Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma

Chương 151: Thử trị liệu

Chương 151: Thử Trị Liệu
Thời gian đã về khuya, nhưng kênh trò chuyện vẫn hoạt động rất sôi nổi.
Bí mật về khu vực biển màu mỡ với chiếc khăn che mặt đã bị tiết lộ, hầu hết người chơi đều đang chuẩn bị, người thì tranh mua muối, người thì mua đồ ăn hoặc mặt nạ, người thì bốc hơi nước biển để luyện muối,...
Dương Dật sau khi chế biến hết tất cả đồ ăn thành đồ hộp thì rời khỏi cabin nhỏ trên tàu.
Hắn đi ra mũi tàu, điều chỉnh hướng đi và tốc độ, quyết định tiếp tục đi thuyền trong đêm, tranh thủ hai ngày sau sẽ đến hòn đảo mà trước đó hắn đã ghi lại tọa độ.
Dù sao đây cũng là đường cũ quen thuộc, hệ số nguy hiểm rất thấp.
Ngược lại, vùng biển màu mỡ lan rộng phía sau ẩn chứa sự dị thường nguy hiểm, Dương Dật cũng không biết nếu xâm nhập vào đó, hắn sẽ gặp phải điều gì.
Sau khi điều chỉnh hướng đi xong, Dương Dật cầm quả cầu thủy tinh đi về phía phòng thuyền trưởng, lúc này hắn mới bắt đầu nghiên cứu giao diện hệ thống vừa được cập nhật, giao diện danh hiệu.
Không chỉ có thể trang bị danh hiệu trong bảng cá nhân, mà còn có thể xem xét nguồn gốc của danh hiệu ở bên ngoài.
Nhưng dù trang bị danh hiệu nào, cũng không tăng thêm chiến lực, chỉ có tác dụng phô trương thân phận và chiến lực.
Khi người chơi lắp danh hiệu và trò chuyện, biệt danh sẽ biến thành tên danh hiệu, đồng thời có thể ẩn đi ID game. (Đối với bạn bè thì vẫn hiển thị cả danh hiệu và tên thật)
Dương Dật mở giao diện danh hiệu, phát hiện hắn có quá nhiều danh hiệu...
【Độc Nhãn】: Danh hiệu đặc biệt nhận được khi được đại bộ phận người chơi công nhận.
【Đại trưởng lão Bái Hỏa Giáo】: Danh hiệu nhận được sau khi học được 《Cùng ta cùng đốt》.
【Đại tiếp chi giả】: Danh hiệu nhận được sau khi đọc hoàn chỉnh 【Loài nhện chi thư】, nắm giữ địa vị cao thượng trong Nhện giáo đoàn.
【Dị ma thợ săn】: Danh hiệu nhận được sau khi g·i·ế·t c·hế·t một lượng lớn dị ma.
【Đại b·ấ·t· ·k·í·n·h giả】: Danh hiệu đặc biệt nhận được sau nhiều lần kháng cự các vĩ đại tồn tại.
【Ô nhiễm giả】: Danh hiệu nhận được khi mở khóa con đường tắt siêu phàm 【Ô nhiễm】.
【Miễn dịch bệnh c·u·ồ·n·g Lang】: Danh hiệu nhận được khi bị bệnh c·u·ồ·n·g Lang nhưng không bị l·ây n·hiễ·m p·h·át b·ệ·n·h.
Tổng cộng có 7 cái danh hiệu, nhưng phần lớn đều không giống người tốt.
Dương Dật chọn một danh hiệu chính diện 【Dị ma thợ săn】 để trang bị, nhưng ID của hắn không hề biến mất.
【Ngươi nhận được 10 vạn ốc biển tệ.】 - Đến từ Tống Anh Văn chuyển khoản.
"10 vạn ốc biển tệ..." Dương Dật tặc lưỡi, hắn đã ăn hết một hộp bánh mì trắng.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn, đưa tay sờ về phía một hộp bánh mì trắng khác.
Đột nhiên, Dương Dật bừng tỉnh, phát hiện bên chân mình bày đến 7, 8 cái hộp bánh mì đã ăn xong.
Sức ăn này đã vượt quá người thường, hơn nữa hắn còn chưa uống ma dược khai vị!
Trong miệng không có gì để nhấm nuốt, Dương Dật trở nên có chút lo lắng.
【Khát vọng hương ngọt, ngươi tâm thần không yên, lý trí giảm 2】
Hắn chú ý tới sự d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g, vội vàng xem xét bảng thuộc tính của mình, đặc biệt là cột thể trọng.
91.5KG.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, hắn đã tăng 1.5kg!
Đương nhiên, đây cũng có thể là trọng lượng của đồ ăn đã nạp vào.
Đợi đến ngày mai, nếu thể trọng không giảm xuống, vậy thì có thể khẳng định.
Ánh mắt Dương Dật ngưng lại, dùng ý chí lực siêu cường để đè nén dục vọng ăn uống, nằm xuống trên thuyền chuẩn bị nghỉ ngơi.
15 phút sau.
"Dù sao lái thuyền cũng phải hai ngày nữa, chi bằng uống một bình ma dược an giấc?"
Hắn đột nhiên lại bật dậy.
1 giây sau, Dương Dật lại nằm xuống, ý chí lần nữa chiếm giữ thế thượng phong.
Vật lộn nhiều lần, cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.
...............
Ngày hôm sau, Dương Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện số lượng hộp bánh mì rỗng dưới gầm gường đã lên đến hơn hai mươi cái.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết mình đã ăn chúng lúc nào!
Hơn nữa thể trọng của hắn chỉ sau một đêm đã tăng vọt lên 95KG, cả người cũng có chút mập ra.
【Khát vọng hương ngọt, ngươi tâm thần không yên, lý trí giảm 2】
Dương Dật không mấy quan tâm đến việc lý trí giảm xuống, bởi vì tốc độ hồi phục lý trí của hắn cũng tương đương.
Nhưng cái cảm giác nôn nóng trong lòng thật khó chịu, hắn lúc nào cũng vô tình ăn hết một chút đồ ăn vặt.
Cũng may trong phòng thuyền trưởng không cất giữ thịt cá mỹ vị gì, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Hắn cần phải tìm ra biện pháp ứng phó trước khi tình trạng trở nên tồi tệ hơn.
Ví dụ như trói mình lại để từ bỏ cơn nghiện mỹ vị này!
Nghĩ là làm, hắn đ·á·n·h t·hức Suna đang ngủ ở vách bên cạnh.
"Ngươi muốn ta trói ngươi lại?"
"Không sai!"
Dương Dật quyết định nhờ cậy Suna trói mình lại.
Như vậy, cho dù hắn có muốn ăn gì, cũng không ăn được!
"Hay là thử tắm muối, ăn một ít muối biển, nói không chừng có thể trị được cái trạng thái tiêu cực kia." Suna đề nghị.
"Cái này..."
Dương Dật nhớ lại con cá nóc được ướp gia vị tối hôm qua....
Làn da vốn béo tròn trở nên khô quắt nhăn nh·e·o, sự tương phản lớn đến mức, như thể khuôn mặt trẻ sơ sinh so với khuôn mặt nhăn nheo của một ông lão trên 80 tuổi.
Khách quan mà nói, Dương Dật không muốn đi theo vết xe đổ của nó, trở thành cá muối được ướp gia vị.
Nhưng hiện tại, hắn dường như không có quyền lựa chọn!
Thử xem sao!
Suna sẽ không h·ạ·i hắn!
Chắc là vậy.....
Dương Dật khẽ cắn môi đồng ý!
Nhưng trước khi thử, cần phải kiểm tra cơ thể Dương Dật.
Bởi vì trước đó hắn cũng chỉ dùng cá mòi chân dài để làm thí nghiệm, không thể đảm bảo sự biến đổi trên cơ thể người sẽ hoàn toàn giống nhau.
Nhưng sau khi kiểm tra thực tế, Dương Dật trợn tròn mắt.
Tinh lực của hắn ít nhất tương đương với 1.5 lần so với trước đây!
Mặc dù con số vẫn là 100, nhưng Dương Dật với quá trình rèn luyện lâu dài hiểu rõ cơ thể mình như lòng bàn tay!
Việc rèn luyện cường độ cao trong 2 giờ, tuyệt đối không thể chỉ tiêu hao 20 tinh lực!
Ít nhất cũng phải tiêu hao 30 tinh lực mới đúng!
"Giai đoạn thứ nhất, gần như là sự đề thăng theo hướng tích cực, sẽ trở nên tràn đầy sức s·ố·n·g, tinh lực dồi dào."
Suna ghi chép.
"Thuộc tính của ngươi không thể nâng cao sao?" Nàng hỏi.
Dương Dật kiểm tra thuộc tính của mình rồi lắc đầu.
Ngoại trừ việc tinh lực trở nên dồi dào, và cảm giác thèm ăn trở nên mạnh mẽ, cơ thể hắn không có gì d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g.
Nếu nói c·ứ·n·g nh·ắ·c thì đó chính là đã trở thành tạng người dễ béo.
"Có thể là do ăn chưa đủ nhiều, cho nên mức tăng không rõ ràng." Suna trả lời.
Nàng kìm nén ý định để Dương Dật ăn một miếng thịt cá mỹ vị, chuyển sang thử nghiệm phương pháp điều trị cho Dương Dật.
..........
Nửa giờ sau, trong phòng thí nghiệm của nữ vu.
Dương Dật nằm trên bàn kim loại.
Dưới bàn bày rất nhiều muối biển, do Suna sai cánh tay bạch cốt đem vào.
Sau khi c·ô·n·g tác chuẩn bị đã sẵn sàng, bao bì muối biển được mở ra, để lộ ra bên trong lớp muối trắng như tuyết.
Tuy vẫn là màu trắng, nhưng khác với cục đường trắng tinh được rút ra từ nước biển, bột muối biển tỏa ra một mùi tanh của biển cả.
Ngửi nhiều sẽ không khiến người ta muốn ăn, ngược lại sẽ khiến người ta buồn nôn.
Bởi vì bên trong chứa rất nhiều tạp chất.
Suna và cánh tay bạch cốt cùng nhau, bắt đầu xát muối lên người Dương Dật, chà xát cẩn thận và đều đặn, giống như đang ướp muối cho thịt.
Nhưng Dương Dật lại xao động bất an.
Nhưng không thể trách hắn.
Nếu đổi bất kỳ ai vào hoàn cảnh này, bị người khác vẩy muối ướp, thì không ai có thể không giãy dụa!
Nhất là sau khi đã chứng kiến t·h·ả·m trạ·ng trước khi c·hế·t của lão cá nóc!
"Ngươi đừng động!"
Suna cáu giận nói.
Một lượng lớn muối biển bị Dương Dật giẫy giụa làm đổ xuống đất.
"Ngươi làm muối văng vào mắt ta rồi!"
"Nhắm mắt lại!"
15 phút sau.
Xung quanh bàn kim loại được xếp một vòng gạch, như vậy muối sẽ không bị tràn ra ngoài.
Dương Dật thì bị chôn vùi trong muối, chỉ để lộ ra mũi để thở.
Trong miệng cũng toàn là vị mặn, bởi vì bị Suna cho ăn một miếng lớn.
Một lượng lớn mùi tanh nồng tấn công trực tiếp vào cơn thèm ăn của Dương Dật, khiến hắn không muốn ăn gì cả, kể cả đồ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận