Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp
Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 16:: Huyết Ma tông cùng Linh mễ hạt giống [ 6800 chữ 】 (3) (length: 8585)
Đây có lẽ là sự an ủi lớn nhất.
Lập tức hắn gượng ép giữ vững tinh thần, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, cười với Hứa Mặc, "Không sao, không sao."
Hứa Mặc khẽ thở phào, sau đó nói: "Đã vậy, vậy ta mời chân nhân ngài đi xem qua một chút Ngưng Ngọc quả của chúng ta nhé."
Tam Nguyên chân nhân nghe vậy sắc mặt đã tốt hơn nhiều, gật đầu đồng ý ngay.
Lập tức Hứa Mặc dẫn Tam Nguyên chân nhân đến khu linh điền của Vô Ưu phong, chỉ vào một mảnh linh điền phía trước giới thiệu:
"Mảnh trước mặt kia là chỗ trồng Ngưng Ngọc quả, sau khi cây trước đây trồng xong và thu hoạch thì đã kết được hai trăm trái, bây giờ đều được dùng làm giống.
Ngưng Ngọc quả này tuy là linh quả tứ phẩm nhưng thời gian trưởng thành lại không lâu lắm, lứa đầu tiên trưởng thành khoảng một trăm năm.
Sau đó thì cứ mỗi hơn hai mươi năm sẽ thu hoạch một lứa."
Tam Nguyên chân nhân nghe đến đây, sắc mặt vốn đang tái nhợt vì chuyện hợp tác trước đó cũng đã hồng hào lên không ít.
Nếu vậy chẳng phải nói không cần đến hai trăm năm, nguy cơ tài nguyên của Đan Hà phong đã có thể giải quyết trên diện rộng sao?
Hứa tiểu hữu này quả thật là phúc tinh của mình a.
Tuy lần hợp tác này với Vô Ưu phong khiến hắn có chút đau lòng, nhưng hắn chỉ đau lòng vì không thể kiếm được nhiều hơn chứ không phải là bị hút máu thật.
Nghĩ đến tương lai sẽ có không ngừng linh thạch chảy vào túi, tâm trạng của Tam Nguyên chân nhân đã tốt lên nhiều.
Sau khi trò chuyện với Hứa Mặc một lúc, hắn mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi.
Tiễn Tam Nguyên chân nhân xong, Hứa Mặc trở về Vô Ưu phong, gọi Diệp Thanh Nguyệt đến để hỏi về chuyện hợp tác với Đan Hà phong.
Hắn rất tò mò, rốt cuộc chia chác như thế nào mà khiến Tam Nguyên chân nhân có vẻ thất hồn lạc phách đến vậy.
Diệp Thanh Nguyệt bình tĩnh đáp lời: "Lần này chúng ta và Đan Hà phong chia là hai thành ba, bảy thành bảy."
Hứa Mặc ồ lên một tiếng, "Cho hắn hai thành ba cũng không ít nhỉ, sao chân nhân còn buồn như thế."
Diệp Thanh Nguyệt nghe vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, rồi vội vàng nhắc nhở: "Là chúng ta hai thành ba."
Hứa Mặc nghe vậy lập tức đứng dậy, "Cái gì? Chúng ta chỉ có hai thành ba thôi á? Sao lại ít như vậy? Hắn Đan Hà phong dựa vào cái gì mà lấy nhiều như thế? Thế này thì quá bất công rồi."
Đối mặt với Hứa Mặc đang kích động, Diệp Thanh Nguyệt bất đắc dĩ giải thích: "Đã không ít đâu, phải biết điều kiện ban đầu Tam Nguyên chân nhân đưa ra chỉ là một thành rưỡi thôi.
Dù sao việc luyện đan, nguyên liệu phụ trợ, còn có đường dây tiêu thụ đều do Đan Hà phong phụ trách, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm trồng Ngưng Ngọc quả.
Hợp tác như này, giá cả bình thường chỉ khoảng một thành rưỡi đến hai thành.
Việc chúng ta đạt được hai thành ba là vì Ngưng Ngọc quả chỉ có chúng ta có thể cung cấp thôi."
Nói xong, nàng lại kỳ quái nhìn Hứa Mặc, tò mò hỏi: "Phong chủ, sao ngươi lại nghĩ chúng ta có thể lấy được bảy thành bảy vậy?"
Hứa Mặc nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng, sắc mặt có chút lúng túng đáp: "Ta cứ nghĩ là Ngưng Ngọc quả chỉ mình chúng ta mới cung cấp được mà, kiểu như độc quyền ấy. . . Thì, ý ngươi hiểu chứ?"
Dù sao thì ở thế giới trước, độc quyền là đại danh từ cho lợi nhuận kếch xù, cho nên hắn theo bản năng mà nghĩ theo hướng này.
Kết quả không ngờ khi đến Thương Cổ thế giới, hóa ra mình chỉ nhận được có hai thành ba lợi nhuận, điều này quả thực là có lỗi với từ độc quyền đi.
Hơn nữa giờ hắn cũng đã kịp phản ứng, trước đó Tam Nguyên chân nhân một bộ dạng như bị hút khô máu.
Hắn còn lo là có phải sư tỷ đòi hỏi quá đáng nên mới khiến lão có phản ứng như vậy.
Hắn còn định sau khi hỏi lại, nếu sư tỷ thật quá tàn nhẫn thì mình sẽ chỉnh lại thỏa thuận hợp tác, để Đan Hà phong có thêm chút lợi nhuận.
Dù sao Ngưng Ngọc quả cũng là vì Tam Nguyên chân nhân mà có, nể mặt lão thì mình cũng không cần quá độc ác.
Kết quả hiện tại hỏi rõ rồi thì hắn cạn lời, tốt rồi, hóa ra Tam Nguyên chân nhân đau lòng là vì cái 0.3 cao hơn so với thị trường.
Đáng nói hơn nữa là lão ban đầu lại còn định cho mình mức chia thấp nhất thị trường.
Xem ra tình cảm vẫn không thể nào ngăn được vị trí của linh thạch trong lòng chân nhân a, trước đó thật là uổng công lo lắng cho lão.
Diệp Thanh Nguyệt nhìn sắc mặt đang thay đổi liên tục của Hứa Mặc, tưởng rằng hắn hơi xấu hổ vì chuyện vừa nãy, liền che miệng cười khẽ, trêu ghẹo an ủi:
"Thật ra ý nghĩ của phong chủ cũng không sai, ta cũng nghĩ vậy mà, loại buôn bán độc quyền thế này, chúng ta phải lấy bảy thành bảy mới đúng."
Hứa Mặc nghe vậy thì cười trừ, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đối với vị nội vụ trưởng lão do mình chọn ngày càng hài lòng hơn.
Có một vị quản gia cần mẫn và tài giỏi như vậy, còn lo gì Vô Ưu phong không thể hưng thịnh được chứ.
. . .
Tuy việc hợp tác với Đan Hà phong đã sớm đàm phán xong, nhưng vì còn một thời gian nữa Ngưng Ngọc quả mới thu hoạch hàng loạt được nên bây giờ cũng không cần để ý đến.
Trong khoảng thời gian sau đó, Hứa Mặc vừa bắt đầu dạy dỗ Quý Thương Sinh kiến thức cơ bản về Linh Thực sư, vừa tu luyện, cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Về phần Vô Ưu phong, hai vị trưởng lão Noãn Noãn và Chậm Chạp vẫn đang hăng hái chuẩn bị cho việc chiêu mộ đệ tử mới vào năm sau.
Những người còn lại cũng đều bận bịu với những công việc riêng của mình.
Cứ như vậy đã một tháng trôi qua, Cửu Diệu Thánh Tôn đã truyền đến cho Hứa Mặc một tin tức.
Nói là có một tông môn nguyện ý cung cấp giống lúa linh đặc biệt của mình cho hắn.
Thậm chí là trực tiếp cung cấp lúa linh đặc biệt từ nhất phẩm đến tam phẩm, điều này vượt ngoài yêu cầu nhất phẩm của Hứa Mặc.
Đồng thời, tông môn kia lại là nhà giàu trồng lúa linh của Thương Cổ thế giới, lúa linh đặc biệt của tông môn đó trực tiếp chiếm hai thành thị trường của Thương Cổ thế giới.
Tin tức kinh hỉ này lập tức làm Hứa Mặc tinh thần phấn chấn.
Hắn vội vàng đến Linh Diệu phong để gặp Cửu Diệu Thánh Tôn, hỏi xem đối phương đưa ra điều kiện gì.
Cửu Diệu Thánh Tôn nói, đối phương chỉ yêu cầu hắn đến tông môn dạy lý luận về Linh Thực sư cho đệ tử của họ mà thôi.
Hứa Mặc nghe vậy thì có chút kinh ngạc, không dám tin hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Đối phương là tông môn gì? Chẳng lẽ trong này có âm mưu gì à?"
Không phải hắn nghĩ người ta quá xấu, mà là điều kiện đơn giản như vậy lại có thể hiến dâng ra giống lúa linh đặc biệt của mình, chuyện này thật sự rất khó tin.
Hơn nữa, mình chỉ yêu cầu cung cấp lúa linh nhất phẩm, vậy mà đối phương còn chủ động tăng thêm cho mình, trực tiếp đưa ra lúa linh đặc biệt từ nhất phẩm đến tam phẩm.
Điều này làm sao có thể khiến hắn không suy nghĩ chứ?
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, trừ khi là ở phía sau sự miễn phí còn thiết lập một đống những khoản thu phí khác.
Cửu Diệu Thánh Tôn nghe vậy liền cười nhạt một tiếng, cho hắn một cái nhìn yên tâm:
"Đối phương là Huyết Ma tông, điểm này ngươi cứ yên tâm, tiếng tăm của Huyết Ma tông tại toàn bộ Thương Cổ thế giới đều rất rõ ràng.
Ở toàn bộ Thương Cổ thế giới này, sinh linh dưới trướng Huyết Ma tông có cuộc sống tốt nhất và hạnh phúc nhất.
Nếu nói ở Thương Cổ thế giới này ai khát khao lúa linh năng suất cao nhất, thì ngoài Huyết Ma tông ra không ai khác có thể như vậy cả.
Sau khi biết vị Linh Thực sư được ghi vào sử sách như ngươi muốn nghiên cứu về lúa linh năng suất cao, thì họ mới nguyện ý cung cấp giống lúa linh đặc biệt để cho ngươi nghiên cứu.
Bởi vậy, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ có âm mưu gì.
Điểm này ta có thể cam đoan, họ tuyệt đối thật lòng."
Hứa Mặc nghe xong thì trợn mắt há mồm, tuy Cửu Diệu Thánh Tôn nói một cách quả quyết như vậy, nhưng hắn vẫn thấy có gì đó không đúng.
Hắn thật sự không thể nào liên tưởng cái tên Huyết Ma tông với từ hạnh phúc được.
Hay là, Cửu Diệu Thánh Tôn bị đoạt xá rồi?
Nếu không sao trong miệng của lão lại có thể nói ra những điều mà mình không tài nào hiểu được?..
Lập tức hắn gượng ép giữ vững tinh thần, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, cười với Hứa Mặc, "Không sao, không sao."
Hứa Mặc khẽ thở phào, sau đó nói: "Đã vậy, vậy ta mời chân nhân ngài đi xem qua một chút Ngưng Ngọc quả của chúng ta nhé."
Tam Nguyên chân nhân nghe vậy sắc mặt đã tốt hơn nhiều, gật đầu đồng ý ngay.
Lập tức Hứa Mặc dẫn Tam Nguyên chân nhân đến khu linh điền của Vô Ưu phong, chỉ vào một mảnh linh điền phía trước giới thiệu:
"Mảnh trước mặt kia là chỗ trồng Ngưng Ngọc quả, sau khi cây trước đây trồng xong và thu hoạch thì đã kết được hai trăm trái, bây giờ đều được dùng làm giống.
Ngưng Ngọc quả này tuy là linh quả tứ phẩm nhưng thời gian trưởng thành lại không lâu lắm, lứa đầu tiên trưởng thành khoảng một trăm năm.
Sau đó thì cứ mỗi hơn hai mươi năm sẽ thu hoạch một lứa."
Tam Nguyên chân nhân nghe đến đây, sắc mặt vốn đang tái nhợt vì chuyện hợp tác trước đó cũng đã hồng hào lên không ít.
Nếu vậy chẳng phải nói không cần đến hai trăm năm, nguy cơ tài nguyên của Đan Hà phong đã có thể giải quyết trên diện rộng sao?
Hứa tiểu hữu này quả thật là phúc tinh của mình a.
Tuy lần hợp tác này với Vô Ưu phong khiến hắn có chút đau lòng, nhưng hắn chỉ đau lòng vì không thể kiếm được nhiều hơn chứ không phải là bị hút máu thật.
Nghĩ đến tương lai sẽ có không ngừng linh thạch chảy vào túi, tâm trạng của Tam Nguyên chân nhân đã tốt lên nhiều.
Sau khi trò chuyện với Hứa Mặc một lúc, hắn mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi.
Tiễn Tam Nguyên chân nhân xong, Hứa Mặc trở về Vô Ưu phong, gọi Diệp Thanh Nguyệt đến để hỏi về chuyện hợp tác với Đan Hà phong.
Hắn rất tò mò, rốt cuộc chia chác như thế nào mà khiến Tam Nguyên chân nhân có vẻ thất hồn lạc phách đến vậy.
Diệp Thanh Nguyệt bình tĩnh đáp lời: "Lần này chúng ta và Đan Hà phong chia là hai thành ba, bảy thành bảy."
Hứa Mặc ồ lên một tiếng, "Cho hắn hai thành ba cũng không ít nhỉ, sao chân nhân còn buồn như thế."
Diệp Thanh Nguyệt nghe vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, rồi vội vàng nhắc nhở: "Là chúng ta hai thành ba."
Hứa Mặc nghe vậy lập tức đứng dậy, "Cái gì? Chúng ta chỉ có hai thành ba thôi á? Sao lại ít như vậy? Hắn Đan Hà phong dựa vào cái gì mà lấy nhiều như thế? Thế này thì quá bất công rồi."
Đối mặt với Hứa Mặc đang kích động, Diệp Thanh Nguyệt bất đắc dĩ giải thích: "Đã không ít đâu, phải biết điều kiện ban đầu Tam Nguyên chân nhân đưa ra chỉ là một thành rưỡi thôi.
Dù sao việc luyện đan, nguyên liệu phụ trợ, còn có đường dây tiêu thụ đều do Đan Hà phong phụ trách, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm trồng Ngưng Ngọc quả.
Hợp tác như này, giá cả bình thường chỉ khoảng một thành rưỡi đến hai thành.
Việc chúng ta đạt được hai thành ba là vì Ngưng Ngọc quả chỉ có chúng ta có thể cung cấp thôi."
Nói xong, nàng lại kỳ quái nhìn Hứa Mặc, tò mò hỏi: "Phong chủ, sao ngươi lại nghĩ chúng ta có thể lấy được bảy thành bảy vậy?"
Hứa Mặc nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng, sắc mặt có chút lúng túng đáp: "Ta cứ nghĩ là Ngưng Ngọc quả chỉ mình chúng ta mới cung cấp được mà, kiểu như độc quyền ấy. . . Thì, ý ngươi hiểu chứ?"
Dù sao thì ở thế giới trước, độc quyền là đại danh từ cho lợi nhuận kếch xù, cho nên hắn theo bản năng mà nghĩ theo hướng này.
Kết quả không ngờ khi đến Thương Cổ thế giới, hóa ra mình chỉ nhận được có hai thành ba lợi nhuận, điều này quả thực là có lỗi với từ độc quyền đi.
Hơn nữa giờ hắn cũng đã kịp phản ứng, trước đó Tam Nguyên chân nhân một bộ dạng như bị hút khô máu.
Hắn còn lo là có phải sư tỷ đòi hỏi quá đáng nên mới khiến lão có phản ứng như vậy.
Hắn còn định sau khi hỏi lại, nếu sư tỷ thật quá tàn nhẫn thì mình sẽ chỉnh lại thỏa thuận hợp tác, để Đan Hà phong có thêm chút lợi nhuận.
Dù sao Ngưng Ngọc quả cũng là vì Tam Nguyên chân nhân mà có, nể mặt lão thì mình cũng không cần quá độc ác.
Kết quả hiện tại hỏi rõ rồi thì hắn cạn lời, tốt rồi, hóa ra Tam Nguyên chân nhân đau lòng là vì cái 0.3 cao hơn so với thị trường.
Đáng nói hơn nữa là lão ban đầu lại còn định cho mình mức chia thấp nhất thị trường.
Xem ra tình cảm vẫn không thể nào ngăn được vị trí của linh thạch trong lòng chân nhân a, trước đó thật là uổng công lo lắng cho lão.
Diệp Thanh Nguyệt nhìn sắc mặt đang thay đổi liên tục của Hứa Mặc, tưởng rằng hắn hơi xấu hổ vì chuyện vừa nãy, liền che miệng cười khẽ, trêu ghẹo an ủi:
"Thật ra ý nghĩ của phong chủ cũng không sai, ta cũng nghĩ vậy mà, loại buôn bán độc quyền thế này, chúng ta phải lấy bảy thành bảy mới đúng."
Hứa Mặc nghe vậy thì cười trừ, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đối với vị nội vụ trưởng lão do mình chọn ngày càng hài lòng hơn.
Có một vị quản gia cần mẫn và tài giỏi như vậy, còn lo gì Vô Ưu phong không thể hưng thịnh được chứ.
. . .
Tuy việc hợp tác với Đan Hà phong đã sớm đàm phán xong, nhưng vì còn một thời gian nữa Ngưng Ngọc quả mới thu hoạch hàng loạt được nên bây giờ cũng không cần để ý đến.
Trong khoảng thời gian sau đó, Hứa Mặc vừa bắt đầu dạy dỗ Quý Thương Sinh kiến thức cơ bản về Linh Thực sư, vừa tu luyện, cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Về phần Vô Ưu phong, hai vị trưởng lão Noãn Noãn và Chậm Chạp vẫn đang hăng hái chuẩn bị cho việc chiêu mộ đệ tử mới vào năm sau.
Những người còn lại cũng đều bận bịu với những công việc riêng của mình.
Cứ như vậy đã một tháng trôi qua, Cửu Diệu Thánh Tôn đã truyền đến cho Hứa Mặc một tin tức.
Nói là có một tông môn nguyện ý cung cấp giống lúa linh đặc biệt của mình cho hắn.
Thậm chí là trực tiếp cung cấp lúa linh đặc biệt từ nhất phẩm đến tam phẩm, điều này vượt ngoài yêu cầu nhất phẩm của Hứa Mặc.
Đồng thời, tông môn kia lại là nhà giàu trồng lúa linh của Thương Cổ thế giới, lúa linh đặc biệt của tông môn đó trực tiếp chiếm hai thành thị trường của Thương Cổ thế giới.
Tin tức kinh hỉ này lập tức làm Hứa Mặc tinh thần phấn chấn.
Hắn vội vàng đến Linh Diệu phong để gặp Cửu Diệu Thánh Tôn, hỏi xem đối phương đưa ra điều kiện gì.
Cửu Diệu Thánh Tôn nói, đối phương chỉ yêu cầu hắn đến tông môn dạy lý luận về Linh Thực sư cho đệ tử của họ mà thôi.
Hứa Mặc nghe vậy thì có chút kinh ngạc, không dám tin hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Đối phương là tông môn gì? Chẳng lẽ trong này có âm mưu gì à?"
Không phải hắn nghĩ người ta quá xấu, mà là điều kiện đơn giản như vậy lại có thể hiến dâng ra giống lúa linh đặc biệt của mình, chuyện này thật sự rất khó tin.
Hơn nữa, mình chỉ yêu cầu cung cấp lúa linh nhất phẩm, vậy mà đối phương còn chủ động tăng thêm cho mình, trực tiếp đưa ra lúa linh đặc biệt từ nhất phẩm đến tam phẩm.
Điều này làm sao có thể khiến hắn không suy nghĩ chứ?
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, trừ khi là ở phía sau sự miễn phí còn thiết lập một đống những khoản thu phí khác.
Cửu Diệu Thánh Tôn nghe vậy liền cười nhạt một tiếng, cho hắn một cái nhìn yên tâm:
"Đối phương là Huyết Ma tông, điểm này ngươi cứ yên tâm, tiếng tăm của Huyết Ma tông tại toàn bộ Thương Cổ thế giới đều rất rõ ràng.
Ở toàn bộ Thương Cổ thế giới này, sinh linh dưới trướng Huyết Ma tông có cuộc sống tốt nhất và hạnh phúc nhất.
Nếu nói ở Thương Cổ thế giới này ai khát khao lúa linh năng suất cao nhất, thì ngoài Huyết Ma tông ra không ai khác có thể như vậy cả.
Sau khi biết vị Linh Thực sư được ghi vào sử sách như ngươi muốn nghiên cứu về lúa linh năng suất cao, thì họ mới nguyện ý cung cấp giống lúa linh đặc biệt để cho ngươi nghiên cứu.
Bởi vậy, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ có âm mưu gì.
Điểm này ta có thể cam đoan, họ tuyệt đối thật lòng."
Hứa Mặc nghe xong thì trợn mắt há mồm, tuy Cửu Diệu Thánh Tôn nói một cách quả quyết như vậy, nhưng hắn vẫn thấy có gì đó không đúng.
Hắn thật sự không thể nào liên tưởng cái tên Huyết Ma tông với từ hạnh phúc được.
Hay là, Cửu Diệu Thánh Tôn bị đoạt xá rồi?
Nếu không sao trong miệng của lão lại có thể nói ra những điều mà mình không tài nào hiểu được?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận