Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A
Chương 19: Tiểu thần y
**Chương 19: Tiểu Thần Y**
Bán Sơn cư sĩ tìm Ngô Tuấn cứu chữa cho thê tử của hắn, đúng là "chó ngáp phải ruồi", bởi vì Ngô Tuấn ban đầu khởi nghiệp chính là bác sĩ thú y.
Nếu là tìm Hoàng Tĩnh hay Lý Mộ Hàn bọn họ, thật sự không đáng tin cậy bằng tìm Ngô Tuấn.
Thần Long đem nguyên khí tràn ngập sinh cơ của mình truyền một chút cho thê tử của Bán Sơn cư sĩ, rất nhanh, thê tử của hắn liền tỉnh lại.
Sau một phen bận rộn, con nghé con thuận lợi ra đời, mẹ tròn con vuông.
Tần Nguyệt Nhi còn rất tích cực đặt cho con nghé con một cái nhũ danh, gọi là thịt bò kho tàu...
Đối với việc này, Bán Sơn cư sĩ cũng không phát giác được nguy hiểm ẩn chứa trong đó, ngay cả tên của hắn cũng được đặt rất tùy ý, bởi vì năm đó Y Thánh thường xuyên đi lại giữa sườn núi chăn trâu, liền tự đặt cho mình cái tên Bán Sơn cư sĩ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho vợ con, Bán Sơn cư sĩ đi theo Ngô Tuấn bọn họ lại lần nữa giương buồm xuất phát, hướng về Kim Ngao Đảo.
Kim Ngao Đảo, chính là nơi tọa lạc cửa chính của Thượng Cổ Thiên Đình, Y Thánh trước khi phong ấn Thiên Đình đã thả hắn đi, bởi vậy, ngoại trừ cái Thiên Môn Tông không biết từ đâu xuất hiện kia, trên đời có lẽ chỉ có hắn biết rõ vị trí chính xác của thiên môn.
Trên thuyền lớn, Ngô Tuấn bày một cái sạp nhỏ ở trên boong thuyền, bắt đầu xem bệnh cho nhân viên đi theo của thương đội Giang Thần.
Tiên sinh kế toán của thương đội ngồi trước sạp hàng, bị Ngô Tuấn ra giá ba trăm lượng bạc, không khỏi nhíu mày: "Ta chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị tiêu chảy, ba trăm lượng có phải là quá đắt rồi không?"
Ngô Tuấn nhàn nhạt liếc mắt, nhìn về phía tiểu Mị Ma đang học hắn bày quầy bán hàng ở bên cạnh: "Chê đắt thì qua bên kia xem thử."
Tiên sinh kế toán nhìn sang bên kia, tiểu Mị Ma đang bắt mạch cho quản gia của Giang Thần, than thở mà nói: "Bệnh của ngươi đúng là bệnh nan y a."
Quản gia sợ đến mức mặt mày tái mét, vốn dĩ hắn chỉ định trêu chọc tiểu Mị Ma một chút, lại không nghĩ rằng mình thế mà lại mắc phải tuyệt chứng, lập tức trong lòng thắt lại, run giọng nói: "Tiểu thần y, ta... Ta còn có thể cứu được không?"
Tiểu Mị Ma chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm túc nói: "Đưa ta mười lượng bạc."
Quản gia vội vàng móc ra một thỏi bạc, đưa tới tay tiểu Mị Ma, tiểu Mị Ma hưng phấn nhét thỏi bạc vào trong túi, nói ra: "Không sao, ta sẽ sửa kết quả chẩn bệnh của ngươi thành phong hàn!"
Quản gia: ". . ."
Cái này cũng có thể tùy tiện thay đổi được sao?
Tiên sinh kế toán mặt mày hơi co rúm lại, quay mặt đi, dở khóc dở cười nói với Ngô Tuấn: "Ba trăm thì ba trăm, vẫn là ngài xem cho ta đi."
Ngô Tuấn hài lòng ừ một tiếng, nhận lấy ba trăm lượng ngân phiếu, sau đó móc ra một túi nhỏ đậu đa vị tự chế, nói: "Bồi bổ dạ dày, một ngày một hạt, ăn một tháng là khỏi."
Sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không còn ai đến khám bệnh, không khỏi tiếc nuối thở dài.
Trên thuyền tổng cộng chỉ có ngần ấy người, cũng may hắn cơ trí, để cho tiểu Mị Ma ở một bên bày quầy bán hàng, dùng để làm nền cho y thuật cao minh của mình, bằng không chỉ sợ ngay cả một bệnh nhân đến cửa cũng không có.
Thu dọn sạp hàng, Ngô Tuấn thưởng cho tiểu Mị Ma một đồng tiền, nhìn ra biển lớn mênh mông trước mắt, nói: "Hy vọng Thiên Môn Tông nhiều người một chút đi."
Niệm Nô nghe vậy, giới thiệu với mọi người: "Thiên Môn Tông có hơn năm trăm đệ tử hạch tâm, tính cả gia quyến và cư dân hỗn tạp, có khoảng bảy, tám ngàn người."
"Ta lúc lẻn vào Kim Ngao Đảo, chưa từng gặp qua tông chủ của bọn hắn, nhưng ta đã từng cảm nhận được một đạo khí tức Thánh Cảnh, đại khái chính là tông chủ của bọn hắn."
"Nghe nói năm đó trước khi Đạo Tổ mất tích đã từng đi qua Kim Ngao Đảo, đi qua thiên môn sau không biết đi đâu. Cái Thiên Môn Tông này, có thể là do quan môn đệ tử mà sư tôn lưu lại sáng lập."
Ngô Tuấn hiếu kỳ nói: "Thiên môn không phải đã đóng rồi sao, Đạo Tổ làm thế nào mà đi vào được?"
Niệm Nô lắc đầu: "Cái này chỉ sợ phải hỏi tông chủ của Thiên Môn Tông, dù sao ta ngay cả thiên môn ở đâu cũng không tìm thấy."
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tuấn đi ra khoang thuyền, nhìn thấy một chấm đen ở phía xa đang đến gần, phát hiện đó là một hòn đảo có hình dạng Ô Quy.
Cẩn thận quan sát một lát, hắn bỗng nhiên rùng mình, không dám tin nói: "Hòn đảo này, giống như là thi thể của Huyền Vũ?!"
Niệm Nô nói: "Nơi đó chính là Kim Ngao Đảo, còn có phải là thi thể của Huyền Vũ hay không, ta ngược lại thật sự không rõ ràng."
Ngô Tuấn cảm nhận được sự xao động của Huyền Vũ Nguyên Đan, nói: "Không sai được, Huyền Vũ Nguyên Đan trên người ta có cảm ứng, không ngờ tới Huyền Vũ thế mà lại chết ở chỗ này, cũng không biết là bị ai giết."
Thần Long cảm khái thở dài một tiếng: "Ai, Huyền Vũ là bị Thiên Đế giết. Năm đó khi Thiên Đình mới thành lập, Huyền Vũ cự tuyệt cúi đầu xưng thần với hắn, bị Thiên Đế giết chết, sau đó đặt thi thể ở nơi này để làm gương, dùng để đe dọa những kẻ không tuân theo hiệu lệnh của Thiên Đình."
"Không biết bao nhiêu thời đại sau, thi thể của Huyền Vũ hóa thành hòn đảo, về sau Y Thánh đi ngang qua nơi này, vụng trộm lấy đi Huyền Vũ Nguyên Đan, chọc giận Thiên Đế. Không lâu sau đó, Yêu Thần đại kiếp liền bắt đầu."
Ngô Tuấn nghe hắn kể xong, nói với Phong Thiên Quân: "Giảm tốc độ đi, lần này chúng ta là đến khuyên can, chớ để cho bọn hắn coi là cố ý khiêu khích."
Thiên Phong Quân gật đầu, lái thuyền chậm rãi tiến vào vịnh biển.
Rất nhanh, liền có một chiếc thuyền buồm của Thiên Môn Tông đến đây, chặn đường tiến vào cảng, một lão đạo sĩ mặc đạo bào đi lên boong tàu, cao giọng quát: "Người đến là ai, có thông quan lệnh bài không?"
Ngô Tuấn xuất ra lệnh bài đã chuẩn bị sẵn, đáp lời: "Bọn ta là thương đội của Giang gia, đến đây buôn bán hàng hóa!"
Lão đạo sĩ rất nhanh trả lại lệnh bài, cảnh cáo nói: "Gần đây có kẻ xấu khả nghi lên đảo làm loạn, nếu như các ngươi thấy lợi quên nghĩa, mưu đồ làm loạn, đừng trách bọn ta không để ý thể diện trước kia!"
Ngô Tuấn vô tội nói: "Bọn ta là người làm ăn thì có thể có ý đồ xấu gì chứ."
Lão đạo sĩ không cho là đúng, phất tay nói: "Cho đi!"
Thuyền buồm quay đầu nhường đường, theo sát phía sau thuyền của Ngô Tuấn, cùng nhau lái vào trong cảng neo đậu.
Nhìn thấy thuyền của Giang gia hiệu buôn đến, rất nhanh, một trung niên nhân có khuôn mặt hiền lành dẫn một đội thanh niên đi tới bên cạnh thuyền, cao giọng hỏi: "Lần này là ai chủ sự, trên thuyền có những hàng hóa gì?"
Ngô Tuấn chắp tay về phía dưới thuyền, cười ha hả nói: "Tại hạ họ Ngô, tên chữ Ngạn Tổ, là chủ sự lần này, trên thuyền chở một chút lương thực, vải vóc, còn có dược liệu!"
Trung niên nhân nghe vậy vui mừng, nói: "Nguyên lai là Ngô chủ sự, chúng ta xem như lần đầu cộng sự, tại hạ là Phương Lục Kim, gọi ta là lão Phương là được. Thuyền hàng này bọn ta đều muốn, Ngô chủ sự nói giá đi!"
Ngô Tuấn khoát tay chặn lại, nói: "Đều là khách hàng cũ cả, cứ dựa theo giá tiền lần trước mà tính toán, bảo người lên kiểm kê hàng hóa đi."
"Hải thú vây khốn Đông Hải đã nhiều ngày, bách tính bị bệnh trên đảo tất nhiên không được trị liệu kịp thời. Tại hạ sơ lược thông hiểu thuật Kỳ Hoàng, lần này còn đặc biệt dẫn theo hai đồ đệ đến đây, chuyên chẩn trị cho bách tính bị bệnh trên quý đảo!"
Phương Lục Kim nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cảm động, nói: "Hải thú vây khốn nhiều ngày, các ngươi không chỉ không tăng giá hàng hóa, còn đặc biệt mang theo dược liệu đến, Ngạn Tổ huynh cao thượng, Giang gia hiệu buôn thật cao thượng!"
Ngô Tuấn trịnh trọng nói: "Chờ một chút sẽ cùng Phương huynh nâng cốc ngôn hoan, chính sự quan trọng, trước dẫn ta đi gặp bệnh nhân!"
Bán Sơn cư sĩ tìm Ngô Tuấn cứu chữa cho thê tử của hắn, đúng là "chó ngáp phải ruồi", bởi vì Ngô Tuấn ban đầu khởi nghiệp chính là bác sĩ thú y.
Nếu là tìm Hoàng Tĩnh hay Lý Mộ Hàn bọn họ, thật sự không đáng tin cậy bằng tìm Ngô Tuấn.
Thần Long đem nguyên khí tràn ngập sinh cơ của mình truyền một chút cho thê tử của Bán Sơn cư sĩ, rất nhanh, thê tử của hắn liền tỉnh lại.
Sau một phen bận rộn, con nghé con thuận lợi ra đời, mẹ tròn con vuông.
Tần Nguyệt Nhi còn rất tích cực đặt cho con nghé con một cái nhũ danh, gọi là thịt bò kho tàu...
Đối với việc này, Bán Sơn cư sĩ cũng không phát giác được nguy hiểm ẩn chứa trong đó, ngay cả tên của hắn cũng được đặt rất tùy ý, bởi vì năm đó Y Thánh thường xuyên đi lại giữa sườn núi chăn trâu, liền tự đặt cho mình cái tên Bán Sơn cư sĩ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho vợ con, Bán Sơn cư sĩ đi theo Ngô Tuấn bọn họ lại lần nữa giương buồm xuất phát, hướng về Kim Ngao Đảo.
Kim Ngao Đảo, chính là nơi tọa lạc cửa chính của Thượng Cổ Thiên Đình, Y Thánh trước khi phong ấn Thiên Đình đã thả hắn đi, bởi vậy, ngoại trừ cái Thiên Môn Tông không biết từ đâu xuất hiện kia, trên đời có lẽ chỉ có hắn biết rõ vị trí chính xác của thiên môn.
Trên thuyền lớn, Ngô Tuấn bày một cái sạp nhỏ ở trên boong thuyền, bắt đầu xem bệnh cho nhân viên đi theo của thương đội Giang Thần.
Tiên sinh kế toán của thương đội ngồi trước sạp hàng, bị Ngô Tuấn ra giá ba trăm lượng bạc, không khỏi nhíu mày: "Ta chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị tiêu chảy, ba trăm lượng có phải là quá đắt rồi không?"
Ngô Tuấn nhàn nhạt liếc mắt, nhìn về phía tiểu Mị Ma đang học hắn bày quầy bán hàng ở bên cạnh: "Chê đắt thì qua bên kia xem thử."
Tiên sinh kế toán nhìn sang bên kia, tiểu Mị Ma đang bắt mạch cho quản gia của Giang Thần, than thở mà nói: "Bệnh của ngươi đúng là bệnh nan y a."
Quản gia sợ đến mức mặt mày tái mét, vốn dĩ hắn chỉ định trêu chọc tiểu Mị Ma một chút, lại không nghĩ rằng mình thế mà lại mắc phải tuyệt chứng, lập tức trong lòng thắt lại, run giọng nói: "Tiểu thần y, ta... Ta còn có thể cứu được không?"
Tiểu Mị Ma chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm túc nói: "Đưa ta mười lượng bạc."
Quản gia vội vàng móc ra một thỏi bạc, đưa tới tay tiểu Mị Ma, tiểu Mị Ma hưng phấn nhét thỏi bạc vào trong túi, nói ra: "Không sao, ta sẽ sửa kết quả chẩn bệnh của ngươi thành phong hàn!"
Quản gia: ". . ."
Cái này cũng có thể tùy tiện thay đổi được sao?
Tiên sinh kế toán mặt mày hơi co rúm lại, quay mặt đi, dở khóc dở cười nói với Ngô Tuấn: "Ba trăm thì ba trăm, vẫn là ngài xem cho ta đi."
Ngô Tuấn hài lòng ừ một tiếng, nhận lấy ba trăm lượng ngân phiếu, sau đó móc ra một túi nhỏ đậu đa vị tự chế, nói: "Bồi bổ dạ dày, một ngày một hạt, ăn một tháng là khỏi."
Sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không còn ai đến khám bệnh, không khỏi tiếc nuối thở dài.
Trên thuyền tổng cộng chỉ có ngần ấy người, cũng may hắn cơ trí, để cho tiểu Mị Ma ở một bên bày quầy bán hàng, dùng để làm nền cho y thuật cao minh của mình, bằng không chỉ sợ ngay cả một bệnh nhân đến cửa cũng không có.
Thu dọn sạp hàng, Ngô Tuấn thưởng cho tiểu Mị Ma một đồng tiền, nhìn ra biển lớn mênh mông trước mắt, nói: "Hy vọng Thiên Môn Tông nhiều người một chút đi."
Niệm Nô nghe vậy, giới thiệu với mọi người: "Thiên Môn Tông có hơn năm trăm đệ tử hạch tâm, tính cả gia quyến và cư dân hỗn tạp, có khoảng bảy, tám ngàn người."
"Ta lúc lẻn vào Kim Ngao Đảo, chưa từng gặp qua tông chủ của bọn hắn, nhưng ta đã từng cảm nhận được một đạo khí tức Thánh Cảnh, đại khái chính là tông chủ của bọn hắn."
"Nghe nói năm đó trước khi Đạo Tổ mất tích đã từng đi qua Kim Ngao Đảo, đi qua thiên môn sau không biết đi đâu. Cái Thiên Môn Tông này, có thể là do quan môn đệ tử mà sư tôn lưu lại sáng lập."
Ngô Tuấn hiếu kỳ nói: "Thiên môn không phải đã đóng rồi sao, Đạo Tổ làm thế nào mà đi vào được?"
Niệm Nô lắc đầu: "Cái này chỉ sợ phải hỏi tông chủ của Thiên Môn Tông, dù sao ta ngay cả thiên môn ở đâu cũng không tìm thấy."
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tuấn đi ra khoang thuyền, nhìn thấy một chấm đen ở phía xa đang đến gần, phát hiện đó là một hòn đảo có hình dạng Ô Quy.
Cẩn thận quan sát một lát, hắn bỗng nhiên rùng mình, không dám tin nói: "Hòn đảo này, giống như là thi thể của Huyền Vũ?!"
Niệm Nô nói: "Nơi đó chính là Kim Ngao Đảo, còn có phải là thi thể của Huyền Vũ hay không, ta ngược lại thật sự không rõ ràng."
Ngô Tuấn cảm nhận được sự xao động của Huyền Vũ Nguyên Đan, nói: "Không sai được, Huyền Vũ Nguyên Đan trên người ta có cảm ứng, không ngờ tới Huyền Vũ thế mà lại chết ở chỗ này, cũng không biết là bị ai giết."
Thần Long cảm khái thở dài một tiếng: "Ai, Huyền Vũ là bị Thiên Đế giết. Năm đó khi Thiên Đình mới thành lập, Huyền Vũ cự tuyệt cúi đầu xưng thần với hắn, bị Thiên Đế giết chết, sau đó đặt thi thể ở nơi này để làm gương, dùng để đe dọa những kẻ không tuân theo hiệu lệnh của Thiên Đình."
"Không biết bao nhiêu thời đại sau, thi thể của Huyền Vũ hóa thành hòn đảo, về sau Y Thánh đi ngang qua nơi này, vụng trộm lấy đi Huyền Vũ Nguyên Đan, chọc giận Thiên Đế. Không lâu sau đó, Yêu Thần đại kiếp liền bắt đầu."
Ngô Tuấn nghe hắn kể xong, nói với Phong Thiên Quân: "Giảm tốc độ đi, lần này chúng ta là đến khuyên can, chớ để cho bọn hắn coi là cố ý khiêu khích."
Thiên Phong Quân gật đầu, lái thuyền chậm rãi tiến vào vịnh biển.
Rất nhanh, liền có một chiếc thuyền buồm của Thiên Môn Tông đến đây, chặn đường tiến vào cảng, một lão đạo sĩ mặc đạo bào đi lên boong tàu, cao giọng quát: "Người đến là ai, có thông quan lệnh bài không?"
Ngô Tuấn xuất ra lệnh bài đã chuẩn bị sẵn, đáp lời: "Bọn ta là thương đội của Giang gia, đến đây buôn bán hàng hóa!"
Lão đạo sĩ rất nhanh trả lại lệnh bài, cảnh cáo nói: "Gần đây có kẻ xấu khả nghi lên đảo làm loạn, nếu như các ngươi thấy lợi quên nghĩa, mưu đồ làm loạn, đừng trách bọn ta không để ý thể diện trước kia!"
Ngô Tuấn vô tội nói: "Bọn ta là người làm ăn thì có thể có ý đồ xấu gì chứ."
Lão đạo sĩ không cho là đúng, phất tay nói: "Cho đi!"
Thuyền buồm quay đầu nhường đường, theo sát phía sau thuyền của Ngô Tuấn, cùng nhau lái vào trong cảng neo đậu.
Nhìn thấy thuyền của Giang gia hiệu buôn đến, rất nhanh, một trung niên nhân có khuôn mặt hiền lành dẫn một đội thanh niên đi tới bên cạnh thuyền, cao giọng hỏi: "Lần này là ai chủ sự, trên thuyền có những hàng hóa gì?"
Ngô Tuấn chắp tay về phía dưới thuyền, cười ha hả nói: "Tại hạ họ Ngô, tên chữ Ngạn Tổ, là chủ sự lần này, trên thuyền chở một chút lương thực, vải vóc, còn có dược liệu!"
Trung niên nhân nghe vậy vui mừng, nói: "Nguyên lai là Ngô chủ sự, chúng ta xem như lần đầu cộng sự, tại hạ là Phương Lục Kim, gọi ta là lão Phương là được. Thuyền hàng này bọn ta đều muốn, Ngô chủ sự nói giá đi!"
Ngô Tuấn khoát tay chặn lại, nói: "Đều là khách hàng cũ cả, cứ dựa theo giá tiền lần trước mà tính toán, bảo người lên kiểm kê hàng hóa đi."
"Hải thú vây khốn Đông Hải đã nhiều ngày, bách tính bị bệnh trên đảo tất nhiên không được trị liệu kịp thời. Tại hạ sơ lược thông hiểu thuật Kỳ Hoàng, lần này còn đặc biệt dẫn theo hai đồ đệ đến đây, chuyên chẩn trị cho bách tính bị bệnh trên quý đảo!"
Phương Lục Kim nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cảm động, nói: "Hải thú vây khốn nhiều ngày, các ngươi không chỉ không tăng giá hàng hóa, còn đặc biệt mang theo dược liệu đến, Ngạn Tổ huynh cao thượng, Giang gia hiệu buôn thật cao thượng!"
Ngô Tuấn trịnh trọng nói: "Chờ một chút sẽ cùng Phương huynh nâng cốc ngôn hoan, chính sự quan trọng, trước dẫn ta đi gặp bệnh nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận