Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma

Chương 517: Ngủ

Chương 517: Ngủ
Cùng lúc đó, tại một nơi thuộc Hải Vực Cực Đông.
Một chiếc thuyền buồm màu bạc trắng treo đầy băng lăng, gần như hoàn toàn bị băng sương bao phủ, đang bị đóng băng trên biển, không thể di chuyển.
Tuy nhiên, trên thuyền có người. Trên boong tàu, có người đã nhóm một đống lửa và đang sưởi ấm.
Một nữ tử mặc áo giáp màu trắng sáng đứng cạnh đống lửa, bên cạnh đặt một thanh đâm kiếm hạng nặng rất dài, trông dáng vẻ hẳn là chủ nhân của chiếc thuyền này.
Bây giờ nàng đang cởi giáp, bôi thuốc lên vết thương trên người mình, đồng thời nói chuyện giao dịch với Dương Dật đang ở đầu kia thế giới.
Trong đó, vết thương nghiêm trọng nhất hẳn là vết thương xuyên thấu ở phần bụng bên trái, vết rách rất nghiêm trọng, máu chảy ra đen nhánh, dường như còn có độc.
Nàng vừa bôi thuốc, làm sạch, khâu lại vết thương, vừa uống dược tề hồi phục và thuốc giải độc.
Đột nhiên, nàng phun thẳng dược tề trong miệng ra, vết thương vừa khó khăn khâu lại suýt nữa thì rách toạc.
Bởi vì Dương Dật gửi cho nàng tấm chắn không hề được trang trí, trông thô kệch như một bức tường thành có tay nắm, khiến nàng sững sờ mà phun ra.
Nàng lập tức từ chối đề nghị sửa chữa của Dương Dật.
Nếu tấm chắn biến thành như thế... thì không cách nào dùng được, vô cùng bất tiện.
Người này chính là Chính Nghĩa Kỵ Sĩ mà người chơi thường nhắc tới, chỉ là không ai biết nàng lại là một nữ tử, da trắng như tuyết, cột mái tóc đuôi ngựa màu đen gọn gàng, khí chất anh hùng phi thường.
Chỉ là đôi tay tương đối thô ráp, có nhiều vết chai sạn dày, thêm vào đó, dưới lớp quần áo còn có nhiều vết sẹo, chứng minh nàng là một chiến sĩ chân chính.
Sau khi giao dịch hoàn thành, Chính Nghĩa Kỵ Sĩ yêu cầu giao dịch, ném tấm chắn bị hư hại đó vào bên trong một bộ khôi giáp kỵ sĩ đang đứng thẳng trên boong tàu.
Đây là máy gachapon trên thuyền của nàng, nó sẽ phun ra vật phẩm gacha từ bên trong chiếc mặt nạ đen như mực không có gì bên trong, hay cũng là nơi để ném thi thể vào.
Chính Nghĩa Kỵ Sĩ chưa từng đưa tay vào thử, tin rằng người bình thường cũng sẽ không thử.
Cách con thuyền này chưa đến 100 mét, sừng sững một tòa tháp cao trông như sắp sụp đổ.
Tháp này hoàn toàn làm bằng kính, bề mặt phản chiếu ánh sáng, cho nên nhìn qua giống như đang phát sáng, thậm chí có cảm giác đang chuyển động, giống như một dải sóng nước lấp loáng vươn thẳng đến tận chân trời.
Không rõ nền móng của tháp này được xây dựng thế nào, chỉ chiếm diện tích vài chục mét vuông mà lại có thể chống đỡ được chiều cao như vậy, nhìn lâu khiến người ta cảm giác bất an tăng mạnh, sợ tòa tháp này sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tháp này chính là đảo Kính, hòn đảo của người chơi số 06. Trong Cực Đông Hải Vực tồn tại nhiều ảo ảnh bằng kính giống như Hải Thị Thận Lâu, một khi chạm vào sẽ biến mất, để lại một ảo ảnh giống hệt mình và phát động công kích.
Và đây chính là thực thể thứ 132 mà Chính Nghĩa Kỵ Sĩ bắt được.
Lúc đó tình huống khá cấp bách, nàng bị số lượng lớn băng sào chi trùng truy đuổi, cuối cùng bất đắc dĩ phải tiến vào một chuyến...
***
Ở một nơi khác, tại Vô Quang Chi Hải, thời gian đã là 3 ngày sau.
Yểm Tinh Hào vượt qua một đường biên giới rõ ràng, lái vào trong khói đen, bầu trời lập tức tối sầm lại, chỉ có thể nhìn thấy một khối cầu sáng loáng trên bầu trời phương xa.
Lại di chuyển về phía trước mấy nghìn mét, khối cầu ánh sáng trên toàn bộ bầu trời cũng không nhìn thấy được nữa, bốn phía lập tức chìm vào màn đêm đen như mực. Cũng may trên Yểm Tinh Hào có quỷ hỏa chiếu sáng, ngoài ra còn có "Ánh sáng đóng gói" có thể mở ra bất cứ lúc nào cùng với Tricia vừa khó khăn lắm mới giành lại tự do.
Dương Dật đứng trên boong tàu, ánh mắt dừng lại ở đường biên giới trên mặt biển phía xa. Trước và sau đường biên giới đó là hai hải vực hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhiên, đường biên giới này đang lùi về phía sau, chỉ là tốc độ rất chậm, có nghĩa là diện tích của Tử Dịch Chi Hải vẫn đang mở rộng.
Hắn bây giờ thực ra đang nói chuyện phiếm với Suna.
“Phạm vi của Tử Dịch Chi Hải đang mở rộng.
Điều này rất có thể cho thấy phạm vi lây lan của bệnh bất tử cũng đang mở rộng.
Phạm vi của hải vực đặc biệt này có thể chính là phạm vi ảnh hưởng của bệnh bất tử, nếu hoàn toàn mất kiểm soát, có thể sẽ nhanh chóng lan rộng đến mọi ngóc ngách trên thế giới, chồng lên các hải vực khác.” Dương Dật phỏng đoán, ngụ ý là Tử Nhật Tinh có thể không trụ được bao lâu nữa, giống như một quả siêu bom đang đếm ngược từng giây.
Ở phía bên kia, Suna thì đang hỏi tình hình của Dương Dật.
“Khói đen có tác dụng với ngươi không? Hẳn là thử qua rồi chứ.” “Ngạch......” Dương Dật liếc nhìn khói đen bay lượn trên biển, cúi xuống, đưa tay chạm vào.
“Cảm giác hơi lạnh, nhưng dường như sẽ không bị lão hóa và hủ hóa, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không.” Hắn chụp một tấm ảnh gửi lại, xem như thỏa mãn sự tò mò của Suna.
Nhưng Suna rất nhanh lại gửi tới một tin nhắn khiến hắn đau đầu.
“Ngươi chừng nào thì ngủ?” “Ngươi......” Dương Dật gõ một hàng chữ, rồi lại xóa đi, cuối cùng đổi thành: “Đêm nay đi, ta ngủ một lát.” “Tốt, vậy ta lát nữa tới phòng thuyền trưởng.” “Được.” Dương Dật ngắt liên lạc, cảm thấy trán hơi đau.
Bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, Suna lúc nào cũng thúc giục hắn ngủ, không có ý gì khác, chính là muốn đi vào trong giấc mộng kia, nhìn một chút “Hoàn mỹ hình lập phương”.
Nhưng Dương Dật bây giờ là truyền kỳ cường giả, đi ngủ sẽ hơi lãng phí tinh lực, tốc độ tăng trưởng thuộc tính sẽ bị kéo chậm lại.
Nhưng Suna có lý do của mình.
Nàng đoán rằng nội dung giấc mơ của Dương Dật rất có thể liên quan đến những gì hắn đã trải qua gần đây, chính là cái gọi là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, đạo lý cũng tương tự.
Cho nên nếu bây giờ ngủ, Dương Dật vẫn có khả năng cao sẽ tiến vào Tử Nhật Tinh, vậy thì nàng sẽ có cách cùng vào đó, quan sát cái kia “Hoàn mỹ hình lập phương”.
Đến 0 giờ, Dương Dật hoàn thành giao dịch, đồng thời nhận được 2 khỏa Trung giai Vực sâu Hồn thạch đã mua mấy ngày trước, cùng với một khỏa Trung giai công tượng Minh thạch và một phần Ma thạch, còn một số nhỏ vẫn chưa được giao tới.
Hắn cất đồ vật kỹ càng, ngồi trên giường, chưa đầy 5 phút, Suna đã tới, trong tay cầm 3 bình ma dược.
Trong đó một bình là nhập mộng ma dược, 2 bình còn lại là yên giấc ma dược, dùng để thoát khỏi mộng cảnh khẩn cấp khi gặp nguy hiểm.
Nhiệm vụ này được giao phó cho Tricia, bởi vì tiểu Kỷ còn có nhiệm vụ tuần tra và giám sát boong tàu.
Cứ việc Yểm Tinh Hào đã bật Mộ Quang Màn Che, bộ phận săn đuổi cũng đổi thành hắc ám chi hạch cỡ lớn, nhưng công việc bảo vệ không thể lơ là, nhất là ở trên vùng hải vực này.
“Nhanh ngủ đi.” Suna dường như rất mong chờ, đặt ma dược lên bàn sách, ngồi trên ghế chờ đợi.
Tricia thì trốn vào phòng của mình, như vậy có cảm giác an toàn hơn. Mặc dù bây giờ nàng thỉnh thoảng cũng trò chuyện với Suna, nhưng thân phận nữ vu vẫn được nàng giữ kín như bưng.
Dương Dật thở dài một hơi, kiểm tra lại trang bị, lấy khẩu Gào Thét súng kíp và thanh Đoạn Sắt cự kiếm ra đặt lên giường...
Răng rắc, giường sập ngay lập tức, bởi vì phải chịu trọng lượng mà nó không thể chịu nổi.
Cũng may sửa chữa không khó, Dương Dật dùng tấm thép gia cố lại, nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Nửa giờ trôi qua.
Suna liên tục chú ý bình nhập mộng ma dược, nhưng ma dược không có phản ứng gì.
1 giờ trôi qua.
“Ngươi ngủ chưa?” “Chưa.” “Có thể ngủ nhanh lên được không, hơi lãng phí thời gian đó!” “Ta...... (Không buồn ngủ mà, hơn nữa, giấc ngủ đâu phải muốn là được?)” Dương Dật vốn định lớn tiếng phản bác, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại, tiếp tục ngủ, đồng thời thầm đếm trong lòng.
“Một Tricia, hai Tricia, ba Tricia.......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận