Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp

Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 34:: Đây là cái nào trẻ con miệng còn hôi sữa làm? (length: 8697)

Lời Hứa Mặc vừa dứt, sự ồn ào náo nhiệt trong sân lập tức im bặt.
Rồi đám người nhao nhao quay đầu nhìn về phía hắn.
Vương Nhị không ngờ Hứa Mặc hô một tiếng mà hiệu quả lại tốt đến vậy.
Hắn thật sự rất hài lòng với tình hình hiện tại.
Quả không hổ là sư đệ Hứa, quá tuyệt.
Sau đó hắn vỗ vai Hứa Mặc, nghiêm túc dặn dò:
"Sư đệ Hứa, lần này vi huynh muốn dạy cho ngươi một đạo lý, ngươi phải nhớ kỹ:
Chúng ta tu sĩ, cái gì cũng có thể thua, chỉ duy không thể thua khí thế!"
Nói xong hắn xoay người, ngẩng đầu kiêu ngạo hét lớn: "Sư đệ ta, trong toàn bộ trường hà thời không, từ xưa đến nay, đều là đệ nhất."
Hét xong hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường nhíu mày nhìn mọi người.
Thế nào mới gọi là khen người?
Các vị học đi nhé?
"Ôi, sao lúc nãy ta không nghĩ ra câu này nhỉ?
Ghê tởm thật, bị hắn lấn lướt rồi."
Có người vỗ mạnh đầu, vẻ mặt ủ rũ ảo não thở dài.
Hứa Mặc hai tay che mặt, thật xấu hổ.
Vương Nhị quay người lại, vụng trộm truyền âm an ủi Hứa Mặc:
"Sư đệ cứ yên tâm, ngươi không giống bọn hắn, ngươi thật sự không phải đến mạ vàng.
Chờ các loại tỷ thí xong, bọn họ sẽ tán thành ta thôi.
Dù sao bọn họ toàn là khoác lác, còn chúng ta thì là trâu bò thật."
Hứa Mặc mặt mày cứng đờ gật nhẹ đầu, hiện tại hắn không muốn nói gì.
"Vẫn là ngươi có chiêu đấy tiểu tử." Lão giả của Thương Cổ Đạo Minh đứng ở lối vào bí cảnh, híp mắt trừng trừng nhìn Vương Nhị, thầm hô trong lòng một câu.
Tuy Hứa Mặc thấy xấu hổ, nhưng lão giả này lại nhìn rất thích thú.
Hắn thích nhất nhìn đám tiểu bối không sợ trời không sợ đất, vô tri không sợ khoác lác này.
Cũng chỉ có đám tiểu bối này mới có được tinh thần phấn chấn thế này.
Còn như những người đã có tuổi như hắn, càng biết nhiều, nội tâm lại càng thêm kính sợ, mà trở nên u ám đầy tử khí.
Mỗi lần trước khi Thần Nông đại hội bắt đầu thi đấu, những đám tiểu bối này đều thích thổi một phen.
Đây đã trở thành lệ cũ rồi.
Bất quá giống Vương Nhị vừa biết thổi lại vừa hay, thì đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy.
Lão giả thần thanh khí sảng hít sâu một hơi, lập tức vẫn còn hơi chưa thỏa mãn, ho nhẹ một tiếng đối với đám người, chậm rãi mở miệng nói:
"Trật tự, giờ đã đến, người tham gia Thần Nông đại hội, bắt đầu tiến vào bí cảnh."
Nói xong, hắn lập tức trở nên mặt không biểu cảm, ánh mắt ảm đạm vô thần.
Hắn đến đây đốc thúc, là vì chút thú vui trước khi bắt đầu thi đấu.
Còn về những trận đấu tiếp theo, hắn nửa điểm hứng thú cũng không có.
Hiện tại Thần Nông đại hội càng ngày càng qua loa, chất lượng người dự thi cũng mỗi năm một kém.
Trước kia mặc dù cũng chẳng ra sao, nhưng ít nhất vẫn có thể xuất hiện một vài nhân vật Linh Thực tông sư.
Còn bây giờ, đã hơn ba mươi mùa thi mà chưa từng xuất hiện nhân vật Tông sư nào.
Một vài tông môn thậm chí đã triệt để coi Thần Nông đại hội là nơi mạ vàng, cái thứ gì cũng nhét vào.
Thật là không thể chịu nổi bọn họ.
Bởi vậy hắn đối với những việc thi đấu tiếp theo, nửa điểm chờ mong cũng không nảy lên được.
...
Bí cảnh của Thần Nông đại hội là một ảo cảnh đặc thù.
Điểm này Hứa Mặc đã nghe sư huynh Vương Nhị giới thiệu trước khi vào.
Sau khi hắn tiến vào, trước mắt xuất hiện một màn hư ảo giống như mặt hồ gợn sóng.
Trên đó có các chữ huỳnh quang lóe lên.
Điều này khiến hắn nhất thời có chút hoảng hốt, cảm giác quen thuộc không hiểu này.
Hắn còn tưởng mình đã quay về kiếp trước rồi chứ.
Màn hư ảo trước mắt này giống giao diện trò chơi ở kiếp trước.
Nội dung bên trên cũng rất giống.
Mời người dự thi lựa chọn độ khó:
Sơ cấp Trung cấp Cao cấp Phía bên phải là một lựa chọn riêng biệt có ánh sáng đỏ:
Con đường Thần Nông.
Hứa Mặc thấy vậy hơi ngẩn người, điểm này không có ai giới thiệu cho hắn cả.
Bất quá đã là Thần Nông đại hội, vậy chắc chắn phải chọn Con đường Thần Nông thôi.
Còn lại có lẽ là những tông môn đệ tử ngày thường dùng để luyện tập?
Thế là hắn không chút do dự lựa chọn Con đường Thần Nông.
Khi lựa chọn hoàn thành, bên tai truyền đến một giọng nói linh hoạt kì ảo:
"Con đường Thần Nông đã được mở."
Lập tức hình ảnh trước mắt hắn dần dần mờ đi.
Cùng lúc đó, tất cả người tham gia Thần Nông đại hội ở năm đại đạo vực đều nghe thấy một giọng nói linh hoạt kì ảo:
"Có người dự thi lựa chọn mở Con đường Thần Nông, tất cả tuyển hạng đều mất hiệu lực, tất cả người dự thi sẽ mặc nhiên mở Con đường Thần Nông."
Những người dự thi hơi ngẩn ra, lập tức bắt đầu chửi ầm lên.
"Thằng ranh con nào vừa ra đời đã làm chuyện tốt thế? Có hiểu quy củ hay không vậy? Trước khi dự thi người của tông môn không giao phó cho à?
Hay là cố ý, muốn chơi trội?"
"Không biết là ai à? Vừa ra đời đã mở Con đường Thần Nông rồi? Muốn chơi lớn vậy không?"
"A a a, đừng để ta biết là ai, nếu không lão nương ta sẽ chém chết ngươi."
"..."
Lúc này tâm trạng của những người dự thi đều vô cùng tồi tệ.
Bọn họ sao có thể ngờ, lại có người mở Con đường Thần Nông chứ.
Phải biết, trước khi dự thi, người của tông môn đều cố tình dặn dò, tuyệt đối không được chọn Con đường Thần Nông.
Bởi vì Con đường Thần Nông khác với những lựa chọn khác.
Những lựa chọn khác mỗi tuyển thủ đều có thể tự làm của mình, cuối cùng đem điểm tích lũy có được nhân với hệ số khó, cuối cùng sẽ thu được tổng điểm.
Tuy nhìn có vẻ không công bằng, nhưng mấy năm nay tất cả mọi người đều chơi như vậy.
Dù sao cũng là đến mạ vàng, chỉ cần có điểm tích lũy là được, ai mà quan tâm cái này.
Nhưng Con đường Thần Nông thì lại khác.
Nó thật sự không thể qua loa được!
Chỉ cần mở ra, bí cảnh sẽ tự động báo cho Thương Cổ Đạo Minh.
Mấu chốt nhất là, nó... không có điểm tích lũy, không có thứ tự.
Chỉ có đạt hoặc thất bại.
Đồng thời, độ khó đó, thật sự rất biến thái!
Vào thời kỳ đầu của Thần Nông đại hội, không phải không có người cố gắng khiêu chiến Con đường Thần Nông.
Nhưng không một ai là ngoại lệ, kết quả cuối cùng đều thất bại.
Bao gồm cả người đã trở thành một đời Linh Thực tông sư bây giờ.
Có thể thấy, ngay cả thế mà cũng thất bại, thì còn mạ vàng cái gì nữa?
Mà lúc này, lão giả ở lối vào bí cảnh, sắc mặt cũng tái mét, trong ánh mắt mang theo tức giận.
Là người đốc thúc việc thi đấu và người trông coi bí cảnh, hắn đương nhiên là biết việc có người mở Con đường Thần Nông trước tiên.
Hắn không ngờ rằng trong những người dự thi năm nay lại có người không biết tự lượng sức mình đến vậy.
Nội tâm của hắn càng thêm oán hận với người của các đại tông môn.
Các ngươi coi đại hội là nơi mạ vàng, đã đành, ít nhất cũng phải dặn dò tốt hậu bối những gì có thể làm những gì không thể làm chứ.
Thật ra, Thương Cổ Đạo Minh khởi đầu Thần Nông đại hội là do Con đường Thần Nông.
Nơi bí cảnh này vốn là địa điểm truyền thừa của một đại năng nào đó từ vô tận tuế nguyệt trước mà Thương Cổ Đạo Minh vô tình phát hiện được.
Rất nhiều người cho rằng Thương Cổ Đạo Minh không muốn hủy bỏ Thần Nông đại hội, là vì thể diện không muốn thừa nhận sai lầm trong chính sách của mình.
Nhưng thật ra, mục đích khởi đầu Thần Nông đại hội là để thu hoạch truyền thừa.
Chỉ là do độ khó quá cao, cho tới nay đều không ai thành công, lại bởi vì tính đặc thù của bí cảnh khiến cho nó có thể dùng để bồi dưỡng những đệ tử trẻ tuổi.
Bởi vậy mới bị biến thành nơi mạ vàng.
Có thể nói đi rồi phải nói lại, kể cả là truyền thừa, cũng không phải mấy kẻ bẩn thỉu đến mạ vàng này có thể mơ tưởng đến được.
Mấy kẻ này, có thể đạt được truyền thừa sao?
Không thể, tuyệt đối không thể nào.
Lão giả không tin chút nào, bởi vậy cho rằng là có kẻ nào đó ở tông môn nào đấy muốn chơi nổi.
Nghĩ đến đây, lão giả bị tức đến bật cười.
"Tốt tốt tốt, muốn chơi nổi đúng không? Chờ các ngươi ra, ta sẽ tóm lấy mấy cái đứa ranh con đó, không treo lên đánh ba năm thì khó mà xả hết cơn giận trong lòng."
Lão giả nói xong, cũng hết tức giận.
Hắn đứng lên, khoanh tay trước ngực, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm lối ra vào bí cảnh.
Ta ngược lại muốn xem đứa ranh con nào dám làm ra chuyện tốt như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận