Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 289: Cửu Anh

**Chương 289: Cửu Anh**
Khô Mộc Phùng Xuân, ngụ ý cây khô gặp mùa xuân, nhờ vậy mà khôi phục sức sống, là một loại thủ đoạn giúp người khác giành lại sinh cơ của Y Thánh.
Năm đó, Y Thánh đã trải qua vô vàn khó khăn thử nghiệm, cuối cùng nghiên cứu thành công chiêu thức khôi phục sinh mệnh này. Ngoài Ngô Tuấn, đương thời không còn ai có thể thi triển được.
Tuy nhiên, dưới Khô Mộc Phùng Xuân của Ngô Tuấn, Thiên Phong quân lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân không tự chủ được run lên.
Ma phong gào thét theo trên thân phát ra, chưa thổi được bao xa đã bị tông khí lạnh lẽo đông kết, cảm giác bản thân như bị đông cứng thành một khối băng.
Thiên Phong quân run rẩy hàm răng, ma khí không ngừng tuôn ra, dù có tu vi Thánh Cảnh, cũng có chút không chống đỡ được Ngô Tuấn. . . Y thuật?
Lão Hứa lộ vẻ mặt trợn mắt há mồm, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Ngô Tuấn cái thằng nhóc thối này, rốt cuộc là tu vi gì?"
Dương Hương Xuyên một mặt thổn thức nhìn bóng lưng Ngô Tuấn, giải thích nói: "Cái gọi là tu vi ngũ cảnh hiện tại, chính là do hậu nhân tự mình tổng kết và phân chia tỉ mỉ. Vào thời Viễn Cổ, chưa thành Thánh Cảnh đều là sâu kiến, Nhân tộc chính là lấy thân phận sâu kiến vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng, cho đến khi Y Thánh ra đời. . ."
"Y Thánh là vị Nhân Hoàng đầu tiên của nhân tộc, đến nay vẫn không ai biết được cảnh giới thực sự của hắn, truyền thừa của hắn cũng cực kỳ quỷ dị, có truyền nhân nhìn như không có chút tu vi nào, nhưng lại có khả năng kích sát Thánh cảnh."
Lão Hứa như có điều suy nghĩ liếc nhìn Dương Hương Xuyên, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía sân đấu.
Ở trung tâm bãi đá, Ngô Tuấn ánh mắt kiên định, dùng tông khí áp chế khí thế của Thiên Phong quân, chẩn bệnh nói: "Phong, bát phong. Phương đông gọi Minh Thứ phong, Đông Nam gọi Thanh Minh phong, phương nam gọi Cảnh phong, Tây Nam gọi Lương phong, phương tây gọi Xương Hạp phong, Tây Bắc gọi Bất Chu phong, phương bắc gọi Quảng Mạc phong, Đông Bắc gọi Dung phong."
"Gió động thì trùng sinh, cho nên trùng tám ngày mà hóa. Theo trùng, phàm âm thanh. Phàm phong chi thuộc đều theo gió."
"Ma phong này của ngươi, là bệnh ký sinh trùng!"
Ngô Tuấn nói xong, ánh mắt dần trở nên sáng tỏ, lấy ra một cây kim châm, đâm vào luồng khí quỷ dị ẩn ẩn lưu động trong gió!
Trong nháy mắt kế tiếp, một luồng ma phong tiêu tán, càng làm Ngô Tuấn thêm chắc chắn suy đoán của mình, phân hoá tông khí thành âm dương, một luồng gió nóng bao phủ lấy Thiên Phong quân.
"Trùng sợ nhiệt độ cao, ta dùng dương khí giúp ngươi diệt trùng!"
Lời nói vừa dứt, Thiên Phong quân trên người bốc lên khói trắng, cả người như bị ném vào lò lửa, ma nguyên trong cơ thể sôi trào, toàn thân toát mồ hôi nóng.
Rất nhanh, mồ hôi của Thiên Phong quân đã thấm ướt quần áo, dán vào thân thể, phác hoạ ra vóc dáng mỹ lệ.
Ngô Tuấn thấy vậy, đưa tay cởi đai lưng.
"! ? ?"
Thiên Phong quân nhìn thấy cử động của Ngô Tuấn, thân thể run rẩy, không tự giác trợn tròn mắt.
Ngay sau đó, Ngô Tuấn cởi áo ngoài, đi tới khoác lên người Thiên Phong quân, ôn hòa nói: "Sẽ không lạnh nữa."
". . ."
Trong ánh mắt Thiên Phong quân lộ ra vẻ phức tạp, ngay sau đó liền nghe Ngô Tuấn thở dài nói: "Trên người ngươi cũng không có đồ vật đáng giá, nhìn không giống như có thể trả nổi phí khám bệnh, đừng lãng phí thuốc của ta."
Thiên Phong quân: ". . ."
Trong vẻ mặt rối bời của Thiên Phong Quân, Ngô Tuấn đâm một kim vào đỉnh đầu Thiên Phong quân, cây kim chìm vào da đầu, Thiên Phong quân run lên, ma phong trên người trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Thiên Phong quân cảm giác được ma phong rối loạn bản thân nửa đời bỗng nhiên ngừng lại, hồn phách bỗng nhiên nhẹ nhõm, phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể mềm nhũn ngã về phía Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn vội vàng nhảy ra, để Thiên Phong quân ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lừa đảo đúng không, có phải hay không lừa đảo?"
Thiên Phong quân trừng mắt liếc Ngô Tuấn, cắn răng bò dậy, nói: "Ta thua. . ."
Ngô Tuấn hơi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười, nói với Ma Hoàng: "Thắng trước bốn trận là thắng, lại thắng thêm một trận, chúng ta liền thắng."
Ma Hoàng khẽ cười một tiếng, hư không nắm một cái, bắt Thiên Phong quân vào tay, tay phải khẽ hút, rút kim châm trên đỉnh đầu Thiên Phong quân ra, kim châm rơi xuống đất vang lên một tiếng "đinh".
"Trận tiếp theo, Thiên Hạ Đệ Nhất Chưởng!"
Ma Hoàng cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Ngô Tuấn, ở khoảng cách gần cảm nhận tông khí của Ngô Tuấn, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Trước đó, một luồng Nguyên Thần hắn giáng xuống Nhân giới bị hủy, không có truyền về tin tức, nhưng xem lực lượng quỷ dị trên người Ngô Tuấn, quả thật có thể tan rã ma khí của hắn. . .
Phật Tổ nói không sai, Độc Thánh quả thật là đại địch của mình!
Ngô Tuấn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ma Hoàng, không tự giác lùi về phía sau mấy bước, thân hình lão Hứa khẽ động, chắn trước người hắn, nhìn thẳng Ma Hoàng nói: "Thiên Ma, ta đến cùng ngươi quyết đấu một trận!"
Ma Hoàng cười một tiếng, ánh mắt quét qua lão Hứa, tiếc hận nói: "Tu La, ở nhân gian những năm này, ngươi đã đọa lạc."
Lời nói vừa dứt, Ma Hoàng đưa tay đánh một chưởng về phía ngực lão Hứa, lão Hứa đón đỡ, hai người thủ chưởng chạm nhau, dư ba giao phong khuấy động khắp nơi, những người ở đây đồng loạt bị đánh bay khỏi bệ đá!
Lưu chưởng quỹ một tay bắt lấy Ngô Tuấn, một tay bắt lấy Bán Diện Phật trọng thương, thân hình quỷ dị bay lên, đáp xuống một ngọn núi khác của Thiên Trụ sơn.
Một lát sau, mọi người đứng vững thân hình, nhìn về phía hai người đang giao đấu tu vi ở trung tâm bãi đá.
Ma Hoàng ánh mắt ngưng tụ, khẽ quát một tiếng: "Chết!"
Trong khoảnh khắc kế tiếp, một luồng ma khí xuyên qua thân thể lão Hứa, quần áo sau lưng lão Hứa bị xé rách, sau lưng xuất hiện thêm một chưởng ấn!
Lão Hứa phun ra máu, cả người tản mát ra một tầng phật quang, một cái Nguyên Thần hư ảnh già nua từ trong cơ thể toát ra, lung lay hai cái rồi thoát khỏi thể xác.
Ma Hoàng thừa thắng truy kích, một chưởng đánh về phía lão Hứa.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay rộng lớn xuất hiện, kết nối với tay phải của hắn!
Trong chốc lát, giữa thiên địa phong vân biến sắc, một luồng văn khí khổng lồ nối liền đất trời, nghiền nát hắc quang trong lòng bàn tay Ma Hoàng!
Ngay sau đó, một thân ảnh xoay người vượt qua đỉnh đầu hắn, nắm lấy lão Hứa rồi ngồi xổm xuống.
Ma Hoàng kinh ngạc xoay người, nhìn thấy một thư sinh trẻ tuổi tay phải nhấn một cái, đưa Nguyên Thần của lão Hứa về khiếu.
Ngô Tuấn lúc này đã trở lại trong sân, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Dương huynh, không phải ngươi còn chưa tới Thánh Cảnh sao, sao lại lợi hại như thế?"
Dương Hương Xuyên lắc đầu, đứng lên, lại tách ngón cái và ngón trỏ ra khoảng cách ba tấc, kiêu ngạo nói: "Ta và Thánh Cảnh chỉ chênh lệch một chút xíu thế này, nói ta mạnh hơn Thánh Cảnh nhiều như vậy!"
Ngô Tuấn: "@# $% $#@. . ."
Tên đáng chết này, thế mà còn giả heo ăn thịt hổ!
Một bên khác, Ma Hoàng thấy lão Hứa được người cứu, quét mắt nhìn lão Hứa sắc mặt tái nhợt, chắp tay sau lưng nói: "Từ bỏ ma tính, ngươi không còn chút sức lực tiến bộ nào, đã không còn xứng làm đối thủ của ta."
Nói xong, hắn nhìn về phía Dương Hương Xuyên không bị thương, hứng thú nói: "Ngược lại ngươi có chút ý tứ."
Dương Hương Xuyên cười một tiếng: "Ha ha, ta cũng không cùng ngươi đánh, ta là tới tranh thiên hạ đệ nhất sát thủ!"
Ma Hoàng có chút mất hứng liếc xéo, nhìn về phía một thiếu niên trong đám người phe mình.
Thiếu niên cười ha ha một tiếng, cất bước đi về phía Dương Hương Xuyên, cười tủm tỉm nói: "Ông bạn già, đã lâu không gặp!"
Dương Hương Xuyên dò xét thiếu niên một chút, sắc mặt trong nháy mắt biến sắc: "Cửu Anh! Ngươi thế mà còn sống!"
Thiếu niên vuốt ve lòng bàn tay, hai mắt nheo lại, một hư ảnh chim chín đầu khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện sau lưng, yêu khí xông thẳng lên Cửu Tiêu, rõ ràng là Thượng Cổ Yêu Thánh Cửu Anh bị Độc Thánh giết chết!
Trong đôi mắt Cửu Anh bắn ra từng trận lôi quang, nhìn chăm chú Dương Hương Xuyên trước mặt: "Ta cũng không ngờ sau khi sống lại còn có thể gặp lại ngươi —— "
"Nho Thánh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận