Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp

Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 13:: Đây là ta năm nay gặp qua buồn cười nhất sự tình (length: 9537)

Sau khi Hứa Mặc trở về chỗ Âu Dương trưởng lão, còn chưa kịp báo cáo thành quả chuyến đi này, Âu Dương trưởng lão đã mở lời trước:
"Linh điền của ngươi bên kia hết thảy bình thường, đi đi."
Nói xong, hắn phẩy tay với Hứa Mặc rồi quay người bận việc riêng.
Hứa Mặc thấy cảnh này trong lòng có chút câm lặng.
Cũng không rõ Âu Dương trưởng lão là cao ngạo hay không giỏi giao tiếp.
Nhưng thấy bình thường hắn mắng người như vậy, chắc không phải là không giỏi giao tiếp đâu.
Thôi, Âu Dương trưởng lão đã không để ý thì mình không báo cáo vậy.
Hứa Mặc lập tức trở lại nửa mẫu linh điền của mình.
Đúng như Âu Dương trưởng lão nói, vì hắn chỉ mới rời đi mấy ngày, linh thực trong điền đều như thường.
Cũng không xảy ra tình huống lo lắng là bị người hái trộm.
Sau đó Hứa Mặc nghiêm túc quan sát tỉ mỉ vài cọng linh thực xem tình hình mọc như thế nào.
Xem tình hình mà tưới nước bón phân, xới đất điều hòa mạch đất, vận khí giúp đất tơi xốp, làm phòng trùng, điều tiết nhiệt độ không khí.
Làm xong hết thảy, hắn mới yên lòng.
Rồi an vị cách đó không xa, lặng lẽ ngắm nhìn cây Thủy Tiên đào đã hé nụ kia mãi, cứ nhìn mãi.
Càng nhìn hắn càng thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.
Đây chính là thành quả do tự tay hắn bồi dưỡng, cảm giác thành tựu cứ quanh quẩn trong lòng, không thể nào xua tan.
Kiếp trước khi thấy mấy lão ông câu cá sau khi câu được cá thì ra vẻ khoe khoang khắp nơi, lúc đó hắn không thể nào hiểu được.
Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Chỉ tiếc, cây Thủy Tiên đào này chỉ vừa mới kết nụ.
Muốn ra quả, còn cần một khoảng thời gian nữa.
Trước mắt, hắn chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Hứa Mặc ngồi bên cạnh, cứ chờ mãi đến khi đêm khuya mới dời mắt khỏi cây Thủy Tiên đào.
Sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần bắt đầu tu hành.
Hiện tại cái "áo lót" này, cho đến nay mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Trong đó thu hoạch còn vượt xa mấy cái "áo lót" trước kia.
Nếu nói có gì không thuận lợi thì chính là tu vi.
Trước khi đến chỗ Âu Dương trưởng lão, mười năm đã trôi qua.
Tu vi của hắn vẫn không thể đột phá đến dưỡng thần giai đoạn.
Cho dù hắn có vô tận tuổi thọ, trong lòng cũng không khỏi có chút nôn nóng.
Theo quy tắc của Thiên Huyền tông, đệ tử ngoại môn có thể ở lại tông môn ba mươi năm.
Nếu trong vòng ba mươi năm, luyện khí đại thành, thì sẽ thông qua khảo hạch, có thể tiếp tục ở lại hai mươi năm.
Nếu không thì sẽ bị đào thải, mất thân phận đệ tử ngoại môn.
Hai mươi năm sau, lại khảo hạch, nếu tu vi tiến vào dưỡng thần giai đoạn, thì sẽ thông qua khảo hạch.
Sau đó sẽ không còn khảo hạch nữa, được giữ nguyên thân phận đệ tử ngoại môn.
Mấy cái "áo lót" trước kia của Hứa Mặc, hai lần đầu đều bị đào thải vào năm thứ ba mươi.
Lần thứ ba, gần như suýt soát luyện khí đại thành, thông qua khảo hạch.
Sau đó lại ở lại tông môn thêm hai mươi năm rồi mới bị đào thải.
Nói cách khác, lần này hắn chỉ còn bốn mươi năm nữa, nếu tu vi không thể đột phá đến dưỡng thần, vậy thì "áo lót" hiện tại của hắn cũng chỉ có thể thoái lui.
Tuy rằng bảng đạo quả Trường Sinh của hắn có thể điều chỉnh cảnh giới tu vi, nhưng hạn mức điều chỉnh tối đa chính là tu vi thực sự của hắn.
Tức là tùy ý điều chỉnh giữa phàm nhân và tu vi cao nhất của mình, không thể vượt qua giới hạn đó.
Chức năng này đều là sau khi hắn mở lại "áo lót", để biến thành phàm nhân trà trộn vào tông môn.
Nếu không thì hắn thật muốn "ăn gian" thông qua khảo hạch "một kiếp này".
Chủ yếu là lần này cái "áo lót" bắt đầu quá mức thuận lợi, thu hoạch còn nhiều hơn mấy cái "áo lót" trước cộng lại.
Nếu sau khi thông qua khảo hạch, có thể ở lại tông môn đến "hết tuổi chết già".
Mà theo tuổi thọ của tu sĩ trong thế giới này.
Từ Trúc Cơ trăm ngày đến Luyện Khí đại thành thọ 120 năm.
Dưỡng thần thọ 300, Hỗn Nguyên như nhất thọ 500, nội đan thọ 800.
Đương nhiên đây chỉ là tuổi thọ phổ biến, không phải hạn mức cao nhất hay hạn cuối.
Dù sao tuổi thọ là chuyện huyền bí, khó có định số.
Giống như phàm nhân thế giới này sống trung bình bảy tám mươi năm, nhưng người sống thọ nhất thì lại sống đến 104 năm, so với đa số tu sĩ còn thọ hơn.
Tương tự, một số tu sĩ luyện khí sống thọ có thể sống đến 170-180 tuổi, thậm chí gần 200 tuổi.
"Định số" mà tu sĩ hay nói phần lớn là sống đến "thọ hết chết già", trước khi chết sẽ cảm ứng được tử kỳ của mình.
Người có được cảm ứng này đều là theo định số của thiên địa, cơ bản không thể thay đổi mệnh số.
Nói cách khác, nếu tu vi của "áo lót" Hứa Mặc này có thể đột phá đến dưỡng thần, vậy thì ít nhất hắn có thể "sống đến" khoảng 300 tuổi, chỉ khi không đột phá được thì mới cần mở lại "áo lót".
Như vậy, vẫn còn hơn 200 năm nữa, nếu hắn dụng tâm cố gắng, con đường "áo lót" sau này chắc chắn sẽ là "thênh thang tinh quang đại lộ".
Đây cũng là lý do hắn có vẻ nôn nóng.
Đáng tiếc, bước dưỡng thần này không hổ danh là gian nan nhất trong "luyện đạo cảnh" năm bước.
Có thể khiến hàng ức tu sĩ cấp thấp đều thất bại ở bước này, hẳn là có lý do của nó.
Ít nhất, sau khi Hứa Mặc tu hành một đêm, vẫn không có chút manh mối nào.
Mở mắt, thu lại cảm xúc thất vọng, Hứa Mặc lại bắt đầu một ngày làm việc.
Đầu tiên là theo thường lệ cẩn thận quan sát tình hình vài cọng linh thực trong điền.
Bốn cây nửa sống nửa chết vẫn bộ dáng đó, không có chút ý muốn cải biến hiện trạng.
Ngược lại nụ hoa trên cành cây Thủy Tiên đào, dường như khỏe mạnh hơn một chút.
Nó quả thực là cây tốt nhất.
Khóe miệng Hứa Mặc lộ nụ cười vui vẻ, rồi bắt đầu tu luyện đao pháp.
Hắn học đao pháp chỉ có một môn « Ngũ Hành Đao », công thủ đủ cả, thuộc loại đao pháp cơ sở "nát đường cái" của thế giới này.
Nhưng các đao pháp cao thâm của thế giới này đều được diễn biến từ môn đao pháp này.
Đây cũng là lý do hắn chọn môn đao pháp này.
Có lẽ là do hắn chỉ tập trung vào môn đao pháp này.
Từ khi học môn đao pháp này, đến nay đã hơn 120 năm, giờ đến đại thành đã không còn xa nữa.
Hắn có thể cảm thấy, nếu tiếp tục tu luyện thế này, e rằng không cần đến trăm năm, môn « Ngũ Hành Đao » này của mình có thể đại thành.
Trăm năm nghe thì có vẻ xa vời, nhưng thực tế không phải vậy.
Phải biết, đạo thuật thần thông cơ bản thì nhập môn và tiểu thành thì dễ, nhưng đại thành thì càng thêm khó.
Điều này ngược lại với những đạo thuật thần thông cao thâm, nhập môn thì khó, nhưng thường có thể tu đến đại thành.
. . .
Sau khi luyện đao nửa ngày, Hứa Mặc thu đao trong tay.
Đang chuẩn bị tiếp tục tu hành độn pháp, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như bị thứ gì đó nhắm tới.
Lập tức hắn đột ngột xoay người, chỉ thấy cách đó không xa một con rắn độc toàn thân đen như mực đang nhe nanh vuốt cặp mắt lạnh băng, hướng về phía hắn lè lưỡi.
"Ngọa tào."
Hứa Mặc kinh hô một tiếng, mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, trong nháy mắt bị sợ hãi bao trùm.
Đó chỉ là một con rắn độc bình thường, chứ không phải yêu thú.
Đời trước hắn đã rất sợ rắn rồi.
Bây giờ hắn lại là tu sĩ.
Theo lý thuyết hắn không nên sợ hãi, nhưng hắn không thể khống chế được mình.
Nhưng đối diện với loại động vật máu lạnh, thân mềm dài như vậy, đó là nỗi sợ bản năng, không liên quan gì đến tuổi tác hay tu vi.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, đưa tay rút đao bên cạnh ra, dùng hết sức chém về phía con rắn độc.
Đao khí tung tóe khắp nơi.
Trong lúc nguy cấp, hắn cũng không nhớ rõ mình đã vung chém bao nhiêu lần.
Mãi đến khi nỗi sợ trong lòng tiêu tan, hắn mới mở mắt ra.
Lúc này hắn mới nhìn rõ xác rắn trước mặt đã vỡ thành vô số mảnh vụn.
Nhưng cho dù vậy, nhìn nó, Hứa Mặc vẫn còn có chút bản năng khó chịu.
Rồi hắn nhìn sang chỗ khác, lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ thấy linh điền phía trước đã bị đao khí hắn vừa vung phá hủy tan nát.
Nửa mẫu linh điền nằm phía sau lưng hắn.
Mà trước mặt hắn, đương nhiên là khu của Âu Dương trưởng lão.
Hứa Mặc lập tức kinh hãi tột độ.
Đang nghĩ xem phải đối phó thế nào với Âu Dương trưởng lão chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đáng sợ, thì bên tai lại vang lên một tràng tiếng cười nhạo.
"Phốc phốc. Ha ha ha, một tu sĩ Luyện Khí, lại bị một con rắn độc thế gian dọa sợ.
Ha ha ha, thật là chết cười lão đạo.
Đây là chuyện buồn cười nhất mà lão đạo ta thấy trong năm nay, đúng là khiến người ta thể xác tinh thần thoải mái nha.
Quả nhiên lão đạo ta hôm nay đi ra ngoài là quyết định đúng đắn."
Cùng với tiếng cười cợt nhả, trước mắt hắn xuất hiện một lão đạo mặc áo choàng rách nát, lôi thôi, phóng đãng bất cần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận