Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma

Chương 260: Viêm Xà

Cây đoản mâu này là vũ khí ta mới gacha được gần đây, dùng để ném, phẩm chất Trân phẩm, uy lực không tầm thường.
Đoản mâu ném trúng sinh vật hình người, ghim nó vào chỗ ngoặt trên tường.
Nhưng đối phương vẫn chưa c·hết, còn giãy giụa, đồng thời p·h·át ra tiếng chi chi c·hói tai, tần suất rất cao khiến màng nhĩ người ta đ·â·m đau.
Cùng lúc đó, bốn phía vách tường, đường ống thông gió trên đầu đều phát ra tiếng tích tích tắc tắc, trước sau đều có, bọn ta bị chuột bao vây.
"Vật kia bên trong cơ thể cũng toàn là chuột, văng ra một đống!
Hơn nữa chuột trong tường cũng bị nó đánh thức, số lượng rất nhiều!"
Dương Dật dùng Tam Nhãn, thấy rõ ràng.
Tr·ê·n người kẻ kia quấn đầy khói đen, bụng p·h·ồ·n·g lên, xem thường hắc ám ăn mòn, có thể đi lại trong khói đen.
Đồng thời, từ trong cơ thể hắn chui ra vô số chuột lớn nhỏ, con lớn đến mười mấy con, con nhỏ thì không đếm xuể.
Những con chuột này, Dương Dật có thể dễ dàng đối phó.
Nhưng thêm cả chuột từ trên đường ống thông gió hư hỏng leo xuống, cùng với những động tĩnh lớn hơn ở đằng xa, thì đúng là phiền toái lớn!
Đám chuột này di chuyển rất nhanh, nhất là lũ chuột bự, dùng ưu thế hình thể, lăn tới như một quả cầu.
Dương Dật không chần chừ gì cả, lấy ra 3 bình dầu mỡ chế tác rồi châm lửa ném ra, tạo nên một vùng t·h·iêu đốt lớn.
"Rút lui trước, số lượng quá nhiều!" Hắn nói với Suna.
"Nhưng phía sau cũng có."
Suna nhìn về phía sau, hướng mà bọn họ vừa chạy tới.
Hàng loạt chuột chui ra từ đường ống thông gió trên hành lang, tuy ít hơn phía trước nhưng cũng phải hơn trăm con.
Lưới sắt lỗ thông hơi ở đây bị p·á hỏng rất nhiều, chắc đều là kiệt tác của lũ chuột này.
"Mở lá chắn lực trường lên, 20 giây là đủ."
Hai người không đi xa, quay lại giếng thang máy rồi leo lên theo đường cũ.
Suna hồi tưởng lại rồi mở lá chắn đại thuẫn lệch đi, một lớp năng lượng lực trường màu đỏ nhạt lại xuất hiện.
Dương Dật ôm lấy Suna rồi chạy về đường cũ, mặc kệ lũ chuột phía trước.
Chỉ khi nào có chuột rơi xuống từ trên trời hay đại thuẫn không cản được chuột, hắn mới dùng răng k·i·ế·m Viêm Xà đ·á·n·h t·r·ả.
Thanh đoản k·i·ế·m Cực phẩm được cường hóa này có hiệu quả t·h·iêu đốt, dùng đối phó lũ chuột cực kỳ hiệu quả.
Vì chúng không to, răng k·i·ế·m Viêm Xà có nhiệt độ cao nên hiệu quả đốt b·ị t·h·ư·ơ·ng của nó có thể g·i·ế·t c·hết chuột nhỏ trong cơ thể chúng.
15 giây sau, Dương Dật chạy đến chân giếng thang máy.
Lúc này lá chắn lực trường đã đỏ rực, thậm chí bắt đầu r·u·n rẩy.
Dù sao mới dùng không lâu, dùng liên tục khiến thời gian duy trì giảm đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn, trong đường thông thang máy không có dấu vết chuột, đây coi như là tin tốt.
"Ngươi lên trước đi, ta lên ngay."
Dương Dật đẩy Suna lên trên trước, còn mình thì nhìn trước ngó sau.
Phía sau còn đỡ, chỉ khoảng trăm con chuột, có dùng Viêm Xà răng k·i·ế·m cũng có thể dễ dàng đối phó.
Nhưng phía trước thì khác.
Quá nhiều chuột, chuột rơi ra như mưa từ miệng thông gió, xông tới như sóng biển.
Đ·ám c·háy tạo ra từ bình t·h·iêu đốt cũng bị đàn chuột d·ậ·p tắt.
Không khí ở đây không lưu thông lắm, dưỡng khí có hạn, hiệu quả t·h·iêu đốt của lửa không tốt, thậm chí có nguy cơ t·h·iếu dưỡng.
Dương Dật thì không sao, nhưng Suna rất có thể sẽ ngất.
Hắn không phóng hỏa nữa, dùng răng k·i·ế·m Viêm Xà c·ô·ng kích chuột xung quanh, nhưng vì số lượng quá lớn nên vẫn bị chúng b·ò lên người.
Một khi thứ này leo lên thì lập tức dùng răng g·ặ·m c·ắ·n.
Dương Dật mặc Chuộc Tội Giả Áo Giáp giúp giảm bớt tổn thương cực lớn, chỉ có vài con chuột leo được lên nửa người trên mới gây ra tổn thương cho Dương Dật.
Thứ này còn chui cả xuống lông sói để g·ặ·m c·ắ·n, lưng Dương Dật có mấy chỗ bị c·ắ·n.
Còn bụng...
Con chuột an gia khổ cực b·ò lên vừa mới c·ắ·n ra một cái miệng thì có một cái lưỡi thò ra, k·é·o nó vào.
"Ngon"
Mấy cái lưỡi từ chỗ thủng do lũ chuột c·ắ·n ra chui ra, bắt đầu giúp Dương Dật đối phó lũ chuột nhảy lên, ăn hết chúng.
"Ngon em gái ngươi!"
Dương Dật chửi một câu, vì hắn cũng nếm được vị chuột, cứ như l·i·ế·m láp giẻ rách, quá khó ăn.
Nhưng Bạo Thực Miệng không kén chọn, tiếp tục săn mồi chuột.
Thấy Suna đã leo lên được mười mấy mét, tốc độ rất nhanh, Dương Dật cũng chuẩn bị rời đi.
Nếu không bị biển chuột phía trước nhấn c·h·ìm thì không hay.
Chắc hắn bị chuột s·ố·n·g nhờ trên lưng rồi, nhưng không sao, vì hắn không phải lần đầu bị ký sinh, biết phải xử lý thế nào.
"《Ngọn lửa trị liệu a》 !"
Hắn vỗ một chưởng vào lưng mình, lập tức lưng bốc cháy, t·h·iêu c·hết những con chuột s·ố·n·g nhờ này, đồng thời tiêu trừ đ·ộ·c tố, biến thành những cục đen rơi xuống.
Sau đó hắn nhảy lên miệng giếng, nắm lấy thang rồi leo lên.
Đến chỗ của Suna thì chuột bên dưới cũng leo lên theo, chi chít, chất thành đống như thủy triều.
Nhưng lũ này leo không nhanh, đ·u·ổ·i không kịp Dương Dật và Suna.
Mãi đến khi hai người rời giếng thang máy, đến tầng 3 thì lũ chuột mới leo lên đến tầng 1.
Dương Dật móc bình t·h·iêu đốt ra định ném nhưng lại thu về, thay bằng Viêm Xà răng k·i·ế·m nhắm xuống dưới rồi tung kỹ năng 《 Hỏa diễm p·h·át ra 》.
Từ khi thăng cấp lên Cực phẩm, Dương Dật chưa từng dùng kỹ năng này, lần này dùng mới thấy uy lực vượt quá dự kiến.
Một con hỏa diễm cự xà rất s·ố·n·g động bay ra, xoay tròn rồi lao xuống, đốt cháy hết lũ chuột trên đường.
Con rắn này như vật s·ố·n·g, chuyên chọn chỗ chuột đông mà đi, bay thẳng mấy chục mét, từ tầng 3 đốt xuống tận tầng 4 dưới nước mới tan.
Miệng giếng thang máy dọc đường bị nung đỏ, biến dạng cục bộ, biến thành một khu v·ự·c t·ử v·o·n·g.
Bất kỳ con chuột nào đến gần đều sẽ b·ốc c·háy.
"Uy lực lớn vậy sao?"
Dương Dật hơi ngạc nhiên.
Viêm Xà răng k·i·ế·m vì hạ nhiệt nên màu đỏ sẫm đã biến thành màu bạc.
Kỹ năng này khi thả ra như một con Viêm Xà, sẽ c·ô·ng kích mục tiêu trên phạm vi lớn.
Cũng may Dương Dật không dùng nó trên Ác Tinh Hào, nếu không con Viêm Xà này có thể đốt cả những thứ không nên đốt, nhiệt độ của nó có thể đốt x·ư·ơ·n·g cốt thành tro.
Sau khi một lượng lớn chuột c·hết, nội bộ đàn chuột cũng hỗn loạn rồi từ từ rút lui.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Đám chuột này có vẻ chiếm cứ mấy tầng thấp nhất, chắc tổng hợp thương khố là nơi ở của chúng.
Vì chúng đến từ hướng thương khố.
"Về trước thôi, đợi thêm thời gian nữa rồi xuống."
Dương Dật nói với Suna.
Tinh lực của hắn khá khỏe, có 63, cũng không lo bị ngất.
Nhưng tinh lực của Suna chỉ có 47, tốt nhất nên về nghỉ ngơi, hồi phục lại.
Hơn nữa cũng sắp đến 23 giờ, là thời gian giao lưu, giao dịch quý báu, Dương Dật không muốn bỏ lỡ.
Đợi lũ chuột ngủ đông lần nữa, Dương Dật sẽ xuống lấy lại cốt mâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận