng thái của Dương Dật.
Ngựa cao đã vượt qua năm mét, lại thêm kỵ sĩ mặc trọng giáp cao chừng ba mét, chỉ đứng ở đó cũng tự toát ra một luồng khí tức túc sát, không người nào dám tới gần.
"Giết Hải Quái này."
Dương Dật giọng nói bình thản, để lộ khí phách vương giả chân thật đáng tin.
"Xin nghe Vương Dân!"
120 kỵ sĩ này cùng lên tiếng đáp lại, trực tiếp nhảy xuống khỏi muối chi cầu thang, chân không chạm đất, chậm rãi hạ xuống đồng thời hướng về Chưng Khí đảo cách đó vài trăm mét lao tới.
Đạn pháo cùng đạn đạo bắn tới cố gắng cản bọn họ lại, nhưng chúng hoặc là xuyên qua thân thể họ, hoặc là nổ tung mà không gây hại gì.
Những đòn công kích thuần vật lý này đối với muối chi kỵ sĩ mà nói, dường như không tạo thành bất kỳ sát thương nào.
Bọn họ như thể đang bước trên một cây cầu nghiêng xuống vô hình, đều bước nhịp nhàng, chưa đến mười giây đã đến được bên trên Chưng Khí đảo, sau đó tiến lên phát động công kích.
Có lẽ ý thức được các loại công kích như đạn pháo không có tác dụng, một vài xúc tu quái dị công kích tới, nhưng bị đội kỵ sĩ Trục Tinh phớt lờ, trực tiếp dùng công kích xuyên thủng.
Những tổ chức xung quanh xúc tu bị thương tổn khô héo nhanh chóng như bị mất nước, ngay cả tiếng kêu rên cũng trở nên yếu ớt vô lực, rất nhanh biến thành muối biển, rơi vãi xuống biển cả.
"Luồng sức mạnh này...??"
Linh hồn Leviathan bỗng cảm thấy không ổn, cảm giác mình bị khắc chế.
Những kỵ binh tạo thành từ muối này bên trong cơ thể không hề có linh hồn, mà là những vật triệu hồi tồn tại dựa vào ma pháp.
Cho nên công kích tinh thần đối với chúng vô hiệu, hơn nữa bọn họ còn có năng lực khắc chế sinh mệnh thể hữu cơ, quả thực rất khó đối phó.
Đánh cũng đánh không chết!
"Phải tiêu diệt kẻ thi pháp!"
Linh hồn Leviathan phớt lờ toán kỵ sĩ đang phản trọng lực, đạp lên tường dọc lao về phía mình, nhìn về phía bên cạnh, nơi có muối chi cầu thang gần như sắp cao ngang bằng với mình.
Cầu thang này trái với vật lý học, chỉ với một tầng kết cấu mà cứ thế dựng lên, thẳng đến chân trời, đã nhanh chóng đạt độ cao hai vạn mét, gần như sắp dựng đến mặt Linh hồn Leviathan, tốc độ vươn lên dường như ngang bằng với nó.
Trong lúc vô tình, hòn đảo này hay nói đúng hơn là Linh hồn Leviathan đã đang lùi lại, hoàn toàn là hành vi tự phát.
Sau khi ý thức được điều đó, nó càng thêm thẹn quá hoá giận, nhìn về phía vương tọa trên cầu thang, dùng hai con mắt cơ khí còn sót lại trên nửa khuôn mặt bên trái trợn mắt nhìn Dương Dật, phát động đòn công kích tinh thần hấp dẫn vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng... .
"Cái gì... Lại không có thứ gì có thể hấp dẫn được hắn?"
Linh hồn Leviathan kinh hãi nói, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì đây là lần đầu tiên nó gặp phải tình huống như vậy.
"Vương vốn đã có tất cả!"
Dương Dật khinh thường nói, không còn nghi ngờ gì nữa là đã nhận ra tiểu xảo của đối phương.
Đồng thời một luồng từ trường khó hiểu từ hắn tỏa ra, tác động lên người Linh hồn Leviathan, cũng là một dạng công kích tinh thần nào đó, khiến nó nảy sinh cảm giác hèn mọn như sâu bọ.
Cảm giác như thể Dương Dật đứng cách đó không xa, dù thân cao chưa đến 4 mét, lại còn cao lớn, khí phái hơn cả nó.
Lúc này, đội kỵ sĩ Trục Tinh đã giết tới.
Tất cả người máy cố gắng ngăn cản ven đường đều bị bọn họ phớt lờ, xuyên qua như một cơn gió, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong nháy mắt, bọn họ đã đến được mục tiêu, những xúc tu quái dị bị chân họ giẫm đạp đều khô héo, họ dùng kỵ thương nặng nề đâm về phía đầu của Linh hồn Leviathan.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, chỉ kéo dài trong thoáng chốc, sau đó là tiếng cười điên cuồng và trào phúng đến từ Linh hồn Leviathan.
"Ha ha ha ha ha!"
"Chỉ thế thôi à?"
"Ngay cả da ta cũng không phá nổi! Ngươi lấy cái gì giết ta?"
Linh hồn Leviathan trước đó vô cùng căng thẳng, vì Dương Dật sau khi trở thành muối chi Vương đã gây cho nó áp lực lớn chưa từng có.
Nhưng ai mà ngờ... đám người kia vậy mà không phá được phòng ngự của mình?
Quả thực cười đến rụng răng.
Sau khi tâm tình căng thẳng tan đi, tiếng cười và sự trào phúng của nó không sao kìm lại được, phát ra từ miệng của những xúc tu quái dị quấn quanh Chưng Khí đảo.
Mà những muối chi kỵ sĩ kia không hề tức giận, chỉ lùi lại rồi công kích lần nữa, sau đó để lại những vết cắt nhàn nhạt trên đầu Linh hồn Leviathan.
Dù sao đó cũng là cái đầu đã chịu một vụ nổ hạt nhân ở cự ly gần mà không vỡ vụn, mức độ chắc chắn vượt quá tưởng tượng.
Linh hồn Leviathan phớt lờ những đòn công kích này, dù sao hai bên cũng không làm gì được nhau, nó chuyển sự chú ý đến chiếc Cương Thiết Hùng Tâm Hào đang chạy trốn ra xa tít tắp.
Mà lúc này, muối chi cầu thang có thể được xem là kỳ tích kia cuối cùng cũng đã dựng lên đến đỉnh của Chưng Khí đảo.
Dương Dật đưa tay ra, một cấm vệ bên cạnh lập tức cung kính dâng lên thanh "Vương Chi kiếm" được bọc trong túi muối, cảm giác nghi thức được đẩy lên cao, dường như hắn chuẩn bị tự tay xử quyết con Hải Quái này.
Mà Linh hồn Leviathan, sau khi điều khiển Chưng Khí đảo đuổi theo Cương Thiết Hùng Tâm Hào, lại chuyển sự chú ý quay về, bởi vì vương chi cầu thang này cũng đã dựng đến ngay mặt nó.
Muối chi dân phía trên đang điên cuồng xạ kích về phía nó, nhưng hiệu quả cũng chẳng khác nào gãi ngứa.
"Sao thế, lẽ nào ngươi định dùng thanh kiếm kia chém chết ta sao? Đừng có giả bộ làm tịch!"
Linh hồn Leviathan giận dữ hét.
Nhưng Dương Dật không đáp lại, vì Vương đã quá mệt mỏi với việc nghe kẻ địch cầu xin tha thứ vào thời khắc cuối cùng, nên sẽ chỉ yên lặng vung kiếm.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Linh hồn Leviathan lại hỏi, vì Dương Dật không nói một lời, thế giới tinh thần lại không xâm nhập vào được, điều này gây cho nó áp lực cực lớn.
Hắn hai tay cầm kiếm, dùng sức nắm chặt, chỉ thấy kích thước thanh kiếm này từ từ tăng lên, vượt qua năm trăm mét, sau đó chém một kiếm xuống Linh hồn Leviathan.
"Dọa ai đấy, ta hiện tại là thân thể máy móc, ngươi đừng có... ."
Lời còn chưa dứt, một cú chém thẳng đơn giản tự nhiên này đã chặt phá sọ não của Linh hồn Leviathan, để lại trên đó một vết kiếm sâu hai mét, nhưng vẫn chưa phá hủy được phần bên trong.
Nhưng uy lực thể hiện ra đã khiến Linh hồn Leviathan sợ đến hồn vía lên mây.
"Sao lại thế... Đừng!"
Đầu của nó lại trực tiếp tách rời khỏi thân thể, làm bộ muốn trốn.
Nhưng kiếm của Dương Dật càng nhanh hơn, sau kiếm thứ nhất hắn chỉ nhíu mày lại, rồi rất nhanh vung ra cú chém ngang thứ hai, thuận lợi chém tan lớp giáp ngoài đầu lâu của Linh hồn Leviathan, đâm rách vào trong, xuyên ra từ phía bên kia.
Sau đó là những cú chém liên hoàn tới lui, trong chớp mắt đã chém ra hơn nghìn nhát trảm, tiếp đó thu "Vương Chi kiếm" ngắn lại, giao cho vương chi cận vệ bên cạnh.
"Vương Chi Chí Thánh trảm . . . . ."
Dương Dật nhàn nhạt thì thầm.
Sau đó, cái đầu lâu khổng lồ vượt ngang hơn nghìn thước này vỡ nát thành mảnh vụn, rơi xuống.
Mà hắn thì ngồi lại về vương tọa của mình ở phía trên, tư thế không hề thay đổi.
Vì Vương mới là kẻ mạnh nhất, điều mà thần dân của hắn cần làm... chỉ là đưa Vương đến trước mặt kẻ địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận