Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp

Ta Tu Tiên Quá Ấm Áp - Chương 27:: Linh Diệu phong chủ: Ta thành dư thừa? (length: 8605)

"Két két két, Âu Dương tiểu quỷ, không ngờ ngươi lại có ngày mở miệng xin ta giúp đỡ.
Rốt cuộc nhận ra trình độ của lão phu cao hơn ngươi rồi sao?"
Tiếng cười ma quái vang vọng trời cao, ngay sau đó một chiếc chiến thuyền đen như mực vô cùng to lớn, từ đường chân trời trên không chậm rãi tiến về phía bên này.
Các đệ tử ở đây nghe rõ tiếng gọi liền lập tức xôn xao.
"Đây là ai, mà lại dũng mãnh thế, dám gọi Âu Dương lão quái vật là tiểu quỷ, ta cược hắn sống không quá ba ngày."
"Không cần ba ngày, ba canh giờ thôi."
"Ê ê ê, các ngươi đừng nghĩ nhiều thế, Âu Dương trưởng lão chỉ là nhìn không giống người tốt thôi, chứ thật ra ông ấy là người tốt đó.
Hơn nữa người gọi kia chính là Âu Dương trưởng lão mời đến.
Ta thấy thế nào thì thế, trước khi giá trị lợi dụng của hắn bị vắt kiệt, hắn chắc chắn là sống khỏe re.
Còn về sau, hắn từ đâu tới thì chúng ta đưa hắn về chỗ cũ là được."
"Nghe ngươi nói cứ như là, còn chừa cho hắn được cái xác nguyên vẹn ấy hả? Âu Dương lão quái vật đúng là cũng có chút lòng tốt đấy."
...
Hứa Mặc nghe các sư huynh sư tỷ trong sân nói chuyện, trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Sao những sư huynh sư tỷ này khiến người ta cảm thấy thoải mái thế nhỉ?
Hay là nói tâm lý của người tu hành vốn dĩ đã rất thoải mái?
Ngược lại là ngày nào cũng hận không thể giây nào cũng không cho phép bản thân mắc sai lầm?
Luôn cảm thấy nhóm đệ tử Linh Diệu phong trong sân đặc biệt vui vẻ, điều này khiến hắn có chút không ngừng ngưỡng mộ.
Có lẽ mình cũng nên thỉnh thoảng buông lỏng một chút mới đúng.
Nhưng vừa nghĩ tới đạo quả Trường Sinh của mình và tu vi luyện đạo dưỡng thần hiện tại.
Hắn lập tức kiên quyết lắc đầu.
Cho dù thế giới này an toàn đến mấy, cũng chưa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện bất trắc.
Mình đã định sẽ đi đến cuối cùng, vậy đương nhiên là phải trước khi có bất ngờ xảy ra, phải nâng cao thực lực mới được.
Nếu như rõ ràng có được năng lực trường sinh bất tử, lại bởi vì nhất thời hưởng thụ thư giãn, dẫn đến chưa đi vào đại hậu kỳ đã nửa đường mất mạng, tan biến.
Chẳng phải là hoàn toàn lãng phí năng lực Trường Sinh sao?
Dù sao mình có nhiều thời gian, chờ sau này vô địch rồi, muốn tiêu dao vui vẻ thế nào cũng được.
Hứa Mặc lần nữa kiên định đạo tâm, nhìn lướt qua các sư huynh sư tỷ trong sân, trong lòng âm thầm thở dài:
Tiếc là một đời này không thể cùng các ngươi vui vẻ, hy vọng mọi người đều có thể sống lâu một chút, chờ đến một ngày xa xôi nào đó, có thể lại cùng các ngươi nói chuyện phiếm, nói đùa.
Trong khoảng thời gian Hứa Mặc trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Chiếc chiến thuyền đen như mực trên bầu trời cuối cùng cũng chậm rãi tới đây trước con mắt mong chờ của mọi người.
Tiếp đó, một lão giả mặc áo trắng phiêu dật, khí chất ưu nhã, áo choàng tung bay, trên mặt nở nụ cười hiền lành như gió xuân từ trong khoang thuyền chậm rãi bước ra.
Sau lưng lão, còn có một thiếu niên mặc áo đen dáng người cao gầy, khuôn mặt đoan chính đi theo.
Hứa Mặc nhìn thấy người tới khẽ ngẩn người, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, có phải vẫn còn người chưa ra không?
Vị kia vừa rồi dùng tiếng cười ma quái 'két két két' gọi kia đâu?
Đang nghĩ, lão nhân đi phía trước cúi đầu nhìn lướt qua trong sân.
Lập tức nở nụ cười hài lòng, nhẹ gật đầu, chậm rãi mở miệng.
"Két két két, Âu Dương tiểu quỷ, ngươi cũng khá biết điều đấy, gọi đến nhiều người như vậy nghênh đón ta.
Xem ra chuyện ngươi nhờ ta không nhỏ nhỉ.
Không tệ, sắp xếp của ngươi ta rất hài lòng.
Đã vậy, nhân lúc ta đang vui vẻ, ngươi hãy nói xem, muốn ta giúp chuyện gì đi.
Dù sao chuyện ngươi không giải quyết được, chắc chắn ta có thể tiện tay giải quyết, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi lại mời ta một chén rượu, chuyến này cũng coi như viên mãn."
Hứa Mặc trừng lớn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trên không.
Đây chính là Vạn Ma lão nhân mà Âu Dương trưởng lão nói sao?
Chỉ có thể nói danh hiệu này rất phù hợp, Vạn Ma sinh vạn tướng.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, khuôn mặt ấm áp lòng người, khiến người ta một chút cũng không cảm thấy đây là người tốt, mà lại có thể phát ra tiếng cười ma quái đến vậy.
Có thể tập hợp hai đặc tính hoàn toàn tương phản này vào một người, chắc chắn chỉ có thể là ma.
Hứa Mặc vẫn còn ngẩn người, lúc này Âu Dương trưởng lão bên cạnh đưa tay vỗ vai hắn, kéo hắn hồi thần lại.
Sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta đi thay người."
Nói xong, ông không thèm nhìn Vạn Ma lão nhân còn đang dương dương đắc ý trên không trung, dẫn Hứa Mặc quay người định rời đi.
Vạn Ma lão nhân thấy Âu Dương trưởng lão có động thái như vậy liền cuống lên, quát lớn một tiếng.
Rồi thân ảnh trực tiếp hóa thành một đạo hư ảnh chặn trước mặt Âu Dương trưởng lão.
Sau đó hắn đưa tay kéo lấy tay áo của Âu Dương trưởng lão, trên mặt mang nụ cười hề hề nói:
"Ê ê, ngươi đừng có đi mà.
Có phải ngươi không thích lão phu gọi ngươi là tiểu quỷ không?
Nhưng không có cách, dù sao lão phu cũng lớn hơn ngươi một canh giờ, xem như trưởng bối của ngươi.
Trưởng bối gọi vãn bối là tiểu quỷ, chẳng phải rất bình thường sao?
Đây là biệt danh thôi."
Âu Dương trưởng lão nhướng mày nhìn chằm chằm đối phương, cười lạnh một tiếng: "Người tu hành, đạt giả vi tiên, chỉ có kẻ bất tài mới để ý tuổi tác mà nói chuyện.
Ngươi như vậy, chỉ có thể chứng minh trong lòng ngươi, ngoài tuổi tác ra, ngươi chẳng có gì hơn ta."
Nụ cười trên mặt Vạn Ma lão nhân cứng đờ, tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương trưởng lão, giơ tay chỉ vào ông ta rồi kêu lên:
"Ngươi nói cái gì? Ta không bằng ngươi sao? Buồn cười!
Mọi thứ của ta đều mạnh hơn ngươi."
Lập tức hai người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trong sân nhất thời trở nên có chút căng thẳng.
Các sư huynh sư tỷ đang vây xem xung quanh thấy tình hình này, liền lập tức túm tụm bàn tán.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán, đây là sắp đánh nhau."
"Làm sao bây giờ? Chúng ta giúp ai?"
"Đây chẳng phải là thừa lời sao? Chắc chắn là giúp Âu Dương lão quái vật rồi.
Tuy ông ta ngày thường hung dữ, ăn nói cũng khó nghe, nhưng dù sao thì cũng là trưởng lão của Linh Diệu phong chúng ta, đâu thể để người ngoài bắt nạt được?"
"Nhưng mà vấn đề mấu chốt là, đối phương là khách do Âu Dương lão quái vật mời đến, chúng ta ra tay với khách hình như cũng không hay?"
"Có lý, vậy thì chúng ta không giúp ai hết, đứng xem thôi là được rồi."
"Không phải, mọi người quên rồi sao? Hứa sư đệ của chúng ta còn ở kia đấy.
Nhỡ lát nữa bọn họ đánh nhau, thân thể nhỏ bé của Hứa sư đệ, không chừng sẽ bị vạ lây."
"Đúng đúng đúng, Âu Dương lão quái vật bọn họ đánh nhau, tóm lại không thể gây tổn thương đến Hứa sư đệ của chúng ta được."
"Quả thật là vậy, thực ra Âu Dương trưởng lão tuổi cũng cao rồi, đời này về cơ bản đã không thể tiến thêm, nên ông ta như thế nào cũng không sao.
Dù sao bây giờ Linh Diệu phong của chúng ta đã có Hứa sư đệ tiềm lực vô hạn.
Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Hứa sư đệ là được rồi."
"Không đúng rồi, phong chủ cũng ở đằng kia mà, phong chủ chúng ta là người thành thật.
Nếu thật sự đánh nhau, bất kể là với Âu Dương trưởng lão, hay là vị khách kia, ông ấy chắc chắn cũng không dám đánh trả.
Chúng ta chẳng lẽ cứ đứng nhìn ông ấy bị đánh sao?"
"Không sao, phong chủ bây giờ đang ở độ tuổi tráng niên, là độ tuổi khỏe mạnh nhất trong đời người.
Bây giờ bảo vệ tốt Hứa sư đệ mới là quan trọng nhất, còn phong chủ thì cứ để ông ấy tự gánh vác một lát cũng không sao."
"Cái này... vậy có được không?"
"Có gì không được? Hay là ngươi không muốn bảo vệ Hứa sư đệ?"
"Ây... vậy vẫn cứ để phong chủ ông ấy gánh một lát đi vậy."
"..."
Cửu Diệu Thánh Tôn nghe các đệ tử thảo luận, tâm tình vô cùng phức tạp.
Đối với việc các đệ tử che chở sư đệ của mình, ông cảm thấy vui mừng, trong lòng âm thầm khen ngợi, không hổ là con cái Linh Diệu phong của ta, thật tốt quá!
Nhưng mà, ông luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Vì sao cảm giác Linh Diệu phong đã không có chỗ đứng của mình rồi vậy?
Hay là do mình ảo giác?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận