Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 04: Âm hồn bất tán

Chương 04: Âm hồn bất tán
Thời gian không lâu sau, Ngô Tuấn cùng Tần Nguyệt Nhi cùng nhau đi đến trước Phật tự.
Tần Nguyệt Nhi từ đầu đến cuối giữ khoảng cách ba, bốn mét với Ngô Tuấn, đồng thời luôn chú ý đến sự thay đổi của hướng gió. Đối diện với Ngô Tuấn, nàng còn có vẻ cẩn thận hơn cả khi đối mặt với Phật tự quỷ dị trước mắt, e sợ không chú ý thì độc dược sẽ bay về phía nàng.
Ngô Tuấn thì mang vẻ mặt cảnh giác, đánh giá chùa miếu trước mắt.
Chùa miếu nhìn rất bình thường, không có bất kỳ điểm nào khác thường. Lớp sơn son trên tường rào đã loang lổ, bong tróc, có vẻ đã nhiều năm rồi. Phía trên cửa chùa treo một tấm bảng hiệu tàn phá, mơ hồ có thể thấy ba chữ to "Di Đà Tự".
Ngô Tuấn khẳng định chắc chắn rằng, trước đây ở nơi này tuyệt đối không có chùa miếu nào cả. Nhìn tòa Phật tự quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước mắt, hắn bất giác nhíu mày.
Tần Nguyệt Nhi là người bắt yêu, thuật huyễn hoặc thông thường căn bản không thể qua mắt được nàng. Bởi vậy, tòa chùa miếu này tám phần là thật sự tồn tại.
Chẳng lẽ là chùa miếu thành tinh, thấy nơi đây non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, nên đặc biệt chạy đến đây định cư?
Điều này không thể nào...
Trong lúc trăm mối vẫn còn ngổn ngang chưa có lời giải, thì đột nhiên có một thân ảnh màu trắng từ dưới núi đi lên, thân ảnh nhanh chóng di chuyển, phảng phất như một con vượn trắng linh hoạt, xuyên qua núi rừng một cách tự nhiên.
Nhìn kỹ, thì ra là một lão hòa thượng mặc tăng y màu trắng, trong tay xách hai thùng nước, đi trên đường núi mà như giẫm trên đất bằng, hướng về phía Phật tự chạy tới.
Thấy lão hòa thượng nhanh nhẹn này, Ngô Tuấn nhất thời ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ mặt như gặp đại địch: "Lão hòa thượng này bước đi như bay, nhưng hô hấp thổ nạp vẫn khí định thần nhàn, nhất định là yêu nghiệt đang giở trò 'thâu thiên hoán nhật', tráo trở vàng thau!"
"Ta liếc mắt đã nhìn ra hắn không phải người. Tần cô nương, chuẩn bị bắt yêu!"
Tần Nguyệt Nhi có vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Ngô Tuấn: "Đừng khẩn trương, hắn là cao tăng đến từ thánh địa Phật môn Liên Hoa Tự, tu luyện cũng là công pháp Phật môn chính tông... Hơn nữa, người và yêu khác nhau, trong tình huống bình thường ta vẫn có thể phân biệt được."
Ngô Tuấn nghe xong lời giải thích của nàng, nhưng vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm lão hòa thượng nói: "Cho dù hắn không phải yêu, thì cũng khẳng định không phải hòa thượng đứng đắn gì."
Hòa thượng đứng đắn ai lại đi tu luyện công pháp chứ!
Hòa thượng trên TV mà người ta hay xem ấy, đều là hễ một lời không hợp liền móc súng máy ra nã đạn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lão hòa thượng đã xách theo thùng nước đi đến trước cửa chùa. Thấy Tần Nguyệt Nhi đi rồi còn quay lại, hơn nữa bên cạnh còn có một thiếu niên đang ôm địch ý với mình, không khỏi nghi hoặc dừng bước chân.
"A Di Đà Phật, nữ thí chủ, chẳng phải người đã vào thành rồi sao? Sao lại quay lại?"
Tần Nguyệt Nhi không nói nhảm, vẻ mặt nghiêm khắc lấy ra lệnh bài đặt trước người: "Ta là Tần Nguyệt Nhi, người bắt yêu của hoàng thành ty. Nơi đây có yêu tà quấy phá, làm phiền lão phương trượng đi gọi hai thư sinh đang ở nhờ trong chùa ra ngoài, cùng nhau nói chuyện!"
Lão hòa thượng đầu tiên là ngẩn người, sau đó chắp tay niệm Phật hiệu: "A Di Đà Phật, đại khảo sắp đến, hai vị công tử kia sợ bỏ lỡ kỳ thi, nên sau khi nữ thí chủ rời đi không lâu, cũng đã rời đi. Sao thế, chẳng lẽ hai người bọn họ là yêu tà?"
"Trùng hợp như vậy..."
Tần Nguyệt Nhi ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng lão hòa thượng, hỏi: "Lão phương trượng, người đến chùa miếu này từ khi nào?"
Lão hòa thượng đáp: "Bần tăng là nửa tháng trước có dịp qua đây, trong lúc vô tình phát hiện ra tòa bảo tự này. Thấy nơi đây hoàn cảnh thanh u, lại không có người quản lý, thế là bần tăng đã ở lại đây. Chuyện này có gì không ổn sao?"
"Không chỉ là không ổn. Theo lời của dân chúng địa phương, nơi đây từ trước đến nay không hề có Di Đà Tự nào cả! Lão phương trượng đã ở trong một ngôi chùa căn bản không tồn tại nửa tháng trời, chẳng lẽ không phát hiện ra có điều gì không đúng sao?"
Tần Nguyệt Nhi cố ý nói ra tình hình thực tế cho lão hòa thượng, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt lão hòa thượng, dường như muốn từ đó nhìn ra điều gì đó.
"A Di Đà Phật!"
Lão hòa thượng đầu tiên là giật mình, sau đó liền chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: "Ngã Phật từ bi, thương hại đệ tử cơ khổ, ban thưởng pháp tự cho đệ tử cư trú. Đệ tử ngày sau nhất định toàn tâm phụng dưỡng, vì Phật Tổ tái tạo kim thân, Nam Mô A Di Đà Phật." Nói rồi liền tụng niệm kinh văn.
Nhìn lão hòa thượng nhắm mắt niệm kinh trước mắt, Tần Nguyệt Nhi cau mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, rồi nói với Ngô Tuấn: "Vào xem."
Lão hòa thượng đột nhiên ngừng niệm kinh, mang theo vẻ bất mãn tiến lên một bước: "Phật Tổ ban thưởng pháp tự, sao lại có yêu tà ẩn thân? Hai vị thí chủ vẫn là mời về cho, chớ có khinh nhờn ngã Phật."
"Hửm? Lão phương trượng muốn ngăn cản ta chấp hành công vụ?"
Tần Nguyệt Nhi nheo mắt, trên người tản mát ra một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ. Lão hòa thượng tựa hồ đã nhận định chùa miếu này là do Phật Tổ hiển linh, nên ngăn ở cửa ra vào, nhất quyết không nhường bước. Bầu không khí trước cửa chùa lập tức trở nên căng thẳng.
Ngô Tuấn thấy vậy, vội vàng tiến lên, đóng vai người hòa giải: "Lão phương trượng nói rất có lý. Không bằng chúng ta đừng đi vào thì hơn. Vạn nhất chùa miếu này là do yêu quái biến thành, chẳng phải chúng ta sẽ tự chui đầu vào bụng nó sao? Chẳng bằng phóng hỏa đốt trụi nó đi, vừa sạch sẽ lại vừa an toàn!"
Lão hòa thượng bỗng nhiên trợn trừng mắt: "Không thể, tuyệt đối không thể! Trong chùa thờ phụng Phật Tổ kim thân, đốt đi chính là đại bất kính! Thiên hạ tất cả những người xuất gia, sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Nghe được lời nói mang theo vài phần uy hiếp của lão hòa thượng, Ngô Tuấn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ai có thể chứng minh là chúng ta phóng hỏa chứ? Nơi hoang sơn dã lĩnh này, cho dù lão phương trượng có bất ngờ bỏ mình trong biển lửa, thì cũng không ai biết đâu."
Lão hòa thượng sợ hãi lùi lại hai bước, khó có thể tin mà nhìn Ngô Tuấn, kẻ vừa mở miệng đã muốn giết người phóng hỏa.
Người bắt yêu bây giờ... lại có đường lối tùy tiện, ngang ngược như thế sao?
Thấy lão hòa thượng ngây ra như phỗng, Tần Nguyệt Nhi chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm, nói với Ngô Tuấn: "Tuy là ý kiến hay, nhưng không phù hợp quy củ. Vẫn nên điều tra rõ ràng trước rồi nói sau." Nói xong liền cất bước đi vào chùa miếu. Trong lúc lão hòa thượng còn đang kinh ngạc, nhất thời quên cả ngăn cản.
Ngô Tuấn đi theo Tần Nguyệt Nhi, vừa đi vừa cười nói: "Mọi người luôn luôn thích điều hòa, trung dung. Ví dụ, nếu ngươi nói căn phòng này quá tối, cần phải mở một cửa sổ ở đây, thì bọn họ nhất định không cho phép. Nhưng nếu ngươi chủ trương dỡ bỏ nóc nhà, thì bọn họ sẽ đồng ý mở cửa sổ. A, những lời này là do một vị tiên sinh họ Lỗ nói."
Tần Nguyệt Nhi gật đầu tán đồng sâu sắc: "Thật là chí lý. Vị tiên sinh này quả có đại trí tuệ."
Lão hòa thượng lúc này mới ý thức được mình vừa bị Ngô Tuấn dọa sợ, thấy ván đã đóng thuyền, cũng không tiện đuổi người, bèn mang theo vẻ buồn bực đi vào đại điện, đứng thẳng sang một bên.
"Đây là Phật Tổ ban pháp tự, bần tăng không tin có yêu tà nào dám cả gan đến mạo phạm. Hai vị thí chủ xin cứ tự nhiên, nếu không tìm thấy cái gọi là yêu tà, thì xin hãy thắp một nén nhang trước Phật tiền, cầu Phật Tổ rộng lượng thứ tội."
Ngô Tuấn liếc mắt nhìn qua, lười tranh luận với hắn, sau đó liền cẩn thận quan sát Phật điện.
Phật điện không lớn. Chính giữa phía trước trưng bày một pho tượng Phật cao lớn, chiếm trọn gần nửa gian phòng. Phía sau Phật điện có bốn gian phòng nhỏ nằm san sát, có vẻ hơi chật chội.
Cửa của cả bốn gian phòng đều mở rộng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, hoàn toàn không có chỗ nào để ẩn nấp.
Ngô Tuấn đi theo Tần Nguyệt Nhi tìm khắp cả tòa chùa, cuối cùng không thu hoạch được gì, đành quay lại Phật điện.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của lão hòa thượng, Tần Nguyệt Nhi cau mày, nghĩ mãi mà vẫn không ra manh mối gì, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi năng lực phá án của mình.
Đang lúc bế tắc không lối thoát, thì đột nhiên một âm thanh yếu ớt vang lên, đứt quãng bay vào tai nàng.
"Cứu ta... Cứu ta..."
Tần Nguyệt Nhi chấn động, trong mắt trong nháy mắt bắn ra một tia sáng.
Nàng quay mặt nhìn sang hai người bên cạnh. Lão hòa thượng trên mặt vẫn mang vẻ đắc ý, phảng phất như không nghe thấy gì cả.
Ngô Tuấn ở bên cạnh lại có sắc mặt đại biến, lặng lẽ không tiếng động lùi về phía cửa hai bước.
Mắt Tần Nguyệt Nhi càng thêm sáng ngời, trong giọng nói mang theo vẻ kích động, hỏi: "Ngươi cũng nghe thấy tiếng cầu cứu rồi?"
"Ừm."
Ngô Tuấn gật đầu, sắc mặt khó coi.
Hắn không chỉ nghe được tiếng cầu cứu, mà còn nghe được giọng nói của chủ nhân âm thanh này, không ngờ lại chính là Hổ Yêu đã bị hắn nấu chín trước đó!
Nhưng Hổ Yêu không phải đã chết rồi sao?
Chẳng lẽ là do âm hồn của nó sau khi chết vẫn còn vương vấn... tìm đến mình gây chuyện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận