Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma

Chương 220: Lòng hiếu kỳ

Chương 220: Lòng hiếu kỳ
《Tứ chi cường hóa thuật》!
Nguyên tố ma lực của Dương Dật đã khôi phục được vài điểm, hắn sử dụng pháp thuật, cánh tay phải trong nháy mắt bành trướng, làm nứt vỡ làn da, độ lớn còn gấp ba lúc ban đầu.
Xiềng xích sắt cũng theo đó đứt đoạn, sau đó một cái vuốt sói đẫm m·á·u níu lấy cái lưỡi kia, lợi trảo thậm chí đâm vào, sức mạnh cực lớn, cơ hồ cắn đứt, đầu lưỡi chảy ra m·á·u màu hồng phấn.
"Có tin hay không ta có thể kéo ngươi ra!"
Dương Dật ngồi dậy, âm thanh trầm thấp, khuôn mặt Lang Hóa nhăn nhó, lộ ra hai hàng răng sắc bén.
Đầu lưỡi kia không dám động đậy, cũng không thể nói ra lời.
Vài giây sau, Dương Dật buông tay, cái lưỡi kia liền như chạy trốn mà rụt trở về, vết nứt trêи bụng trong nháy mắt khép lại, bên cạnh còn có một ống thủy tinh, hẳn là từ thể nội rơi ra ngoài, có thể thấy một chút cặn bã sau khi tiêu hóa.
Suna vẫn chưa tỉnh, Dương Dật cũng không đánh thức nàng, lập tức lấy ra hai khối bánh ga tô cực kỳ mỹ vị ra ăn, tạm hoãn cơn đói khát.
Nhưng ăn mỹ thực để đỡ đói, giống như uốиɠ ɾượυ ᵭộᴄ để giải khát.
Vừa yên tĩnh không quá mười mấy giây, cơn thèm ăn lại nổi lên.
Ta không thể ăn!! Ta phải chịu đựng!
Dương Dật nếm thử dùng ý chí lực chống cự, vuốt sói móc ra mấy đạo vết trảo sâu hoắm trêи mặt bàn kim loại.
Nhưng cơn thèm ăn kia không hề yên tĩnh, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, khiến người ta ph·át c·uồиɠ.
Hơn nữa Suna trong mắt hắn trở nên càng thêm mỹ vị.
Cơ hồ hắn có thể ngửi được vị ngọt ẩn núp trong mạch m·á·u dưới cổ nàng, đang chảy xuôi dưới da!
"Rống!"
Dương Dật phát ra một tiếng sói tru.
Động tĩnh khổng lồ cuối cùng đánh thức Suna đang mê man.
Nàng vừa tỉnh lại, đã thấy Dương Dật Lang Hóa như dã thú chiếm cứ trước mặt nàng, con ngươi thụ kim sắc biến thành xanh biếc, đại lượng nước bọt từ miệng sói chảy ra.
"Ngươi..." Suna vừa mở miệng liền bị đánh gãy.
"Nhanh! Nghĩ cách!
Ta không nhịn được muốn ăn cái gì đó, đã sắp không khống chế nổi!"
Dương Dật từ trong Nhuyễn Trùng giới chỉ cháy đen lấy ra mấy cái bánh mì đen và đồ hộp, liền cả cái đồ hộp cùng một chỗ nuốt vào, phát ra tiếng nhai thảm thiết.
"Hoặc là trói ta lại, nhưng phải nhanh, hoặc..."
Dương Dật quay đầu nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm, chuẩn bị rời khỏi Ác Tinh Hào.
Suna thì trong thời gian ngắn khôi phục trấn định, từ túi bách bảo lấy ra một ống tiêm rất to, bên trong là dược tề màu xanh da trời.
"Đây là..."
Dương Dật có chút quen mắt, đã từng thấy trong giấc mộng.
"Yên giấc ma dược!
Trước đây làm ra 20 bình, ta giữ lại 2 bình.
Tiêm vào so với uống có hiệu lực nhanh hơn, có thể trong thời gian ngắn khiến ngươi ngủ!"
Suna trả lời, tựa hồ đã có chuẩn bị trước.
Dương Dật gật đầu, giải trừ Lang Hóa.
Suna liền cho hắn tiêm một xilanh.
Vừa tiêm vào, một cỗ buồn ngủ liền dâng lên.
"Đừng chống cự, nếu không thì sẽ không có hiệu quả." Suna nói thêm.
Dương Dật thì cảm giác trong miệng có một vị ngọt quen thuộc, không kháng cự, trực tiếp nằm vật xuống ngủ thiếp đi, ngủ rất say.
Cơn thèm ăn cũng không thể phá vỡ được sự yên giấc này.
Không còn Dương Dật xao động, phòng thí nghiệm an tĩnh trở lại, chỉ là có chút hỗn loạn.
Suna nhìn cục diện rối rắm do Dương Dật gây ra.
Hai tấm bàn kim loại rõ ràng bị biến dạng, mặt bàn còn có vết cào, đã không thể dùng.
Trêи mặt bàn còn có vệt m·á·u do Dương Dật để lại, cùng với một chút vết bẩn.
Trêи mặt đất thì càng loạn hơn, còn có cả chất thải tiêu hóa cần phải xử lý.
Nàng nhìn về phía góc chứa hộp phì nhiêu chi quả, nhìn thời gian một cái, đi qua bổ sung một chút áp súc dịch vị.
"Một vạn ốc biển tệ một tấm bàn kim loại, lập tức phải đổi hai cái rồi!"
Suna nhíu mày, quyết định chờ Dương Dật tỉnh lại sẽ đòi hắn tiền.
Những vật phẩm này cũng do phòng thí nghiệm cung cấp, ngoại trừ công cụ ban đầu ra, những thứ khác đều phải dùng ốc biển tệ để đổi.
Hơn nữa, chính nàng lúc thí nghiệm cũng thường x·u·y·êи làm hỏng dụng cụ công cụ, hoặc mua một chút đồ sau này phát hiện là đồ vô dụng, tốc độ đốt tiền rất nhanh.
Nếu thu về thì giá trị của chúng chỉ còn 10%, nếu có tổn h·ạ·i thì càng ít.
Suna nhìn Dương Dật không nhúc nhích, trong tay lại lấy ra chủy thủ nữ vu.
Đây là một cơ hội tốt, có thể xem trong bụng Dương Dật đến cùng là tình huống gì.
Chủy thủ tiếp cận bụng Dương Dật, chuẩn bị mở ra, nhưng lưỡi d·a·o chưa tiếp xúc đến làn da, đột nhiên lại ngừng lại.
Suna quay đầu nhìn Dương Dật đang ngủ say, bỗng nhiên thay đổi ý định.
Nếu làm hắn tỉnh lại sẽ không tốt, có thể sẽ rất tức giận, hơn nữa cũng không dễ giải thích.
Chủy thủ được thu hồi, Suna đổi sang một dự định khác, đưa tay chạm vào nhuyễn trùng cháy đen nhỏ bé đang treo ở tay trái của Dương Dật.
Nàng nhớ rõ trước đây trong tay Dương Dật có một viên đá quý màu đỏ khả nghi, trước đó bị hắn giấu diếm đi.
Có khả năng đó là đồ vật rút được từ gacha trước đây, giấu đi chắc chắn là đạo cụ bí mật, nàng có chút hiếu kỳ.
Vụng trộm lấy ra xem, Dương Dật chắc là sẽ không phát hiện.
Suna thu được tin tức về Nhuyễn Trùng giới chỉ cháy đen, nhưng không thể sử dụng, bởi vì nó đang được trang bị trêи người Dương Dật, trừ phi giật xuống được.
Nàng thử giật hai cái đều không được, ngược lại là Dương Dật có phản ứng, đột nhiên rụt tay trái về, đặt ở dưới thân.
Suna không dám thở mạnh, giống như kẻ trộm vậy.
Cũng may Dương Dật không tỉnh, chỉ là bản năng không muốn người khác chạm vào bảo bối của mình mà thôi.
"Tính cảnh giác thật cao!"
Suna thầm chửi một câu, quyết định lần sau có cơ hội sẽ thử lại.
..............
8 giờ sau, Dương Dật tỉnh lại.
Thời gian yên giấc ma dược lần này kéo dài rất ngắn, không biết có phải hay không do nguyên nhân tiêm vào.
Hắn phát hiện mình vẫn đang nằm trêи bàn kim loại, Suna không thấy tăm hơi, hơn nữa tay trái của mình đều bị cơ thể đè lên, đã c·hết lặng, tư thế rất không tự nhiên.
Dương Dật lập tức cảnh giác, kiểm tra vật phẩm bên trong Nhuyễn Trùng giới chỉ cháy đen, nhất là "Chân lý chi thạch", phát hiện không mất đi, lúc này mới thở phào một hơi.
"Suna?"
Hắn hô một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Đối phương cũng không có ở trong buồng nhỏ trêи tàu.
Trêи boong tàu truyền đến động tĩnh, đoán chừng Suna đang hoạt động trêи boong thuyền.
Hắn đứng dậy, hướng về phía hộp đựng phì nhiêu chi quả, chạm vào thì nhận được tin tức, lập tức lộ ra nét mừng trêи mặt.
"Cuối cùng cũng thu vào tay!"
Tốn biết bao công phu, suýt chút nữa mất m·ạng, Dương Dật cuối cùng cũng lấy được phì nhiêu chi quả, có thể thăng cấp Ác Tinh Hào lên cấp 4.
Bất quá, trước khi thăng cấp, hắn phải đưa Ác Tinh Hào ra khỏi khu rừng rậm này đã.
Hắn nhìn thời gian, phát hiện kể từ khi hắn trở về Ác Tinh Hào, đã qua hơn mười tiếng.
Kênh tán gẫu riêng đã bị nghẽn mạch, Thẩm Quan Toàn và mấy người kia gửi rất nhiều tin nhắn.
Chủ yếu là hỏi tình huống thế nào, có cần trợ giúp hay không các loại.
Bởi vì Dương Dật mãi không trả lời, 'Thế Giới Mới đoàn thuyền' cũng đang trêи đường tới.
Trạng thái d·ị t·hường của nônɠ Phu Hào đã được giải trừ, nhưng chiếc thuyền này vẫn không thoát khỏi được khốn cảnh, giống như Ác Tinh Hào, bị mắc kẹt trong rừng rậm.
"Ta ngủ một giấc, xin lỗi, không kịp hồi âm."
Dương Dật gửi tin nhắn riêng cho Thẩm Quan Toàn, nói cho hắn biết sự kiện Mục Nát Kình đã kết thúc, nhưng cần thời gian để giải quyết việc rời khỏi rừng rậm.
Bảo hắn dẫn một số người đến, như vậy việc phá dỡ khu rừng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó, Dương Dật nhìn xuống bụng của mình.
Sau trận đó, Bạo Thực Miệng này có vẻ ngoan ngoãn hơn, hợp tác hơn.
Hơn nữa, hắn rõ ràng cảm giác được trong bụng có một thứ gì đó, giống như hòn sỏi khó tiêu, có vị đắng nghét.
Hắn há miệng, một cái lưỡi nhỏ dài leo lên theo cổ họng, cuối cùng lôi ra một quả trứng được bao bọc trong chất dịch nhờn trong suốt, màu xanh biếc, giống như bảo thạch vậy.
.........
Một bên khác, Hi Vọng Hào, mang theo mấy trăm chiếc thuyền Phổ thông cấp 4, cùng với Đầu Sắt Hào đang tiến về tọa độ nơi nônɠ Phu Hào đang đậu.
"Ngủ một giấc...?"
Thẩm Quan Toàn căn bản không tin, cảm thấy Dương Dật đang nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận