Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 312: Tuyệt thế thần binh

**Chương 312: Tuyệt Thế Thần Binh**
Bảo Bất Bình cảm thấy bản thân không hề trêu chọc ai, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị đối xử khác biệt. Trong khi người khác được ăn lẩu, ca hát trong bữa trưa, thì hắn lại bị phân cho một bát canh hải sản, chỉ có thể đứng một bên, u oán nhìn mọi người ăn uống.
Ngô Tuấn dùng ý niệm quét qua hắn một cái, rồi hướng đám người đang vây thành vòng tròn nói: "Vừa rồi ta đã suy nghĩ cẩn thận, danh tiếng nhân y của ta chưa được thiên hạ biết đến, chỉ miễn phí khám chữa bệnh cho bọn hắn, e rằng không đủ để khiến những cao thủ tìm tiên kia động lòng."
"Ta dự định lấy ra bảy thanh tuyệt thế thần binh trong truyền thuyết, chỉ cần bọn hắn đồng ý hỗ trợ, thần binh liền tặng cho bọn hắn, các ngươi thấy thế nào?"
Tống Thái khóe miệng hơi co giật nói: "Sư phụ, người nói thần binh, không phải là vòi nước gì đó chứ..."
Ngô Tuấn lườm một cái: "Sao có thể, loại đồ vật đó chỉ lừa được Họa Thiên, làm sao có thể lừa được... Khặc, làm sao có thể giấu giếm được những cao thủ hoang dã kiến thức rộng rãi này."
"Lần này ta lấy ra đều là hàng thật giá thật tuyệt thế thần binh, theo thứ tự là Tuyệt Thế Hảo Kiếm, Kinh Tịch Đao, Hỏa Lân Kiếm, Anh Hùng Kiếm, Tham Lang, Thiên Nhận song kiếm, còn có Thiên Tội."
Hắc Dương nghe Ngô Tuấn đọc tên những thần binh, trong lòng không hiểu gì cả nhưng biết chắc rất lợi hại, cảm kích nói: "Thúc phụ cao thượng! Có bảy thanh thần binh này, cha ta tính mạng không lo rồi!"
Ngô Tuấn gật đầu, tiếp tục nói: "Các ngươi đi tung tin tức ra ngoài đi, khoảng chập tối, ta liền có thể chế tạo xong những thần binh này."
Hắc Dương, vẻ cảm động trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, không dám tin trừng lớn mắt: "...? ? ?"
Cái gì mà tuyệt thế thần binh nát đầy đường, chỉ trong một buổi chiều có thể chế tạo ra, hơn nữa còn là bảy thanh?
Còn nói ngươi không phải là đại lừa đảo!
Một lát sau, Hắc Dương lòng đầy rối bời theo Bảo Bất Bình trở về thành, còn Ngô Tuấn thì mang theo những người còn lại trở về làng chài, tìm đến tiệm rèn trong làng.
Thợ rèn trong thôn họ Vương, năm sáu mươi tuổi, thân thể vô cùng rắn chắc, trần trụi thân trên cường tráng, trong cửa hàng, đinh đinh đương đương gõ một khối thép nung đỏ.
Điều khiến Ngô Tuấn bất ngờ là, thanh niên tên Đại Cát kia cũng ở trong cửa hàng, ngồi xổm một bên, hì hục kéo ống bễ.
Tai Ngô Tuấn bị âm thanh đánh sắt chấn động đến mức ông ông, lớn tiếng hô: "Lão nhân gia, ngừng một cái!"
Lão hán vừa đánh khối sắt, vừa lớn tiếng trả lời: "Không thể ngừng! Khối sắt này ngừng lại liền phế đi!"
Ngô Tuấn nhức răng, nhặt một cái thiết chùy, đi đến kéo lão nhân ra, đinh đinh đang đang gõ mấy trận, rất nhanh đã gõ khối sắt thành một cái cuốc, sau đó để vào trong nước lạnh tôi qua, rồi hô một hơi, ngẩng mặt lên: "Hô, như vậy là hoàn thành rồi."
Lão hán kinh ngạc nhìn Ngô Tuấn: "Thật là lợi hại tay nghề, nhưng... Lão hán ta muốn đánh là cái xẻng a!"
"Ây..."
Biểu tình Ngô Tuấn ngưng trọng, lập tức nghiêm nghị khoát tay: "Cái này không quan trọng! Lão nhân gia, ta muốn mượn cửa hàng của người dùng nửa ngày, trả tiền!"
Lão hán cười cười, nói: "Đều là người cùng một tổ sư gia, đưa tiền thì khách khí quá, ngươi cứ việc dùng, ta để Đại Cát phụ giúp cho ngươi."
Đại Cát không tình nguyện ngẩng mặt: "Cha, con còn có việc..."
Lão hán trừng mắt liếc hắn một cái, khiển trách: "Ngày mai mới kết hôn, ngươi gấp cái gì! Hiếm khi có đại sư phó đến chỗ nhỏ bé của chúng ta, ngươi hãy đi theo học hỏi, mở mang tầm mắt!"
Ngô Tuấn móc ra một hạt bạc vụn đặt ở một bên, cười nói: "Con trai của người mai liền thành thân, chút lễ mọn, coi như theo cái phần tử, dính chút hỉ khí."
Tiểu Mị Ma hai mắt sáng lên, nhảy dựng lên ôm lấy đùi Ngô Tuấn: "Ngô Tuấn, ta cũng muốn thành thân, ngươi cũng cho ta theo cái phần tử!"
Ngô Tuấn: "..."
"Ha ha ha!"
Lão hán bị Tiểu Mị Ma chọc cho cười ha ha, thu lại bạc, hướng Ngô Tuấn nói: "Đại sư phó, ngày mai nhớ đến ăn cỗ cưới nha!"
Ngô Tuấn cười đáp ứng, theo đó lấy ra mấy thứ từ trong bách bảo nang, rồi nhặt thêm mấy khối sắt, đi đến bên lò, bắt đầu chế tạo.
"Hỏa Lân Kiếm dễ làm, bỏ chút vảy của Hỏa Lân thú là được rồi... Tuyệt Thế Hảo Kiếm, ách, thêm chút băng linh thạch, tạo hình ngầu là xong!"
Rất nhanh, hai thanh bảo kiếm liền xuất hiện trong thùng nước, Đại Cát nhìn qua thanh bảo kiếm, tỏa ra hơi nóng lạnh và khí tức sắc bén, thấy tròng mắt như muốn trừng ra ngoài.
"Thật là sắc bén bảo kiếm..."
Hắn không kìm lòng được đi tới trước, dùng tóc thử mũi kiếm, sau đó cầm lấy Hỏa Lân Kiếm vung lên, một đạo hỏa diễm bỗng nhiên từ trong kiếm toát ra, dọa đến tay hắn run lên, Hỏa Lân Kiếm loảng xoảng rơi xuống đất.
"A...! Ngươi tiểu tử này sao lại vụng về thế!"
Lão hán lấy lại tinh thần, cho Đại Cát một cái bạt tai, lo lắng tiến lên nhặt Hỏa Lân Kiếm lên xem xét kỹ càng, tỉ mỉ sờ thân kiếm, kinh ngạc thốt lên: "Hảo kiếm, thật sự là hảo kiếm! A, đây là thủ đoạn rèn phật binh?"
Ngô Tuấn dùng Phượng Hoàng Chân Hỏa nung chảy hắc kim, gia nhập vào Thiên Tội, vừa đáp: "Đại khái là vậy, tay nghề này ta học từ một lão gia hỏa tên lão Hứa, hắn là người phật môn."
Lão hán lộ ra vẻ hiểu rõ, nói: "Nguyên lai ngươi là sư thừa phật môn đúc binh sư, khó trách kỹ nghệ cao siêu như vậy. Lão hán ta khi còn trẻ đã từng gặp qua một vị đúc binh sư, thủ đoạn xuất thần nhập hóa, còn có thể phong pháp lực vào trong thần binh."
Ngô Tuấn nghe vậy, đột nhiên linh quang lóe lên, quay mặt lại, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Cửu Anh ở bên cạnh: "Ta chợt nhớ tới, trong Họa Thiên Yêu Đao có phong ấn tàn hồn của một thượng cổ hung thú, nếu ta nhớ không lầm, ngươi hình như cũng là hung thú a?"
Cửu Anh đột nhiên rùng mình, cảm giác một luồng hơi lạnh từ sau sống lưng dâng lên, lắp bắp nói: "Không, không, không... Ta tuyệt đối không phải cái gì hung thú! Ta, ta chỉ là một con chim nhỏ bình thường, chỉ là dáng vẻ hơi hung dữ mà thôi!"
Nhìn thấy Cửu Anh bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, Niệm Nô ở một bên đầy ngoạn vị chậc chậc hai tiếng.
Có thể khiến vị Thượng Cổ Yêu Hoàng này sợ đến như vậy, ngay cả Độc Thánh trước đây cũng không làm được.
Ngô Tuấn thở dài một tiếng, từ bỏ ý nghĩ không đáng tin cậy này, tiếp tục chế tạo những binh khí khác.
Một canh giờ sau, bảy món thần binh ngay ngắn cắm trên mặt đất, tỏa ra đủ mọi màu sắc, dáng vẻ vô cùng dọa người.
Ngô Tuấn hài lòng nhìn kiệt tác của mình gật đầu, sau đó hướng Tiểu Mị Ma nói: "Lần này vì cứu Thần Long, ta đã bỏ ra hơn ba ngàn lượng bạc, đến lúc đó, ngươi nhớ tìm hắn tính tiền."
Tiểu Mị Ma nghiêm túc gật đầu, nói: "Yên tâm, nếu không đòi lại bạc, sau này ta theo họ ngươi!"
Ngô Tuấn sững sờ: "Ngươi học cái này ở đâu?"
Tống Thái liếc Tiểu Mị Ma, không nhịn được mắng: "Ngươi vốn là họ Ngô rồi. Sư phụ, chắc người còn chưa biết, nó ở thư viện tự đặt cho mình một cái tên, gọi là Ngô Mứt Quả."
Khóe mắt Ngô Tuấn giật giật, bất lực mắng: "Cái tên quái gì thế này, còn không bằng gọi là Ngô Phát Tài."
"@#$#@..."
Tống Thái kinh ngạc trợn tròn mắt, bỗng nhiên cảm thấy tên Ngô Mứt Quả, cũng không phải là không thể chấp nhận được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận