Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 393: Y Thánh chính tông

**Chương 393: Y Thánh chính tông**
Lý Xử mang vẻ mặt mờ mịt, không kéo dài quá lâu, bởi vì rất nhanh đã đến giờ cơm.
Nhìn bàn ăn thịnh soạn, hắn than thở: "Những món này đều là ta bỏ tiền ra mua, may mà Tần Nguyệt Nhi không có ở đây, nếu không ta cũng chẳng được ăn mấy miếng..."
Lúc này, một nữ nhân y phục mỏng manh, dáng người thướt tha xinh đẹp bước vào, thì ra là Niệm Nô, người được Đạo Tổ phái đi truy tìm tung tích của Họa Thi.
Nhìn thấy Niệm Nô, Lý Xử lập tức tươi tỉnh, đứng dậy niềm nở nói: "Niệm Nô cô nương, mau tới đây dùng bữa, những món này đều là ta bỏ tiền mua đấy!"
Niệm Nô cười một tiếng, đi đến trước bàn ngồi xuống, vừa nói: "Dựa theo manh mối ta tra được, Họa Thi hẳn là đã trốn vào Thập Vạn đại sơn. Địa thế Thập Vạn đại sơn phức tạp, chỉ cần hắn tùy tiện trốn vào trong núi, cho dù là Độc Thánh, muốn tìm được hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể."
Ngô Tuấn nở nụ cười đầy ẩn ý: "Vậy cũng chưa chắc, nếu ta nhớ không nhầm, vòi nước của ta hẳn là vẫn còn ở trong tay hắn. Đồ của Ngô mỗ ta, không phải dễ cầm như vậy."
Niệm Nô giật mình nói: "Ngươi có thể tìm được Họa Thi?"
Ngô Tuấn giải thích: "Trêи vòi nước có bám long khí của Thần Long, muốn tìm hắn tương đối dễ dàng, chỉ cần gọi Thần Long đến giúp là được. Kỳ thật còn có Thiên Đế, chỉ cần hắn hơi sử dụng công pháp, ta cũng có thể lập tức cảm ứng được hắn."
"Chỉ là, hiện tại vẫn không rõ Độc Thánh rốt cuộc muốn làm gì. Vạn nhất hắn thật sự muốn g·iết sạch tất cả Thánh cảnh, vậy thì Họa Thi và hai người kia vừa c·hết, tình thế sẽ không thể kiểm soát, dù sao ai cũng không biết rõ mục tiêu kế tiếp của hắn là ai, còn không bằng để hắn cùng Họa Thi, Thiên Đế chơi trò trốn tìm."
Niệm Nô nghe xong, nhận đồng gật đầu, lập tức trợn mắt nói: "Ngươi không nói sớm, h·ạ·i ta phí công một chuyến!"
Ngô Tuấn thản nhiên nói: "Chúng ta càng hành động nhiều, tính mê hoặc càng mạnh, Độc Thánh sẽ càng bị quấy nhiễu khi đưa ra phán đoán."
Đa Bảo Tôn giả nằm trêи giường lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói: "Đúng, đến lúc đó âm thầm đưa tin cho Đại sư huynh càng thêm thuận lợi!"
Ngô Tuấn liếc nhìn hắn, nói với Tống Thái: "Nên cho hắn uống thuốc. Đã thần trí không rõ rồi, ta đường đường diệu thủ nhân y, làm sao có thể đi Âm Nhân đây."
Đa Bảo Tôn giả: ". . ."
Loại lời này cũng dám nói ra, lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao!
Nghĩ đến việc mình còn phải uống thứ thuốc có tác dụng phụ quỷ dị của Ngô Tuấn, trong lòng hắn càng thêm khí khổ.
Ngay khi hắn lòng tràn đầy khí khổ, tiểu Mị Ma đeo cặp sách, dẫn Ngô Thiên Bá đi đến, một tay cầm một xâu kẹo hồ lô, còn vừa đi vừa vui vẻ hát nghêu ngao, xem ra tâm tình rất tốt.
Ngô Tuấn nhìn hai tiểu gia hỏa đi tới cửa, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Mị Ma, ngươi lấy đâu ra tiền mua kẹo hồ lô? Tiền tiêu vặt của ngươi không phải đã tiêu hết rồi sao?"
Tiểu Mị Ma kiêu ngạo hất cằm lên: "Ta mang theo Thiên Bá ra cổng thư viện mãi nghệ!"
Ngô Tuấn nghiêng đầu: "A? Hai đứa có thể biểu diễn cái gì, bán manh sao?"
Tiểu Mị Ma bất mãn hừ một tiếng: "Mới không phải, bọn ta biểu diễn ngực đập đá tảng! Người qua đường mỗi người một đồng, ai không trả tiền, hai đứa ta nhấc phiến đá lên nện vào ngực hắn!"
"? ? ?"
Bảo Bất Bình trợn mắt há mồm, ngẩn ra một lúc rồi nói: "Ở chỗ chúng ta, người mãi nghệ như các ngươi, thường được gọi là lũ c·ư·ớ·p đường!"
". . ."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu Mị Ma, Ngô Tuấn im lặng đứng dậy, hít sâu một hơi, lấy ra thước kẻ.
Một lát sau, tiếng thét thảm thiết của tiểu Mị Ma vang vọng khắp con phố. . .
Giáo huấn xong tiểu Mị Ma, Ngô Tuấn nhìn Ngô Thiên Bá trước mặt chủ động chu mông lên, trong mắt còn mang theo vẻ mong đợi cùng tò mò, không khỏi đau đầu xoa trán: "Thiên Bá, về sau con vẫn nên đi theo vi sư học tập. Chứ cứ tiếp tục ở với tiểu Mị Ma, tuổi thơ của con coi như xong."
Bảo Bất Bình không đành lòng lên tiếng: "Có thể để hắn theo ngươi học, cả đời này của hắn cũng xong luôn..."
Ngô Tuấn hung dữ trừng mắt nhìn Bảo Bất Bình: "Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng ngươi! Ăn xong đi một chuyến tới Đông Xưởng, tìm hết toàn bộ hồ sơ của sư phụ ta ra!"
Bảo Bất Bình vội vàng cúi đầu, vùi đầu vào ăn như hổ đói.
Hắn nhất định phải ăn cho no, nếu không Ngô đại phu không vui, bữa tối hôm nay của hắn coi như lại không có...
Ăn cơm trưa xong, những người khác đi làm việc riêng, Ngô Tuấn dẫn Ngô Thiên Bá đến hậu viện, bắt đầu dạy hắn tu luyện.
Mặt trời giữa trưa.
Ngô Tuấn đứng dưới ánh mặt trời, làm trung bình tấn, vừa dạy bảo Ngô Thiên Bá: "Thường nói, tay là hai cánh cửa, đánh người toàn bộ dựa vào miệng! Hôm nay, vi sư sẽ dạy con công pháp mạnh nhất của Y Thánh nhất mạch chúng ta —— lấy lý phục người!"
"Chỉ cần con luyện tốt môn công pháp này, liền có thể không đánh mà thắng, trong thiên hạ không ai có thể là đối thủ của con!"
Ngô Tuấn nói xong, đôi mắt cụp xuống, toát ra khí tức đau thương, ánh mắt tiếc nuối nhìn Ngô Thiên Bá: "Không chữa được, hết cứu, cáo từ!"
"A? ? ?"
Y Thánh đứng bên quan sát, phía bên phải mặt không nhịn được co giật.
Cái này mà là công pháp mạnh nhất của ta?
Đến cả "lấy lý phục người", đây rõ ràng là cái cớ cho việc y thuật của ngươi không tinh thông!
Ngay khi hắn đang lộn xộn trong lòng, không nhịn được muốn tự mình lên dạy bảo, Ngô Thiên Bá đã bắt chước Ngô Tuấn, đứng tấn.
Ngay sau đó, khí tức trêи người hắn đột nhiên tăng vọt, từ không có tu vi liên tục phá cảnh, một đường tăng lên đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh! !
Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, Y Thánh không kìm được há hốc miệng, ngây ngẩn cả người.
Chuyện này là sao? !
Đứa nhỏ này, vậy mà bắt chước cảnh giới của Ngô Tuấn, một hơi đem tu vi bản thân lên đến Tuyệt Đỉnh cảnh? !
"Khoan đã!"
Y Thánh kinh ngạc một lát rồi đột nhiên lên tiếng, cắt ngang việc dạy học của Ngô Tuấn, đi tới gần, ngạc nhiên đánh giá Ngô Thiên Bá: "Thiên Bá, con đến đây học một chút tông khí của ta!"
Nói xong, Y Thánh giơ tay phải lên, một luồng tông khí màu trắng bám vào tay.
Ngô Thiên Bá "ồ" một tiếng, ngay sau đó, một luồng tông khí bao phủ tay phải của hắn, vậy mà giống hệt tông khí Y Thánh thi triển ra!
Y Thánh trong nháy mắt vui mừng quá đỗi, vẻ mặt k·ích động nắm lấy tay nhỏ của Ngô Thiên Bá: "Thiên tài! Tuyệt thế thiên tài! Y Thánh nhất mạch ta, rốt cục cũng có thể có một truyền nhân chính tông!"
Ngô Tuấn không vui nói: "Lão gia tử, lời này của ngươi quá đáng, chẳng lẽ ta không tính là truyền nhân chính tông của người sao?"
Y Thánh cười ha hả, ngẩng đầu nhìn trời: "Hở? Hôm nay thời tiết không tệ! Nhìn mặt trời này, thật tròn!"
Ngô Tuấn: "@# $% $#@. . ."
Ngươi sao không nói có người ngoài hành tinh luôn đi!
Y Thánh qua loa vài câu, sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn Ngô Thiên Bá: "Thiên Bá, vừa rồi ngoài học tông khí, con còn học được gì khác không?"
Ngô Thiên Bá gật đầu, tiếp đó đôi mắt cụp xuống, khí tức đau thương từ trêи người phát ra, ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía Y Thánh: "Không chữa được, hết cứu, cáo từ!"
Y Thánh: ". . ."
Ta bây giờ rút lại lời khen vừa rồi, chắc là. . . vẫn còn kịp chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận