Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 92: Giải nóng thần khí

**Chương 92: Giải nhiệt thần khí**
Buổi chiều, Hiệp Khôi mang theo một bàn đồ ăn từ Vọng Giang Lâu trở về, nhưng lại không tìm được bất kỳ vấn đề gì ở đó.
Ngày thứ hai trước đó, lại có một nhóm bệnh nhân đến Nhân Tâm Đường xem bệnh.
Lần này, những bệnh nhân tới không hề ghé qua Vọng Giang Lâu ăn cơm, nhưng bọn hắn lại có một điểm chung, đó là tối hôm qua đều ở tại khách sạn Hồng Phúc trong kinh thành.
Ngô Tuấn trị liệu xong cho bệnh nhân cuối cùng, tiểu Mị Ma đứng ở cửa ra vào, nở một nụ cười ngọt ngào: "Hoan nghênh ngày mai lại đến!"
Bệnh nhân loạng choạng, suýt chút nữa bị ngưỡng cửa làm cho trượt chân, quay đầu thoáng nhìn tiểu Mị Ma đáng yêu, cơn giận trong nháy mắt dập tắt, dở khóc dở cười nói: "Ai lại mỗi ngày đến y quán chứ..."
Tiểu Mị Ma cau mày nói: "Thật sao? Nhưng mà những người hôm qua tới xem bệnh, hôm nay lại một người không sót, tất cả đều tới nha."
Bệnh nhân lộ ra vẻ kinh ngạc: "Như vậy thuần túy là không muốn cho người ta xem bệnh nữa rồi!"
Niệm Nô một tay bịt miệng tiểu Mị Ma, cười làm lành nói: "Trẻ con nói lung tung, đồng ngôn vô kỵ!"
Bệnh nhân trong nháy mắt sa sầm mặt, cảm thấy bản thân dường như gặp phải lang băm, có chút xui xẻo rời đi.
Lúc này, Ngô Tuấn xé chòm râu giả trên miệng xuống, đeo lên bách bảo nang, dáng vẻ muốn ra ngoài.
Tiểu Mị Ma tránh thoát Niệm Nô, hưng phấn nắm lấy tay áo Ngô Tuấn: "Đi mua váy à, mang ta đi cùng với!"
Ngô Tuấn liếc nàng một cái, nói: "Đến nhà xem bệnh, đi chữa bệnh cho người ta."
Niệm Nô nghi hoặc hỏi: "Vừa mới có người tới tìm ngươi đến nhà xem bệnh sao? Ta làm sao không thấy?"
Trong mắt Ngô Tuấn lóe lên tinh quang, biểu cảm kiên định nói: "Bắt đầu trị khi chưa bệnh, bên trong công trị đã bệnh. Chỉ có loại trừ được căn bệnh, thì lần quái bệnh này mới tính là chữa khỏi, nếu không bệnh nhân trong kinh thành sẽ chỉ càng ngày càng nhiều."
Tiểu Mị Ma sùng bái nói: "Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm giác thật là lợi hại nha!"
Da mặt Ngô Tuấn co lại, nói: "Ngươi thành thật ở lại trong nhà, trở về ta làm kem ly Nãi Du cho ngươi ăn."
Tiểu Mị Ma nhu thuận đáp ứng, đưa mắt nhìn Ngô Tuấn rời khỏi cửa.
Rời khỏi y quán, không lâu sau, Ngô Tuấn liền tới khách sạn Hồng Phúc.
Lúc này, khách sạn đã bị nha môn bắt yêu nhân phong tỏa.
Tần Nguyệt Nhi cùng sư phụ nàng, Tạ Ngọc Dung, cũng ở trong khách sạn. Tạ Ngọc Dung đứng trước quầy, nghe tiểu nhị trong cửa hàng miêu tả, dùng bút lông khoanh lại hai bức chân dung.
Ngô Tuấn đi tới xem xét, giật mình chỉ vào bức chân dung bên trái nói: "Đây là Giác Ma Vương!"
Tạ Ngọc Dung gật đầu với sắc mặt nặng nề, nói: "Thanh niên nho sinh đi cùng hắn hẳn cũng là Ma tộc, theo như lời miêu tả của tiểu nhị trong cửa hàng, Giác Ma Vương đối với hắn rất cung kính, dường như thân phận rất cao."
Ngô Tuấn đánh giá bức chân dung thanh niên nho sinh kia, thấy hắn tướng mạo anh tuấn, sở hữu một đôi mắt đào hoa, giữa lông mày như cười mà không phải cười, rất dễ nhận ra.
Ghi nhớ kỹ dáng vẻ người này, Ngô Tuấn để tiểu nhị dẫn hắn tới khách phòng U Quân từng ở.
Vừa vào phòng, Ngô Tuấn liền cảm giác một cỗ khí tức quỷ dị ập tới, dừng bước chân, đưa tay ngăn cản Tạ Ngọc Dung và Tần Nguyệt Nhi phía sau.
"Đừng vào, trong phòng này có lệ khí. Khó trách nhiều người nhiễm bệnh như vậy, hóa ra bọn họ bị nhiễm lệ khí, dẫn phát ngũ hành mất cân bằng trong cơ thể, khuếch đại ám tật trong thân thể mỗi người."
Tạ Ngọc Dung nhíu mày nói: "Có thể giải quyết không?"
Ngô Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Ta trở về tìm Thần Long làm mưa, Thần Long thuộc mộc, chủ sinh cơ, hẳn là có thể hóa giải được lệ khí nơi này."
Lông mày Tạ Ngọc Dung giãn ra, nói: "Vậy làm phiền ngươi."
Ngô Tuấn ừ một tiếng, mang theo Tần Nguyệt Nhi cùng quay về Nhân Tâm Đường.
Đi vào hậu viện, Ngô Tuấn nói rõ đầu đuôi với Vương Trường Canh, sau khi hứa sẽ tăng thêm Kim Sí Điêu lên hai mươi con, mới thuyết phục được hắn ra tay tương trợ.
Rất nhanh, Ngô Tuấn kê nồi sắt lớn ở hậu viện, cười mỉm nói với Vương Trường Canh: "Thần Long đại nhân, mời vào ngâm mình trong thuốc tắm. Ta đã thêm mấy vị thuốc vào nước, hấp thu dược lực, khi ngài làm mưa có thể tiện thể bức ôn ma kia ra ngoài."
Vương Trường Canh cảnh giác nói: "Ngươi muốn thêm thuốc gì, không phải muốn hạ độc chết ta chứ?"
Ngô Tuấn buồn bực nói: "Đừng nói đùa, ngài là cường giả Thánh Cảnh, ta mà có bản lãnh này thì sớm đã thành Y Thánh rồi."
Vương Trường Canh nhìn hắn chằm chằm một hồi, cảm thấy quả thật là có lý, bèn nhẹ nhàng nhảy lên, hóa thành một con Thanh Long dài ba thước, nhảy vào nồi sắt nước sôi sùng sục.
Theo từng vị dược liệu được thêm vào, nước trong nồi dần dần tỏa ra một mùi hương dị thường.
Vương Trường Canh thoải mái ngâm mình trong nước, lim dim mắt hưởng thụ: "A, thuốc tắm này của ngươi điều chế không tệ nha, ấm áp khiến ta có chút mệt mỏi... Chờ đã, ngươi thêm đại liêu làm gì! Tần Nguyệt Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì vậy, sao còn chảy nước miếng!"
Vương Trường Canh hoảng sợ trừng lớn mắt, Ngô Tuấn thấy vậy, vội vàng giải thích: "Thần Long đại nhân, ngài đừng hoảng sợ, ta tuyệt đối không hề nghĩ tới việc hầm ngài! Đây chẳng qua chỉ là nhìn giống hầm ngài mà thôi!"
"Lão tử tin ngươi mới lạ!"
Vương Trường Canh hét lớn một tiếng, hóa thành một đạo ánh sáng xanh phóng lên tận trời, chui vào trong tầng mây.
Lập tức cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn ẩn ẩn rung động trong mây đen.
Không lâu sau, mưa lớn như trút nước ào ạt đổ xuống, trong nước mưa còn mang theo một mùi hương dị thường.
Mưa to bất chợt ập đến, tiểu thương trên đường vội vàng thu sạp, người đi đường nhao nhao chạy trốn tránh mưa, toàn bộ kinh thành lập tức trở nên hỗn loạn.
U Quân đang đi trên đường nhíu mày, một cỗ ma khí chống ra, tạo thành một hình cầu quanh thân, ngăn cách nước mưa ở ngoài ba thước.
Giác Ma Vương thấy U Quân dừng lại, không hiểu hỏi: "U Quân đại nhân, ngài sao vậy? Có cần tìm chỗ tránh mưa không?"
U Quân ngẩng mặt nhìn lên bầu trời mây đen dày đặc, nheo mắt nói: "Thật là một loại khí tức đáng ghét. Xem ra bọn hắn đã phát hiện ra ta, đi thôi, đến Thập Vạn Đại Sơn ở phương nam chờ viện quân đến."
Vừa dứt lời, ma khí trên người U Quân bỗng nhiên tăng vọt, cuốn lấy Giác Ma hóa thành một đạo hồng quang, trong nháy mắt biến mất khỏi kinh thành.
Cùng lúc đó, Vương Trường Canh trên trời hóa về hình người, trở lại sân nhỏ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lại là một Thánh Cảnh nữa, Ma Giới rốt cuộc có bao nhiêu cường giả Thánh Cảnh?"
Ngô Tuấn lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, chỉ có thể chờ A Vĩ tỉnh lại rồi hỏi hắn."
Một lát sau, mưa tạnh trời quang, phía đông đã phủ lên một dải cầu vồng, rất nhanh biến mất trong ánh mặt trời chói chang.
Nước mưa bốc hơi, biến kinh thành thành một lồng hấp to lớn nóng bức.
Ngô Tuấn làm xong kem ly, chia cho mọi người trong Nhân Tâm Đường.
Tần Nguyệt Nhi ăn liền ba cái vẫn chưa thỏa mãn, lạnh đến run rẩy, lại đưa tay cầm lấy cái thứ tư.
Lúc này, Xương Bình uy nghi tràn đầy xuyên qua đại đường, đi vào sân nhỏ, tán dương nói với Ngô Tuấn: "Lần này ngươi làm rất tốt, ta đặc cách thưởng thêm cho ngươi mười lượng bạc xem như khen ngợi."
Ngô Tuấn trợn mắt: "Mới cho có mười lượng bạc? Thật là keo kiệt, hai ngày nay ta doanh thu đều vượt qua hai trăm lượng, nếu không phải đuổi đi ôn ma kia, tháng này ta tuyệt đối có thể kiếm bộn."
Xương Bình liếc xéo Ngô Tuấn một cái, vừa muốn phản bác, chợt nhìn thấy kem ly trên bàn, ánh mắt sáng lên, giả bộ hờ hững nói: "Thời tiết oi bức, nếu có chút đồ giải nhiệt, có lẽ trẫm sẽ thưởng thêm cho ngươi mấy lượng bạc."
Tần Nguyệt Nhi cảnh giác nhìn Xương Bình, hỏi: "Ngươi rất nóng sao?"
Xương Bình khẽ gật đầu: "Đúng là có chút nóng."
Tần Nguyệt Nhi "ồ" một tiếng, mặt đầy chân thành nói: "Vậy ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cười lạnh để giải nhiệt nhé?"
Xương Bình: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận