Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp

Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 05:: Ta khống thủy tặc lưu (length: 9103)

Dịch An nghe được Hứa Mặc hồi phục cũng chẳng nghĩ gì nữa, trong lòng hắn Hứa sư đệ vốn là người trời sinh làm Linh Thực sư, sao có thể bỏ lỡ cơ hội khó có được này.
Hắn gật đầu ra hiệu với Hứa Mặc một cái, "Giao cho ta đi."
Lập tức hắn dường như lại nghĩ ra điều gì, hơi do dự lên tiếng nhắc nhở:
"Có điều sư đệ ngươi phải chuẩn bị tinh thần trước, tính tình Âu Dương trưởng lão kia không tốt lắm đâu, làm việc dưới trướng hắn, có thể sẽ thường xuyên bị mắng đấy."
Hứa Mặc nghe vậy lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc trả lời: "Người như Âu Dương trưởng lão là nhân vật lớn, được tiếp xúc với hắn đã là phúc của ta rồi, bị mắng chút cũng có là gì đâu?"
Dịch An gật gật đầu, "Đã vậy thì sư đệ ngươi cứ chuẩn bị trước đi, ba ngày sau ta đến tìm ngươi ở đây, đến lúc đó chúng ta trực tiếp qua."
Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch ly trà linh, rồi đứng dậy, chào Hứa Mặc một cái, liền quay người rời đi.
...
Ba ngày sau, Hứa Mặc gặp được vị Âu Dương trưởng lão kia.
Đó là một lão nhân có dáng vẻ rất dễ nhận biết.
Đầu hói, mũi nhọn, ánh mắt nhìn có vẻ hơi hung dữ, trên người tùy tiện khoác một chiếc trường bào màu đen.
Có một loại cảm giác khiến người ta vừa nhìn đã thấy đối phương tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Lúc Hứa Mặc theo Dịch An đi vào, Âu Dương trưởng lão liếc nhìn hắn, lập tức khiến hắn toàn thân có cảm giác ớn lạnh như bị Độc Xà để mắt.
Âu Dương trưởng lão chỉ liếc Hứa Mặc một cái rồi không nhìn nữa, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Dịch An hỏi:
"Đây là người ngươi đề cử?"
Dịch An gật đầu, hăm hở giới thiệu với Âu Dương trưởng lão:
"Lão nhân ta nói cho ngươi, tiểu sư đệ cho phép cùng ta không giống nhau đâu, hắn là một người chân chính cầu đạo, trời sinh đã là thiên tài Linh Thực sư.
Tin ta đi, nhận lấy hắn ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận."
Âu Dương trưởng lão khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi nhận biết được người ra gì? Còn cầu đạo, ngươi biết cái gì gọi là cầu đạo sao?"
Dịch An nghe vậy liền sốt ruột, không cam lòng phản bác:
"Lão già ngươi không coi trọng ta không sao, nhưng Hứa sư đệ thì khác, hắn, hắn..."
Nói đến đây, Dịch An có hơi cạn lời, hắn thật sự không hiểu cái gì gọi là cầu đạo.
Nhưng nghĩ đến mấy ngày trước khi Hứa sư đệ hỏi mình về triết lý nhân sinh, ánh mắt lộ ra vẻ chân thành, đó chính là người cầu đạo.
Chỉ là lời này hắn không thể nói ra, nhưng lại không tìm được lý do khác để phản bác.
Tức giận khiến hắn hơi phát điên, lớn tiếng nói: "Nói chung Hứa sư đệ chính là loại người rất đặc biệt, lão đầu ngươi sẽ không hiểu đâu."
Hứa Mặc nhìn cuộc đối thoại của hai người, trong lòng thầm nghĩ xem ra quan hệ của hai người này không hề tầm thường nha, trách không được Dịch An có thể thề thốt đảm bảo với mình.
Âu Dương trưởng lão nghe Dịch An nói, cười nhạo một tiếng cho qua, không tranh cãi với Dịch An.
Lập tức lấy ra một miếng ngọc giản từ trong ngực ném vào tay Hứa Mặc, ít lời nôn ra một chữ: "Làm."
Nói xong hắn chỉ vào một cái bàn gỗ bên cạnh, trên đó bày bút mực giấy nghiên.
Hứa Mặc thấy thế liền hiểu ra, đây là muốn kiểm tra mình.
Đối với điều này, Hứa Mặc cũng không cảm thấy bất ngờ, cầm ngọc giản trực tiếp ngồi vào trước bàn gỗ, sau đó đặt ngọc giản ở mi tâm, lập tức một lượng lớn tin tức tràn vào đầu.
Bởi vì trước mắt hắn vẫn chưa đột phá đến Dưỡng Thần kỳ, nên chỉ có thể đọc nội dung trên ngọc giản, không thể trực tiếp trả lời trên ngọc giản, cho nên chỉ có thể viết đáp án ra giấy.
Đề mục có hơi nhiều, khoảng chừng ba trăm câu hỏi.
Đều là các câu hỏi cơ bản có liên quan đến Linh Thực sư.
Điều này đối với Hứa Mặc mà nói không có gì khó khăn, những kiến thức hắn tích lũy đủ để giúp hắn ung dung đối phó.
Chỉ là viết nhiều chữ một lượt như vậy hơi mệt thật, mệt hơn nữa là vẫn dùng bút lông.
Hứa Mặc cũng không nhớ mình rốt cuộc viết bao lâu, dù sao đến lúc hắn trả lời xong câu hỏi cuối cùng.
Dù cho đã luyện khí viên mãn, thể chất đã mạnh mẽ, vẫn cảm thấy tay tê dại.
Lúc hắn cung kính đưa một xấp đáp án dày cộp đến tay Âu Dương trưởng lão.
Đối phương chỉ khẽ liếc một cái, sau đó khẽ gật đầu, "Hoàn toàn đúng."
Điều này khiến tâm tình Hứa Mặc trở nên phức tạp, mình vất vả khổ sở viết lâu như vậy, Âu Dương trưởng lão chỉ dùng thần thức quét qua là xong.
Mặc dù điều này là do Âu Dương trưởng lão có cảnh giới quá cao, nhưng điều đó cũng nói rõ thần thức rất tiện lợi.
Thật muốn đột phá đến Dưỡng Thần kỳ a!
Đang nghĩ như vậy, hắn lại phát hiện Âu Dương trưởng lão lúc này đang dùng ánh mắt dò xét nhìn Dịch An chằm chằm.
Dịch An lúc này cũng kịp phản ứng, lập tức có chút xù lông lên giận dữ nói:
"Này này này, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta đã sớm tiết lộ đề thi cho hắn sao? Ngươi như vậy hơi vũ nhục người đấy.
Ta đã nói rồi, Hứa sư đệ trời sinh là để trở thành Linh Thực sư, bây giờ ngươi tin chưa?"
Kỳ thực Dịch An cũng không ngờ Hứa Mặc có thể trả lời hoàn toàn đúng, ban đầu hắn chỉ là vì Hứa Mặc nói rất yêu quý nghề Linh Thực sư, mới muốn giúp hắn một tay, không để hắn từ bỏ vì người khác.
Hoàn toàn không ngờ nền tảng của Hứa Mặc lại vững chắc như vậy.
Dịch An hiểu rõ mức độ khó của các câu hỏi do lão đầu tử này ra.
Dù sao hắn tự hỏi dù là mình cũng không có cách nào trả lời hoàn toàn đúng.
Mà Hứa Mặc lại có thể trả lời toàn bộ đáp án, không phải càng làm nổi bật tầm mắt của mình sao?
Nghĩ đến đây, Dịch An không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn Âu Dương trưởng lão lập tức trở nên hùng hổ hơn.
Âu Dương trưởng lão không nhìn vẻ kiêu ngạo như Khổng Tước của Dịch An.
Quay đầu, nhìn về phía Hứa Mặc, chậm rãi mở miệng, "« Vân Vụ Khống Thủy Quyết » nắm giữ đến mức nào?"
Hứa Mặc cung kính đáp: "Tạm ổn."
Âu Dương trưởng lão ừ một tiếng, gật gật đầu, nói một câu, "Đi theo ta."
Nói xong liền quay người dẫn Hứa Mặc cùng Dịch An hai người đến một khoảng đất trống.
Sau đó ông nhìn Hứa Mặc, nói ra: "Linh Tâm thảo."
Hứa Mặc hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, biết đây là một thử thách khác.
Thế là hắn trực tiếp vận khởi « Vân Vụ Khống Thủy Quyết », ở phía trước ngưng tụ một đám mây đen.
Tiếp theo từ đám mây bay ra một trận hơi nước nhỏ li ti.
Kỹ xảo tưới Linh Tâm thảo là dùng nước sương thấm ướt đất trước, đợi một khoảng thời gian, lại dùng mưa phùn nhẹ tưới lên.
Âu Dương trưởng lão thấy hắn làm xong thì không đổi sắc mặt lại nói ra một tên linh dược khác.
"Tử Vân đằng."
Hứa Mặc nghe vậy, điều khiển mưa thành một đầu Thủy Long nhỏ bay lên không trung rồi rơi xuống.
Khi rơi được một nửa, Thủy Long lại phân thành mấy Thủy Long, giống như đường núi mười tám ngã rẽ.
Kỹ xảo tưới Tử Vân đằng là chỉ tưới thân cành, không tưới lá cây.
"Kim Quang Thảo."
"Vạn Linh hoa."
"Tử Dương quả."
...
Về sau, Âu Dương trưởng lão lại liên tục nói ra mấy chục loại linh thực tên khác nhau.
Hứa Mặc mỗi lần đều điều khiển « Vân Vụ Khống Thủy Quyết » dựa theo kỹ xảo tưới cho từng loại linh thực mà biểu diễn.
Chỉ biểu diễn các kỹ xảo này thôi mà đã dùng hơn một ngày thời gian.
Còn Dịch An đứng bên cạnh thì ngây người ra nhìn.
Hắn trợn to mắt, trừng trừng nhìn chằm chằm Hứa Mặc, cảm thán nói:
"Hứa sư đệ, ngươi đúng là mang đến cho ta một kinh hỉ lớn nha.
Chỉ riêng khả năng khống thủy này thôi cũng đủ để vượt xa đại đa số đệ tử.
Huống hồ lại còn hiểu rõ từng loại linh thực đến mức này.
Quả nhiên ta không nhìn lầm, sư đệ ngươi sinh ra đúng là dành cho mạch Linh Thực sư của ta."
Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu với Âu Dương trưởng lão, làm bộ ta lần này không có lừa ngươi nhé.
Hứa Mặc chắp tay với Dịch An, "Sư huynh quá khen rồi, sư đệ ta còn kém xa lắm."
Dịch An còn chưa kịp đáp lời thì Âu Dương trưởng lão đã mở miệng trước.
Hắn nói giọng cứng rắn: "Nên làm gì thì làm đó, đừng có mà làm mấy trò mèo hư hỏng, giả tạo."
Hứa Mặc nghe vậy ngẩn ra, lập tức thử nói một câu, "Sư huynh nói rất đúng, ta điều khiển nước chỉ là chơi qua loa thôi."
Âu Dương trưởng lão nhẹ nhàng ừ một tiếng, giọng chậm lại, "Tạm được, ở lại đi."
Hứa Mặc nghe vậy liền vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Lúc này Dịch An ở một bên ho khan một tiếng, định nói gì đó với Âu Dương trưởng lão.
Âu Dương trưởng lão hình như đã sớm đoán được, không nhịn được khoát tay với hắn, "Nên làm gì thì làm đi."
Dịch An thấy thế cũng không giận, cười hắc hắc, chào hỏi Hứa Mặc một tiếng, rồi quay người rời đi.
Hứa Mặc thi lễ một cái với bóng lưng của Dịch An, sau đó mới nhìn Âu Dương trưởng lão.
Âu Dương trưởng lão vẫy tay với Hứa Mặc, "Đi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận