Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp
Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 01: Trộm tông (length: 18294)
Thiên Huyền tông, Tạp Dịch viện.
Hứa Mặc đi đến trước một cái tiểu viện, gõ cửa gỗ.
Nghe thấy tiếng đáp lời từ bên trong vọng ra, hắn mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Trong sân nhỏ, dưới một gốc cây cổ thụ có vẻ già nua, một ông lão râu dê, vóc dáng tròn trịa, mặt mày hồng hào, đang lim dim mắt, thoải mái nằm dài trên ghế.
Hứa Mặc chắp tay cúi người hành lễ với ông lão, "Phương chấp sự, ngài khỏe, ta là Hứa Mặc, đệ tử ngoại môn của Linh Diệu phong, cao tổ là Hứa Minh, tằng tổ Hứa Thanh, tổ phụ Hứa Uyên, gia phụ Hứa Viễn.
Các bậc trưởng bối trong nhà bảo ta đến đây vấn an ngài."
Nhìn lão đầu mập mạp trước mặt, tâm trạng Hứa Mặc có chút kỳ lạ, đây đã là lần thứ năm hắn dùng thân phận khác nhau đến gặp đối phương.
Cao tổ, tằng tổ, tổ phụ, phụ thân mà Hứa Mặc vừa nói đều là những lớp vỏ bọc mà hắn từng tạo ra.
Chuyện này phải kể từ nguồn gốc của hắn.
Hứa Mặc là một người xuyên không, khoảng một trăm bảy mươi năm trước, hắn xuyên vào thế giới tên Thương Cổ đại lục này.
Là người xuyên không, hắn đương nhiên có kim thủ chỉ.
Đó là một cái bảng hiện ra trong đầu.
Trên bảng đầu tiên khắc sâu vào mắt, một dòng chữ màu tím sẫm:
Đạo quả: Trường sinh bất lão.
Phía dưới là ảnh chụp của hắn, bên phải có vài thanh ngang.
Từng chơi game, hắn đương nhiên biết, đây là chức năng chỉnh sửa khuôn mặt.
Ngoài ra, không còn gì nữa.
Chức năng chỉnh sửa khuôn mặt có thể điều chỉnh tuổi tác, ngoại hình của hắn, sau khi điều chỉnh sẽ không bị tông môn phát hiện.
Như hiện tại hắn chỉnh tuổi là mười tám, lúc vào tông môn kiểm tra xương cốt, kết quả cũng là mười tám tuổi.
Còn có thể ẩn giấu tu vi, cảnh giới, hắn thích chết đi được chức năng này.
Thời gian trôi qua, hắn xác nhận mình thật sự sẽ không già, chỉ cần không dùng tay điều chỉnh tuổi tác trên bảng, trạng thái cơ thể của hắn sẽ luôn dừng lại ở độ tuổi vừa mới xuyên không tới.
Ngoài ra, như bị bệnh hay bị thương, thì cũng giống người thường.
Bị bệnh sẽ khó chịu, bị thương sẽ đau.
Còn về việc có chết được không?
Không muốn thử!
Sau này Hứa Mặc gia nhập Thiên Huyền tông, tông môn mạnh nhất Thái Huyền châu, trở thành một tạp dịch ở Tạp Dịch viện của Thiên Huyền tông.
Lúc làm tạp dịch ở Thiên Huyền tông hầu hạ những người tu hành, Hứa Mặc luôn nghĩ một vấn đề:
Nếu mình có thể sống lâu hơn cả Thái Thượng lão tổ mạnh nhất của Thiên Huyền tông.
Vậy sao Thái Thượng lão tổ của Thiên Huyền tông không thể là mình?
Vấn đề này quanh quẩn trong đầu hắn rất lâu, rồi sau đó lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận:
Thái Thượng lão tổ của Thiên Huyền tông, ngoài ta thì còn ai?
Bây giờ mình còn trẻ, không có tu vi, là một phàm nhân, nên chỉ là đệ tử tạp dịch.
Nhưng chỉ cần mình tu hành sau này, sống đủ lâu, tu vi cũng lên, như vậy luôn có một ngày, Thiên Huyền tông sẽ biến thành của mình.
Đến lúc đó, hắn chính là Thái Thượng lão tổ danh chính ngôn thuận của Thiên Huyền tông.
Hơn nữa, đến lúc đó, hắn cũng không cần lo lắng việc bị bắt đi luyện đan vì trường sinh bất lão bị bại lộ.
Dù sao cũng là Thái Thượng lão tổ, lão bất tử không phải rất bình thường sao?
Sau đó hắn vì thế mà đặt ra một kế hoạch “Trộm tông” kéo dài vô hạn — còn gọi là kế hoạch Ngu Công.
Đúng như tên gọi, giống như Ngu Công dời núi, con cháu đời đời không ngừng nghỉ.
Chỉ cần một lớp vỏ bọc bị lộ ra, tre già măng mọc, cái Thiên Huyền tông này sớm muộn cũng mang họ Hứa!
Đầu tiên là phải trở thành một người tu hành.
Điểm này rất dễ giải quyết, theo quy định của Thiên Huyền tông, tạp dịch ở Tạp Dịch viện chỉ cần chịu khó làm việc năm mươi năm là có thể đổi được một Thiên Huyền lệnh.
Hậu nhân cầm Thiên Huyền lệnh đến đăng ký, là có thể trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, không cần khảo hạch.
Điều này có vẻ hơi khó tin, nhưng quy tắc là như vậy.
Đệ tử ngoại môn nói là đệ tử, thực tế cũng không khác tạp dịch tu hành là bao, đều là trâu ngựa.
Thiên Huyền tông xưng có mấy trăm vạn môn nhân đệ tử, trong đó chín phần rưỡi đều là đệ tử ngoại môn.
Nghiêm túc mà nói theo quy tắc của Thiên Huyền tông, chỉ cần là người sống ở Thái Huyền châu đều là đệ tử của Thiên Huyền tông, có chút đóng góp, còn có thể đổi công pháp để tu luyện truyền đời.
Thế là, sau khi làm trâu ngựa ở Tạp Dịch viện đủ năm mươi năm, Hứa Mặc quả quyết đổi lấy Thiên Huyền lệnh.
Sau đó, lại thay đổi dung mạo, thành công từ tạp dịch thăng lên thành đệ tử ngoại môn, bước vào con đường tu hành.
Tiếp theo việc hắn cần làm chính là, trước khi bản thân trở thành Thái Thượng lão tổ, làm thế nào để sống sót.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Theo quy định của tông môn, đệ tử ngoại môn mỗi năm phải hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Danh xưng từ đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền tông thay thành "đệ tử" dưới trướng Thiên Huyền tông.
Nhiệm vụ trong giới tu hành không dễ hoàn thành, có một số nhiệm vụ có thể sẽ mất mạng.
Hứa Mặc cũng không muốn mình chưa xuất sư đã chết.
Sau đó, hắn liền nghĩ đến hằng năm Tạp Dịch viện đều sẽ đưa ra một số nhiệm vụ, mà những nhiệm vụ này đều không có gì nguy hiểm.
Mà nhiệm vụ ở Tạp Dịch viện đều do các chấp sự phụ trách.
Nói đến chấp sự ở Tạp Dịch viện, hắn quá quen thuộc rồi.
Dù sao trước kia hắn đã ở Tạp Dịch viện những năm mươi năm.
Các chấp sự ở Tạp Dịch viện, về cơ bản hắn đều đã tiếp xúc qua, tính cách, sở thích phần lớn đều nắm rõ.
Còn Phương chấp sự trước mặt, là người hắn tiếp xúc nhiều nhất, quen thuộc nhất, cũng là mục tiêu hắn lựa chọn.
Về nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đó là bởi vì, Phương chấp sự đối với tu hành, quyền lực, sắc đẹp các loại đều không có dục vọng gì, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp.
Điểm này rất giống Hứa Mặc, kiếp trước, điều mà hắn thích nhất là thưởng thức món ăn ngon.
Khi ở Tạp Dịch viện, Phương chấp sự cũng không ít lần đến ăn chực chỗ của Hứa Mặc.
Sau khi chọn Phương chấp sự làm mục tiêu kiếm điểm đóng góp của mình ở tông môn.
Lúc này Hứa Mặc biên soạn mấy thực đơn, sau đó dùng lời lẽ đặc biệt "chân thành" nói ra mục đích của mình.
Phương chấp sự người to béo, đối với yêu cầu của Hứa Mặc, không chút do dự, lập tức đồng ý.
Thế là Hứa Mặc dùng tên giả Hứa Thanh mở lớp vỏ bọc, ở Linh Diệu phong của Thiên Huyền tông tu hành nhàn nhã, thỉnh thoảng đến Tạp Dịch viện để làm nhiệm vụ.
Mãi đến ba mươi năm sau, vì tu vi tiến triển chậm chạp, nên bị đào thải ra ngoài.
Sau đó, Hứa Mặc lại quả quyết đổi Thiên Huyền lệnh, rồi thay đổi dung mạo mở lại một lớp vỏ bọc, dùng tên giả Hứa Uyên.
Vẫn là đệ tử ngoại môn của Linh Diệu phong, lại đến tìm Phương chấp sự, vẫn là mấy món ăn mới, những lời "chân thành" quen thuộc.
Phương chấp sự lần nữa đáp ứng ngay lập tức, đồng thời vui vẻ nói, cả nhà các ngươi quả thật là tri kỷ của ta, sao có thể hiểu ta như vậy chứ?
Lần này Hứa Mặc tuy có nền tảng tu luyện ba mươi năm từ lớp vỏ bọc trước.
Nhưng do tư chất bản thân, nên tốc độ tu luyện vẫn không theo kịp đại chúng.
Ở Linh Diệu phong đợi đủ ba mươi năm sau, lần nữa bị đào thải xuống.
Sau đó lại lặp lại quy trình cũ, đổi Thiên Huyền lệnh rồi thay đổi dung mạo mở lớp vỏ bọc, dùng tên giả Hứa Viễn.
Vẫn là Linh Diệu phong, lúc Phương chấp sự nhìn thấy hắn, vẫn rất vui vẻ.
Lần này với nền tảng tu luyện tích lũy từ sáu mươi năm trước, cuối cùng thì Hứa Mặc cũng miễn cưỡng theo kịp bước chân của những người tu luyện khác.
Ở lại đủ năm mươi năm, mới bị đào thải ra ngoài.
Không tính năm mươi năm ban đầu ở Tạp Dịch viện, đây đã là lần thứ tư Hứa Mặc mở lớp vỏ bọc đến chỗ của Phương chấp sự.
Cũng không rõ còn có thể đến bao nhiêu lần nữa, Hứa Mặc đương nhiên hy vọng trước khi mình có đột phá, có thể cứ đến mãi.
...
Phương chấp sự nghe Hứa Mặc chào hỏi, hơi nhấc nửa thân người trên ghế nằm lên, hai ngón tay vuốt chòm râu dê, nhìn Hứa Mặc từ trên xuống dưới.
Trước mắt là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ trường bào màu xám, vóc dáng hơi gầy, tóc dài đen nhánh được buộc cẩn thận.
Dáng vẻ bình thường, trông thật thà chất phác.
Hả? Thật thà chất phác?
Nhớ đến những chuyện đã qua, Phương chấp sự buông tay đang vuốt râu, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hứa Mặc rồi thâm trầm hỏi:
"Lần này ngươi đến, chắc lại mang đến thực đơn mới chứ?"
Hứa Mặc gật đầu, móc từ trong ngực ra một cuốn thực đơn, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Phương chấp sự, nói:
"Người trong nhà thường nói, ngài thích món ngon, nên từ đời cao tổ trở đi, mỗi một thế hệ người đều dốc lòng nghiên cứu, đây là những món ăn mới nghiên cứu được, nhờ ta mang đến cho ngài."
Phương chấp sự nhìn thực đơn trong tay Hứa Mặc, vẻ mặt kỳ lạ: "Để lấy lòng ta, rút ngắn quan hệ với ta?"
Hứa Mặc gật đầu.
Phương chấp sự nói tiếp: "Ngươi biết rõ bằng vào thực đơn này không thể nào tạo được quan hệ quá sâu với ta, việc lớn cũng không dám phiền phức ta, chỉ mong ta chiếu cố ngươi chút ít trong việc vặt?"
Hứa Mặc tiếp tục gật đầu.
Phương chấp sự lại nói: "Ngươi một lòng tu hành, thật thà chất phác, cũng không có dã tâm gì.
Chỉ là bản lĩnh thấp, mong ta sau này sẽ phái thêm cho ngươi vài nhiệm vụ, để ngươi có thể đối phó được với bài kiểm tra nhiệm vụ của ngoại môn, tránh cho ngươi phải ra ngoài làm những nhiệm vụ nguy hiểm?"
Hứa Mặc e dè gãi đầu, "Người trong nhà vẫn thường ca ngợi Phương chấp sự ngài đức cao vọng trọng, tuệ nhãn biết châu, nhìn xa trông rộng, mắt sáng như đuốc, bây giờ gặp mặt quả thật là như thế, các bậc tiền bối thật không lừa ta, ngài thật lợi hại, vừa nhìn đã hiểu tâm tư nhỏ mọn của ta."
Phương chấp sự liếc hắn một cái, tức giận nói:
"Từ khi ông tổ Hứa Minh của ngươi ở Tạp Dịch viện ta đổi Thiên Huyền lệnh để cho cụ tổ Hứa Thanh của ngươi thành đệ tử ngoại môn, thì cả nhà các ngươi đời nào cũng dùng cái giọng điệu này để nói chuyện.
Ta thuộc làu làu rồi.
Trước kia khi cụ tổ ngươi nói thẳng những lời này, ta còn trách hắn không hiểu sự đời, lấy lòng người ta mà cứ nói thẳng toẹt ra, đúng là quá thật thà.
Trong lòng còn lo hắn cái tính đó vào giới tu hành có khi lại thiệt. "
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Hứa Mặc, tiếp tục:
"Giờ xem ra cả nhà các ngươi có lẽ sớm đã nhắm vào ta rồi.
Ta còn tưởng ông tổ Hứa Minh của ngươi lúc ở Tạp Dịch viện là thấy ta hảo ăn nên năm nào cũng nghiên cứu đồ ăn mới cho ta.
Ta nhớ lại kỹ chút, hình như từ khi cụ tổ ngươi thành đệ tử ngoại môn, cả nhà ngươi làm nhiệm vụ ở tông môn, thì có đến chín phần rưỡi đều là do ta đây xác nhận.
Được đấy, hóa ra ta là công cụ giúp nhà ngươi cày nhiệm vụ à.
Đời này đến đời khác, làm sao vậy, cả nhà ngươi cứ bắt nạt mỗi mình ta đúng không?
Ta dù là con dê, để cho các ngươi bắt nạt thế cũng trọc lông đi? Cái nhà các ngươi..."
Nhận ra là do mình quá dễ dãi, Phương chấp sự một bụng tức giận, chỉ vào Hứa Mặc hùng hùng hổ hổ hồi lâu.
Hứa Mặc đứng bên cạnh cười trừ, không dám hé răng.
Nói thật, mình làm như vậy đúng là có hơi không phải.
Chỉ dựa vào mấy cái thực đơn mà đổi lấy cả trăm năm yên ổn tu hành, bản thân hắn chắc chắn là hời to, nhưng quả thật là có lỗi với Phương chấp sự.
Mà còn luôn nhắm vào một người, quả thật là quá đáng.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác!
Thật sự là cái chuyện tìm Phương chấp sự nó như kiểu gây nghiện ấy.
Dù sao liên hệ với Phương chấp sự rất đơn giản trực tiếp, không cần lo lắng một chút không cẩn thận là chọc giận đối phương.
Phương chấp sự cả đời không có gì tốt, chỉ có không cưỡng lại được sự dụ hoặc của đồ ăn ngon.
Mà một kẻ háu ăn, thì có ý đồ xấu gì chứ?
Giao lưu với hắn thật sự là quá tuyệt!
Hứa Mặc đứng bên cạnh yên lặng nghe Phương chấp sự lải nhải trách móc mấy cái áo khoác không phải kia trước mặt.
Trong lúc đó hắn một câu phản bác cũng không nói.
Cái cảm giác này hắn hiểu mà, vốn tưởng là tri kỷ, kết quả lại là mình ngớ ngẩn, nếu đổi lại là hắn, còn mắng thậm tệ hơn.
Mắng mãi hơn nửa canh giờ, Phương chấp sự mới dừng lại, giơ bàn tay thịt tròn xoe lên, từ trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh cầm cái ấm nước, tư thái hào phóng vươn cổ tu ừng ực ừng ực mấy ngụm.
Tiếp đó lại lấy một cái bánh ngọt từ trên đĩa ngọc, vừa đưa tới miệng thì đột nhiên nhớ ra cái bánh này là ở trong thực đơn Hứa Mặc đưa trước đó.
Hắn hơi do dự, trên mặt lộ vẻ xoắn xuýt, một lát sau mới nhét cái bánh vào miệng, nghiến răng ken két mấy cái rồi mới nuốt xuống.
Tiếp theo hắn quay đầu, trừng trừng nhìn Hứa Mặc, không nói gì.
Hứa Mặc thấy vậy thì ho khan một tiếng, "Phương chấp sự ngài hết giận chưa?"
Phương chấp sự nghe vậy thì ngẩng đầu, khoanh tay, từ mũi phát ra vài tiếng hừ.
Hứa Mặc thấy thế thì nở một nụ cười xu nịnh, đưa thực đơn trong tay lên.
"Đây là đồ ăn mà cả nhà dốc hết tâm sức, thử đi thử lại mấy ngàn lần mới nghiên cứu ra, hương vị ấy, thật sự là tuyệt."
Phương chấp sự nghe xong nuốt nước miếng, xòe tay định chụp lấy.
Nhưng vừa đưa được một nửa, hắn lại ngừng lại, tay treo giữa không trung, thần sắc xoắn xuýt mãi hồi lâu, rồi rụt tay lại, khẽ than: "Thôi vậy, ngươi cất đi."
Hứa Mặc nghe vậy đang muốn lên tiếng thì nghe Phương chấp sự tiếp lời:
"Thật ra ta cũng không trách các ngươi, một chút nhiệm vụ thôi mà, cho ai làm cũng là làm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Ngươi làm việc của ngươi, ta hưởng thụ đồ ăn ngon của ta, không ảnh hưởng đến ai.
Chỉ là, ta cũng sống đủ lâu rồi, trước còn bị tổn thương căn cơ, đã già rồi."
Nói đoạn mặt hắn lộ ra vẻ cô đơn, nhìn Hứa Mặc lắc đầu, giọng trầm thấp thở dài: "Lần này là thật sự trọc lông rồi, thật ngại quá, phụ lòng mong đợi của ngươi."
Hứa Mặc nghe vậy thì ngẩn người tại chỗ, trong lòng có chút hoang mang, nhìn xuống cái bụng bự tròn trước mắt, cùng với khuôn mặt không thể gọi là râu dê.
Hắn thật yêu cái gã mập này.
Mình ở thế giới này có thể sống được đến giờ, lại còn có thể yên ổn tu hành, đều là nhờ có đối phương giúp đỡ.
Hứa Mặc trầm mặc một hồi lâu, rồi từ trong túi trữ vật lại lấy ra thêm mấy quyển thực đơn nữa, nhét tất cả vào tay Phương chấp sự.
"Những cái này vốn dĩ là để dành cho mấy đời sau, bây giờ đưa cho ngài hết, dù sao ngài cũng dùng vội được."
Nói xong hắn lại bổ sung một câu, "Ừm, lần này là hết thật rồi."
Phương chấp sự nhìn đống thực đơn trong tay thì sững sờ cả người, sau mới phản ứng được, trợn tròn mắt, quát lên một tiếng:
"Đồ tốt, nhà ngươi, đây là chuẩn bị mấy đời?"
Hứa Mặc thấy vậy vừa xua tay vừa cười nói: "Tài hèn, ngài bỏ qua, ngài bỏ qua."
Nói xong hắn mặt nghiêm lại, đứng thẳng người, hai tay giơ lên, khom lưng cúi người thi lễ với Phương chấp sự.
"Ngài nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta sẽ tự tay làm mấy món ngon cho ngài, đảm bảo ngài hài lòng."
Nói xong hắn không đợi đối phương đáp lời, lặng lẽ rút lui khỏi tiểu viện.
Ra khỏi tiểu viện rồi, Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn trời, thở hắt mấy hơi, tâm trạng mới bình tĩnh lại được chút.
Nói thật lòng, bây giờ hắn thật không biết phải làm sao đối mặt với Phương chấp sự nữa, chỉ có thể mong rằng sau này có thể làm nhiều món ăn ngon để cho ông ta vui vẻ.
Chỉ là vừa nghĩ đến thời gian yên ổn tu hành sắp tới sẽ một đi không trở lại, trong lòng hắn không khỏi có chút đắng chát.
Người tu hành thích tự do, đa phần đều có tính khí cổ quái, một người như Phương chấp sự mà có thể lâu dài cung cấp cho mình nhiệm vụ không nguy hiểm như vậy thì thật không dễ tìm.
Hứa Mặc khổ não xoa đầu.
Mục tiêu tiếp theo nên tìm ai cho tốt đây?
Quyển sách này là phong cách thường ngày nhẹ nhàng, hy vọng có thể giúp mọi người thư giãn sau những bận rộn.
Nếu vậy thì việc người viết sáng tác mới có ý nghĩa.
Đương nhiên không thể làm vừa lòng tất cả mọi người được, tôi chỉ có thể cố gắng hoàn thành, để những người yêu thích càng thêm yêu thích.
Cuối cùng, xin chúc phúc chân thành đến tất cả những ai đọc được những dòng này, nguyện mỗi ngày của các bạn đều có những niềm vui nhỏ, mỗi ngày đều có tâm trạng tốt.
Về hệ thống tu hành trong truyện, tôi không dùng hệ thống phổ biến, vì sợ viết không xong lại bị chê, với cả phong cách của truyện cũng không phù hợp.
Cảnh giới thứ nhất: Luyện Đạo cảnh 【 năm bước: Trúc Cơ, Luyện Khí, Dưỡng Thần, Hỗn Nguyên Như Nhất (Ngũ Khí Triều Nguyên), nội đan ] (Trúc Cơ, Luyện Khí thọ 120 năm, Dưỡng Thần 300, Hỗn Nguyên Như Nhất 500, nội đan 800) 【Chú ý: Tuổi thọ ở đây chỉ là phổ biến, chứ không phải là số cố định hay giới hạn tối đa, giống như tuổi thọ bình quân của người thường là 60-70, có người sống hơn 100, không có số cố định.] Cảnh giới thứ hai: Ngộ Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ ba: Vận Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ tư: Thuế Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ năm: Vấn Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ sáu: Hóa Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ bảy: Hợp Đạo cảnh.
Thiên Huyền Tông, một trong những tông môn mạnh nhất đại lục. Tương đương trưởng lão (cảnh 4-5), phong chủ (cảnh 5-6), Thái Thượng (cảnh 7 trở lên) Cuối cùng: Mọi người không cần quá để ý đến mấy cái này, tập trung vào nội dung chính là được...
Hứa Mặc đi đến trước một cái tiểu viện, gõ cửa gỗ.
Nghe thấy tiếng đáp lời từ bên trong vọng ra, hắn mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Trong sân nhỏ, dưới một gốc cây cổ thụ có vẻ già nua, một ông lão râu dê, vóc dáng tròn trịa, mặt mày hồng hào, đang lim dim mắt, thoải mái nằm dài trên ghế.
Hứa Mặc chắp tay cúi người hành lễ với ông lão, "Phương chấp sự, ngài khỏe, ta là Hứa Mặc, đệ tử ngoại môn của Linh Diệu phong, cao tổ là Hứa Minh, tằng tổ Hứa Thanh, tổ phụ Hứa Uyên, gia phụ Hứa Viễn.
Các bậc trưởng bối trong nhà bảo ta đến đây vấn an ngài."
Nhìn lão đầu mập mạp trước mặt, tâm trạng Hứa Mặc có chút kỳ lạ, đây đã là lần thứ năm hắn dùng thân phận khác nhau đến gặp đối phương.
Cao tổ, tằng tổ, tổ phụ, phụ thân mà Hứa Mặc vừa nói đều là những lớp vỏ bọc mà hắn từng tạo ra.
Chuyện này phải kể từ nguồn gốc của hắn.
Hứa Mặc là một người xuyên không, khoảng một trăm bảy mươi năm trước, hắn xuyên vào thế giới tên Thương Cổ đại lục này.
Là người xuyên không, hắn đương nhiên có kim thủ chỉ.
Đó là một cái bảng hiện ra trong đầu.
Trên bảng đầu tiên khắc sâu vào mắt, một dòng chữ màu tím sẫm:
Đạo quả: Trường sinh bất lão.
Phía dưới là ảnh chụp của hắn, bên phải có vài thanh ngang.
Từng chơi game, hắn đương nhiên biết, đây là chức năng chỉnh sửa khuôn mặt.
Ngoài ra, không còn gì nữa.
Chức năng chỉnh sửa khuôn mặt có thể điều chỉnh tuổi tác, ngoại hình của hắn, sau khi điều chỉnh sẽ không bị tông môn phát hiện.
Như hiện tại hắn chỉnh tuổi là mười tám, lúc vào tông môn kiểm tra xương cốt, kết quả cũng là mười tám tuổi.
Còn có thể ẩn giấu tu vi, cảnh giới, hắn thích chết đi được chức năng này.
Thời gian trôi qua, hắn xác nhận mình thật sự sẽ không già, chỉ cần không dùng tay điều chỉnh tuổi tác trên bảng, trạng thái cơ thể của hắn sẽ luôn dừng lại ở độ tuổi vừa mới xuyên không tới.
Ngoài ra, như bị bệnh hay bị thương, thì cũng giống người thường.
Bị bệnh sẽ khó chịu, bị thương sẽ đau.
Còn về việc có chết được không?
Không muốn thử!
Sau này Hứa Mặc gia nhập Thiên Huyền tông, tông môn mạnh nhất Thái Huyền châu, trở thành một tạp dịch ở Tạp Dịch viện của Thiên Huyền tông.
Lúc làm tạp dịch ở Thiên Huyền tông hầu hạ những người tu hành, Hứa Mặc luôn nghĩ một vấn đề:
Nếu mình có thể sống lâu hơn cả Thái Thượng lão tổ mạnh nhất của Thiên Huyền tông.
Vậy sao Thái Thượng lão tổ của Thiên Huyền tông không thể là mình?
Vấn đề này quanh quẩn trong đầu hắn rất lâu, rồi sau đó lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận:
Thái Thượng lão tổ của Thiên Huyền tông, ngoài ta thì còn ai?
Bây giờ mình còn trẻ, không có tu vi, là một phàm nhân, nên chỉ là đệ tử tạp dịch.
Nhưng chỉ cần mình tu hành sau này, sống đủ lâu, tu vi cũng lên, như vậy luôn có một ngày, Thiên Huyền tông sẽ biến thành của mình.
Đến lúc đó, hắn chính là Thái Thượng lão tổ danh chính ngôn thuận của Thiên Huyền tông.
Hơn nữa, đến lúc đó, hắn cũng không cần lo lắng việc bị bắt đi luyện đan vì trường sinh bất lão bị bại lộ.
Dù sao cũng là Thái Thượng lão tổ, lão bất tử không phải rất bình thường sao?
Sau đó hắn vì thế mà đặt ra một kế hoạch “Trộm tông” kéo dài vô hạn — còn gọi là kế hoạch Ngu Công.
Đúng như tên gọi, giống như Ngu Công dời núi, con cháu đời đời không ngừng nghỉ.
Chỉ cần một lớp vỏ bọc bị lộ ra, tre già măng mọc, cái Thiên Huyền tông này sớm muộn cũng mang họ Hứa!
Đầu tiên là phải trở thành một người tu hành.
Điểm này rất dễ giải quyết, theo quy định của Thiên Huyền tông, tạp dịch ở Tạp Dịch viện chỉ cần chịu khó làm việc năm mươi năm là có thể đổi được một Thiên Huyền lệnh.
Hậu nhân cầm Thiên Huyền lệnh đến đăng ký, là có thể trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, không cần khảo hạch.
Điều này có vẻ hơi khó tin, nhưng quy tắc là như vậy.
Đệ tử ngoại môn nói là đệ tử, thực tế cũng không khác tạp dịch tu hành là bao, đều là trâu ngựa.
Thiên Huyền tông xưng có mấy trăm vạn môn nhân đệ tử, trong đó chín phần rưỡi đều là đệ tử ngoại môn.
Nghiêm túc mà nói theo quy tắc của Thiên Huyền tông, chỉ cần là người sống ở Thái Huyền châu đều là đệ tử của Thiên Huyền tông, có chút đóng góp, còn có thể đổi công pháp để tu luyện truyền đời.
Thế là, sau khi làm trâu ngựa ở Tạp Dịch viện đủ năm mươi năm, Hứa Mặc quả quyết đổi lấy Thiên Huyền lệnh.
Sau đó, lại thay đổi dung mạo, thành công từ tạp dịch thăng lên thành đệ tử ngoại môn, bước vào con đường tu hành.
Tiếp theo việc hắn cần làm chính là, trước khi bản thân trở thành Thái Thượng lão tổ, làm thế nào để sống sót.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Theo quy định của tông môn, đệ tử ngoại môn mỗi năm phải hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Danh xưng từ đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền tông thay thành "đệ tử" dưới trướng Thiên Huyền tông.
Nhiệm vụ trong giới tu hành không dễ hoàn thành, có một số nhiệm vụ có thể sẽ mất mạng.
Hứa Mặc cũng không muốn mình chưa xuất sư đã chết.
Sau đó, hắn liền nghĩ đến hằng năm Tạp Dịch viện đều sẽ đưa ra một số nhiệm vụ, mà những nhiệm vụ này đều không có gì nguy hiểm.
Mà nhiệm vụ ở Tạp Dịch viện đều do các chấp sự phụ trách.
Nói đến chấp sự ở Tạp Dịch viện, hắn quá quen thuộc rồi.
Dù sao trước kia hắn đã ở Tạp Dịch viện những năm mươi năm.
Các chấp sự ở Tạp Dịch viện, về cơ bản hắn đều đã tiếp xúc qua, tính cách, sở thích phần lớn đều nắm rõ.
Còn Phương chấp sự trước mặt, là người hắn tiếp xúc nhiều nhất, quen thuộc nhất, cũng là mục tiêu hắn lựa chọn.
Về nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đó là bởi vì, Phương chấp sự đối với tu hành, quyền lực, sắc đẹp các loại đều không có dục vọng gì, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp.
Điểm này rất giống Hứa Mặc, kiếp trước, điều mà hắn thích nhất là thưởng thức món ăn ngon.
Khi ở Tạp Dịch viện, Phương chấp sự cũng không ít lần đến ăn chực chỗ của Hứa Mặc.
Sau khi chọn Phương chấp sự làm mục tiêu kiếm điểm đóng góp của mình ở tông môn.
Lúc này Hứa Mặc biên soạn mấy thực đơn, sau đó dùng lời lẽ đặc biệt "chân thành" nói ra mục đích của mình.
Phương chấp sự người to béo, đối với yêu cầu của Hứa Mặc, không chút do dự, lập tức đồng ý.
Thế là Hứa Mặc dùng tên giả Hứa Thanh mở lớp vỏ bọc, ở Linh Diệu phong của Thiên Huyền tông tu hành nhàn nhã, thỉnh thoảng đến Tạp Dịch viện để làm nhiệm vụ.
Mãi đến ba mươi năm sau, vì tu vi tiến triển chậm chạp, nên bị đào thải ra ngoài.
Sau đó, Hứa Mặc lại quả quyết đổi Thiên Huyền lệnh, rồi thay đổi dung mạo mở lại một lớp vỏ bọc, dùng tên giả Hứa Uyên.
Vẫn là đệ tử ngoại môn của Linh Diệu phong, lại đến tìm Phương chấp sự, vẫn là mấy món ăn mới, những lời "chân thành" quen thuộc.
Phương chấp sự lần nữa đáp ứng ngay lập tức, đồng thời vui vẻ nói, cả nhà các ngươi quả thật là tri kỷ của ta, sao có thể hiểu ta như vậy chứ?
Lần này Hứa Mặc tuy có nền tảng tu luyện ba mươi năm từ lớp vỏ bọc trước.
Nhưng do tư chất bản thân, nên tốc độ tu luyện vẫn không theo kịp đại chúng.
Ở Linh Diệu phong đợi đủ ba mươi năm sau, lần nữa bị đào thải xuống.
Sau đó lại lặp lại quy trình cũ, đổi Thiên Huyền lệnh rồi thay đổi dung mạo mở lớp vỏ bọc, dùng tên giả Hứa Viễn.
Vẫn là Linh Diệu phong, lúc Phương chấp sự nhìn thấy hắn, vẫn rất vui vẻ.
Lần này với nền tảng tu luyện tích lũy từ sáu mươi năm trước, cuối cùng thì Hứa Mặc cũng miễn cưỡng theo kịp bước chân của những người tu luyện khác.
Ở lại đủ năm mươi năm, mới bị đào thải ra ngoài.
Không tính năm mươi năm ban đầu ở Tạp Dịch viện, đây đã là lần thứ tư Hứa Mặc mở lớp vỏ bọc đến chỗ của Phương chấp sự.
Cũng không rõ còn có thể đến bao nhiêu lần nữa, Hứa Mặc đương nhiên hy vọng trước khi mình có đột phá, có thể cứ đến mãi.
...
Phương chấp sự nghe Hứa Mặc chào hỏi, hơi nhấc nửa thân người trên ghế nằm lên, hai ngón tay vuốt chòm râu dê, nhìn Hứa Mặc từ trên xuống dưới.
Trước mắt là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ trường bào màu xám, vóc dáng hơi gầy, tóc dài đen nhánh được buộc cẩn thận.
Dáng vẻ bình thường, trông thật thà chất phác.
Hả? Thật thà chất phác?
Nhớ đến những chuyện đã qua, Phương chấp sự buông tay đang vuốt râu, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hứa Mặc rồi thâm trầm hỏi:
"Lần này ngươi đến, chắc lại mang đến thực đơn mới chứ?"
Hứa Mặc gật đầu, móc từ trong ngực ra một cuốn thực đơn, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Phương chấp sự, nói:
"Người trong nhà thường nói, ngài thích món ngon, nên từ đời cao tổ trở đi, mỗi một thế hệ người đều dốc lòng nghiên cứu, đây là những món ăn mới nghiên cứu được, nhờ ta mang đến cho ngài."
Phương chấp sự nhìn thực đơn trong tay Hứa Mặc, vẻ mặt kỳ lạ: "Để lấy lòng ta, rút ngắn quan hệ với ta?"
Hứa Mặc gật đầu.
Phương chấp sự nói tiếp: "Ngươi biết rõ bằng vào thực đơn này không thể nào tạo được quan hệ quá sâu với ta, việc lớn cũng không dám phiền phức ta, chỉ mong ta chiếu cố ngươi chút ít trong việc vặt?"
Hứa Mặc tiếp tục gật đầu.
Phương chấp sự lại nói: "Ngươi một lòng tu hành, thật thà chất phác, cũng không có dã tâm gì.
Chỉ là bản lĩnh thấp, mong ta sau này sẽ phái thêm cho ngươi vài nhiệm vụ, để ngươi có thể đối phó được với bài kiểm tra nhiệm vụ của ngoại môn, tránh cho ngươi phải ra ngoài làm những nhiệm vụ nguy hiểm?"
Hứa Mặc e dè gãi đầu, "Người trong nhà vẫn thường ca ngợi Phương chấp sự ngài đức cao vọng trọng, tuệ nhãn biết châu, nhìn xa trông rộng, mắt sáng như đuốc, bây giờ gặp mặt quả thật là như thế, các bậc tiền bối thật không lừa ta, ngài thật lợi hại, vừa nhìn đã hiểu tâm tư nhỏ mọn của ta."
Phương chấp sự liếc hắn một cái, tức giận nói:
"Từ khi ông tổ Hứa Minh của ngươi ở Tạp Dịch viện ta đổi Thiên Huyền lệnh để cho cụ tổ Hứa Thanh của ngươi thành đệ tử ngoại môn, thì cả nhà các ngươi đời nào cũng dùng cái giọng điệu này để nói chuyện.
Ta thuộc làu làu rồi.
Trước kia khi cụ tổ ngươi nói thẳng những lời này, ta còn trách hắn không hiểu sự đời, lấy lòng người ta mà cứ nói thẳng toẹt ra, đúng là quá thật thà.
Trong lòng còn lo hắn cái tính đó vào giới tu hành có khi lại thiệt. "
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Hứa Mặc, tiếp tục:
"Giờ xem ra cả nhà các ngươi có lẽ sớm đã nhắm vào ta rồi.
Ta còn tưởng ông tổ Hứa Minh của ngươi lúc ở Tạp Dịch viện là thấy ta hảo ăn nên năm nào cũng nghiên cứu đồ ăn mới cho ta.
Ta nhớ lại kỹ chút, hình như từ khi cụ tổ ngươi thành đệ tử ngoại môn, cả nhà ngươi làm nhiệm vụ ở tông môn, thì có đến chín phần rưỡi đều là do ta đây xác nhận.
Được đấy, hóa ra ta là công cụ giúp nhà ngươi cày nhiệm vụ à.
Đời này đến đời khác, làm sao vậy, cả nhà ngươi cứ bắt nạt mỗi mình ta đúng không?
Ta dù là con dê, để cho các ngươi bắt nạt thế cũng trọc lông đi? Cái nhà các ngươi..."
Nhận ra là do mình quá dễ dãi, Phương chấp sự một bụng tức giận, chỉ vào Hứa Mặc hùng hùng hổ hổ hồi lâu.
Hứa Mặc đứng bên cạnh cười trừ, không dám hé răng.
Nói thật, mình làm như vậy đúng là có hơi không phải.
Chỉ dựa vào mấy cái thực đơn mà đổi lấy cả trăm năm yên ổn tu hành, bản thân hắn chắc chắn là hời to, nhưng quả thật là có lỗi với Phương chấp sự.
Mà còn luôn nhắm vào một người, quả thật là quá đáng.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác!
Thật sự là cái chuyện tìm Phương chấp sự nó như kiểu gây nghiện ấy.
Dù sao liên hệ với Phương chấp sự rất đơn giản trực tiếp, không cần lo lắng một chút không cẩn thận là chọc giận đối phương.
Phương chấp sự cả đời không có gì tốt, chỉ có không cưỡng lại được sự dụ hoặc của đồ ăn ngon.
Mà một kẻ háu ăn, thì có ý đồ xấu gì chứ?
Giao lưu với hắn thật sự là quá tuyệt!
Hứa Mặc đứng bên cạnh yên lặng nghe Phương chấp sự lải nhải trách móc mấy cái áo khoác không phải kia trước mặt.
Trong lúc đó hắn một câu phản bác cũng không nói.
Cái cảm giác này hắn hiểu mà, vốn tưởng là tri kỷ, kết quả lại là mình ngớ ngẩn, nếu đổi lại là hắn, còn mắng thậm tệ hơn.
Mắng mãi hơn nửa canh giờ, Phương chấp sự mới dừng lại, giơ bàn tay thịt tròn xoe lên, từ trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh cầm cái ấm nước, tư thái hào phóng vươn cổ tu ừng ực ừng ực mấy ngụm.
Tiếp đó lại lấy một cái bánh ngọt từ trên đĩa ngọc, vừa đưa tới miệng thì đột nhiên nhớ ra cái bánh này là ở trong thực đơn Hứa Mặc đưa trước đó.
Hắn hơi do dự, trên mặt lộ vẻ xoắn xuýt, một lát sau mới nhét cái bánh vào miệng, nghiến răng ken két mấy cái rồi mới nuốt xuống.
Tiếp theo hắn quay đầu, trừng trừng nhìn Hứa Mặc, không nói gì.
Hứa Mặc thấy vậy thì ho khan một tiếng, "Phương chấp sự ngài hết giận chưa?"
Phương chấp sự nghe vậy thì ngẩng đầu, khoanh tay, từ mũi phát ra vài tiếng hừ.
Hứa Mặc thấy thế thì nở một nụ cười xu nịnh, đưa thực đơn trong tay lên.
"Đây là đồ ăn mà cả nhà dốc hết tâm sức, thử đi thử lại mấy ngàn lần mới nghiên cứu ra, hương vị ấy, thật sự là tuyệt."
Phương chấp sự nghe xong nuốt nước miếng, xòe tay định chụp lấy.
Nhưng vừa đưa được một nửa, hắn lại ngừng lại, tay treo giữa không trung, thần sắc xoắn xuýt mãi hồi lâu, rồi rụt tay lại, khẽ than: "Thôi vậy, ngươi cất đi."
Hứa Mặc nghe vậy đang muốn lên tiếng thì nghe Phương chấp sự tiếp lời:
"Thật ra ta cũng không trách các ngươi, một chút nhiệm vụ thôi mà, cho ai làm cũng là làm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Ngươi làm việc của ngươi, ta hưởng thụ đồ ăn ngon của ta, không ảnh hưởng đến ai.
Chỉ là, ta cũng sống đủ lâu rồi, trước còn bị tổn thương căn cơ, đã già rồi."
Nói đoạn mặt hắn lộ ra vẻ cô đơn, nhìn Hứa Mặc lắc đầu, giọng trầm thấp thở dài: "Lần này là thật sự trọc lông rồi, thật ngại quá, phụ lòng mong đợi của ngươi."
Hứa Mặc nghe vậy thì ngẩn người tại chỗ, trong lòng có chút hoang mang, nhìn xuống cái bụng bự tròn trước mắt, cùng với khuôn mặt không thể gọi là râu dê.
Hắn thật yêu cái gã mập này.
Mình ở thế giới này có thể sống được đến giờ, lại còn có thể yên ổn tu hành, đều là nhờ có đối phương giúp đỡ.
Hứa Mặc trầm mặc một hồi lâu, rồi từ trong túi trữ vật lại lấy ra thêm mấy quyển thực đơn nữa, nhét tất cả vào tay Phương chấp sự.
"Những cái này vốn dĩ là để dành cho mấy đời sau, bây giờ đưa cho ngài hết, dù sao ngài cũng dùng vội được."
Nói xong hắn lại bổ sung một câu, "Ừm, lần này là hết thật rồi."
Phương chấp sự nhìn đống thực đơn trong tay thì sững sờ cả người, sau mới phản ứng được, trợn tròn mắt, quát lên một tiếng:
"Đồ tốt, nhà ngươi, đây là chuẩn bị mấy đời?"
Hứa Mặc thấy vậy vừa xua tay vừa cười nói: "Tài hèn, ngài bỏ qua, ngài bỏ qua."
Nói xong hắn mặt nghiêm lại, đứng thẳng người, hai tay giơ lên, khom lưng cúi người thi lễ với Phương chấp sự.
"Ngài nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta sẽ tự tay làm mấy món ngon cho ngài, đảm bảo ngài hài lòng."
Nói xong hắn không đợi đối phương đáp lời, lặng lẽ rút lui khỏi tiểu viện.
Ra khỏi tiểu viện rồi, Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn trời, thở hắt mấy hơi, tâm trạng mới bình tĩnh lại được chút.
Nói thật lòng, bây giờ hắn thật không biết phải làm sao đối mặt với Phương chấp sự nữa, chỉ có thể mong rằng sau này có thể làm nhiều món ăn ngon để cho ông ta vui vẻ.
Chỉ là vừa nghĩ đến thời gian yên ổn tu hành sắp tới sẽ một đi không trở lại, trong lòng hắn không khỏi có chút đắng chát.
Người tu hành thích tự do, đa phần đều có tính khí cổ quái, một người như Phương chấp sự mà có thể lâu dài cung cấp cho mình nhiệm vụ không nguy hiểm như vậy thì thật không dễ tìm.
Hứa Mặc khổ não xoa đầu.
Mục tiêu tiếp theo nên tìm ai cho tốt đây?
Quyển sách này là phong cách thường ngày nhẹ nhàng, hy vọng có thể giúp mọi người thư giãn sau những bận rộn.
Nếu vậy thì việc người viết sáng tác mới có ý nghĩa.
Đương nhiên không thể làm vừa lòng tất cả mọi người được, tôi chỉ có thể cố gắng hoàn thành, để những người yêu thích càng thêm yêu thích.
Cuối cùng, xin chúc phúc chân thành đến tất cả những ai đọc được những dòng này, nguyện mỗi ngày của các bạn đều có những niềm vui nhỏ, mỗi ngày đều có tâm trạng tốt.
Về hệ thống tu hành trong truyện, tôi không dùng hệ thống phổ biến, vì sợ viết không xong lại bị chê, với cả phong cách của truyện cũng không phù hợp.
Cảnh giới thứ nhất: Luyện Đạo cảnh 【 năm bước: Trúc Cơ, Luyện Khí, Dưỡng Thần, Hỗn Nguyên Như Nhất (Ngũ Khí Triều Nguyên), nội đan ] (Trúc Cơ, Luyện Khí thọ 120 năm, Dưỡng Thần 300, Hỗn Nguyên Như Nhất 500, nội đan 800) 【Chú ý: Tuổi thọ ở đây chỉ là phổ biến, chứ không phải là số cố định hay giới hạn tối đa, giống như tuổi thọ bình quân của người thường là 60-70, có người sống hơn 100, không có số cố định.] Cảnh giới thứ hai: Ngộ Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ ba: Vận Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ tư: Thuế Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ năm: Vấn Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ sáu: Hóa Đạo cảnh.
Cảnh giới thứ bảy: Hợp Đạo cảnh.
Thiên Huyền Tông, một trong những tông môn mạnh nhất đại lục. Tương đương trưởng lão (cảnh 4-5), phong chủ (cảnh 5-6), Thái Thượng (cảnh 7 trở lên) Cuối cùng: Mọi người không cần quá để ý đến mấy cái này, tập trung vào nội dung chính là được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận