Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A
Chương 147: Tặc vương
**Chương 147: Tặc Vương**
Tiết trời đầu đông, một nhóm nam nữ trẻ tuổi rong ruổi ngựa đến biên cảnh phía Bắc của Đại Hạ.
Dẫn đầu đoàn người là một nam tử có dung mạo khôi ngô, tay cầm trường đao, tọa kỵ là một con tuấn mã có sừng trên trán, cao lớn hơn ngựa thường đến nửa người, trông vô cùng uy phong.
Theo sau hắn là một thiếu niên, lại cưỡi trên lưng một con lừa, thồ theo mấy bao tải dược liệu, đeo bên hông một cái bách bảo nang bằng vải thô, nhìn chẳng khác nào một lái buôn dược liệu.
Đoàn người năm người này chính là Ngô Tuấn, Tần Nguyệt Nhi và những người khác vừa trở về từ Bắc Vực.
Đoàn quân hộ tống lương thảo cùng với dân phu lên tới mấy vạn người, ngựa ăn người uống tiêu hao không ít, bởi vậy Triệu Lam liền dẫn quân trở về Đại Hạ trước một bước.
Ngô Tuấn và những người khác thì lần lượt bái phỏng Hạo Thiên bộ và Trường Sinh Thiên bộ, sau đó mới mang theo lễ vật thắng lợi trở về.
Chuyến đi Bắc Vực lần này, Ngô Tuấn thu hoạch tương đối khá, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là vị Lôi Nguyên Thiên Tôn của Hạo Thiên bộ lấy cớ thân thể không khỏe, chưa từng ra mặt đón tiếp. Ngô Tuấn liên tục tỏ ý muốn xem bệnh cho hắn, nhưng đều bị Cơ Trường Phong khéo léo từ chối.
Không lâu sau, mấy người đi tới trước cửa một đại viện vọng tộc, xuống ngựa gõ cửa lớn.
Trên biển cửa viết hai chữ to "Lưu gia", một lão quản gia ra đón, nhìn Ngô Tuấn mấy người, chau mày hỏi: "Mấy vị quý khách là tìm đến lão gia nhà chúng ta?"
Ngô Tuấn cười nói: "Bọn ta là thương nhân dược liệu đi ngang qua, thấy sắc trời đã muộn, muốn tá túc một đêm, lão quản gia phiền ngài đi hỏi chủ nhân một tiếng xem có tiện hay không."
"Mấy vị chờ một lát, tiểu lão nhân đi vào thông bẩm ngay." Lão quản gia gật đầu cười, quay người đi vào.
Không lâu sau, một viên ngoại trung niên dáng người cao gầy ra đón, nhìn thấy Nhị hoàng tử và Lý Xử, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, mặt mày tươi rói hành lễ nói: "Mấy vị quý khách đại giá quang lâm, thất kính thất kính!"
Ngô Tuấn cười đỡ Lưu viên ngoại, lần lượt giới thiệu bốn người bên cạnh cho hắn.
"Hai vị này là bảo tiêu của ta, Nguyên Kiệt, Lý Xử, bên cạnh là nha hoàn của ta, Nguyệt Nhi, U Lan, còn về phần tại hạ... Tại hạ là danh y Giang Nam, Y Thánh truyền nhân, Hoàng Đế bệ hạ ngự tứ Diệu Thủ Thần Y, bắt yêu người chỉ định ngự dụng đại phu – Kim Hoa Ngô Ngạn Tổ là ta!"
Lưu viên ngoại bị một chuỗi danh xưng dài của Ngô Tuấn làm cho kinh ngạc, há hốc mồm nói: "Thì ra là Ngô đại phu, kính đã lâu kính đã lâu! Mau mau mời vào, dùng chút rượu nhạt!"
Ngô Tuấn gật đầu, dắt con lừa Chiêu Tài đi vào đại viện, nhìn về phía trước, trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, đồ cổ thư họa đầy đủ, bàn ghế làm bằng gỗ hoàng hoa lê, xem ra là một gia đình giàu có.
Chẳng bao lâu, thịt rượu được mang lên, Lưu viên ngoại than thở nâng chén rượu lên, nói: "Vốn dĩ gặp nhau chính là duyên phận, bất luận thế nào cũng nên lưu các vị dừng chân một đêm. Nhưng không giấu gì các vị quý khách, ngay đêm hôm trước, trong nhà ta lại đột nhiên gặp phải một chuyện khó, thực sự không thể lưu chư vị quý khách ở đây nghỉ ngơi."
Ngô Tuấn cười lớn một tiếng: "Lưu viên ngoại không cần phải sầu não, ngài có chuyện khó gì cứ nói, sau khi nghe xong... Bọn ta liền lập tức rời đi, tuyệt không khiến Lưu viên ngoại phải khó xử nửa khắc!"
"Cái này..."
Lưu viên ngoại trợn mắt há mồm nhìn về phía Ngô Tuấn, không ngờ hắn lại không theo lẽ thường như vậy, không khỏi có chút nghẹn lời.
Vốn dĩ hắn ta nhìn trúng tu vi của Nhị hoàng tử và Lý Xử, muốn hai người họ giúp đỡ, nhưng vị Ngô đại phu này từ chối quá mức quả quyết, căn bản không cho hắn ta cơ hội mở miệng!
Ngô Tuấn cười tủm tỉm liếc xéo Lưu viên ngoại, nói: "Xem ra Lưu viên ngoại gặp phải chuyện quả nhiên rất khó xử lý, khó mà nói ra miệng, đã vậy thì không cần nói nữa!"
Lưu viên ngoại gượng cười hai tiếng, mặt dày tiếp tục nói: "Ngô đại phu người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tại hạ cũng không úp mở. Thực không dám giấu, trong nhà ta bị Tây Bắc tặc vương để mắt tới, hơn nữa tặc vương kia đã liên tục hai đêm đến nhà ta dò đường."
"Chư vị quý khách tu vi cao tuyệt, có thể giúp tại hạ đuổi tặc vương, vượt qua cửa ải khó khăn này không!"
"Tây Bắc tặc vương?"
Ngô Tuấn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía mấy người, Tần Nguyệt Nhi vừa gặm đùi gà, vừa giải thích: "Tây Bắc tặc vương là một đại yêu hoạt động ở vùng Tây Bắc, rất thích thu thập kỳ trân dị bảo, Ngọc Long hũ của Dương Quan Thái thú, Phật Quang Khải của Thạch Nam tướng quân, tất cả đều bị hắn đánh cắp, bắt yêu người nha môn đã từng vây quét hắn mấy lần, nhưng đều không công mà lui."
Ngô Tuấn "ồ" một tiếng, sau đó hứng thú nhìn về phía Lưu viên ngoại: "Lưu viên ngoại, kỳ trân dị bảo trong tay ngài là gì?"
Lưu viên ngoại cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết thì tốt rồi, mặc dù trong nhà ta có chút của cải, nhưng kỳ trân dị bảo thì thật sự không có. Nếu có thể sớm biết rõ hắn muốn cái gì, ta đã sớm đem đồ vật đặt ở ngoài cửa mặc cho hắn lấy đi, tránh cho cả ngày lo lắng sợ hãi."
Ngô Tuấn nghe càng thêm hiếu kì, trầm ngâm một hồi, nói: "Lưu viên ngoại, bọn ta có thể giúp ngài đuổi tặc vương kia, bất quá trước đó, có thể dẫn bọn ta đi tàng bảo khố nhà ngài xem qua một chút không, bọn ta cũng dễ chuẩn bị chu đáo hơn."
Lưu viên ngoại cười gật đầu: "Đây là đương nhiên, chư vị cứ tạm dùng cơm, lát nữa ta sẽ dẫn các vị qua đó!"
Ngô Tuấn nhìn hắn ta một cái, hỏi: "Ngài không sợ bọn ta và tặc vương là một phe sao?"
Lưu viên ngoại mỉm cười: "Nếu các vị là cùng một phe càng tốt, chỉ cần không làm tổn thương tính mạng người nhà ta, bảo vật các vị cứ việc lấy đi!"
...
Đêm đen gió lớn, Ngô Tuấn trốn ở góc tường tối đen như mực, yên tâm chờ đợi tặc vương đến.
Không lâu sau, Tần Nguyệt Nhi mò mẫm lại gần, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đợi lâu như vậy, đến cả cái bóng ma cũng không thấy, tặc vương hôm nay có lẽ không tới?"
Ngô Tuấn nói: "Kiên nhẫn đợi thêm một lát nữa, Lý Xử đâu, cả đêm nay không thấy hắn."
Tần Nguyệt Nhi nói: "Lý Xử nấp ở một nơi tặc vương không thể nào phát hiện, muốn cho hắn một đòn bất ngờ."
Ngô Tuấn hiếu kì hỏi: "Hắn giấu ở đâu?"
Tần Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói: "Hắn nấp ở bên trong một bộ khôi giáp trong tàng bảo khố."
Ngô Tuấn sắc mặt lập tức trở nên cổ quái: "Bộ khôi giáp kia, hình như là vật đáng giá nhất trong nhà Lưu viên ngoại..."
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh hình dơi bỗng nhiên phá vỡ mái nhà, bay ra từ bên trong tàng bảo khố, trên thân rơi xuống một sợi dây thừng, trên dây buộc một bộ khôi giáp bị trói chặt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngô Tuấn, một tiếng cười đắc ý vang lên giữa không trung: "Ha ha ha ha, kỳ trân dị bảo, người có năng lực thì được, bộ Vũ Linh Khải này ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Theo tiếng cười tùy ý của hắn, trong khôi giáp đồng thời vang lên một tiếng kêu to bi phẫn: "Ngô đại phu, cứu ta!"
Thân ảnh tặc vương run lên bần bật, cúi đầu nhìn về phía khôi giáp dưới thân, trong thanh âm tràn đầy khiếp sợ nói: "Áo giáp này lại còn sống, hơn nữa còn có thể nói chuyện? Không hổ là Vũ Linh Khải của Khổng Tước Vương, lần này thật nhặt được bảo vật!"
Ngô Tuấn khóe miệng co giật đứng lên, nhìn Lý Xử đang không ngừng giãy giụa trên không, chửi thề: "Không, ngươi rõ ràng là nhặt được quỷ, hơn nữa còn là một tên quỷ tài tuyệt thế..."
Tiết trời đầu đông, một nhóm nam nữ trẻ tuổi rong ruổi ngựa đến biên cảnh phía Bắc của Đại Hạ.
Dẫn đầu đoàn người là một nam tử có dung mạo khôi ngô, tay cầm trường đao, tọa kỵ là một con tuấn mã có sừng trên trán, cao lớn hơn ngựa thường đến nửa người, trông vô cùng uy phong.
Theo sau hắn là một thiếu niên, lại cưỡi trên lưng một con lừa, thồ theo mấy bao tải dược liệu, đeo bên hông một cái bách bảo nang bằng vải thô, nhìn chẳng khác nào một lái buôn dược liệu.
Đoàn người năm người này chính là Ngô Tuấn, Tần Nguyệt Nhi và những người khác vừa trở về từ Bắc Vực.
Đoàn quân hộ tống lương thảo cùng với dân phu lên tới mấy vạn người, ngựa ăn người uống tiêu hao không ít, bởi vậy Triệu Lam liền dẫn quân trở về Đại Hạ trước một bước.
Ngô Tuấn và những người khác thì lần lượt bái phỏng Hạo Thiên bộ và Trường Sinh Thiên bộ, sau đó mới mang theo lễ vật thắng lợi trở về.
Chuyến đi Bắc Vực lần này, Ngô Tuấn thu hoạch tương đối khá, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là vị Lôi Nguyên Thiên Tôn của Hạo Thiên bộ lấy cớ thân thể không khỏe, chưa từng ra mặt đón tiếp. Ngô Tuấn liên tục tỏ ý muốn xem bệnh cho hắn, nhưng đều bị Cơ Trường Phong khéo léo từ chối.
Không lâu sau, mấy người đi tới trước cửa một đại viện vọng tộc, xuống ngựa gõ cửa lớn.
Trên biển cửa viết hai chữ to "Lưu gia", một lão quản gia ra đón, nhìn Ngô Tuấn mấy người, chau mày hỏi: "Mấy vị quý khách là tìm đến lão gia nhà chúng ta?"
Ngô Tuấn cười nói: "Bọn ta là thương nhân dược liệu đi ngang qua, thấy sắc trời đã muộn, muốn tá túc một đêm, lão quản gia phiền ngài đi hỏi chủ nhân một tiếng xem có tiện hay không."
"Mấy vị chờ một lát, tiểu lão nhân đi vào thông bẩm ngay." Lão quản gia gật đầu cười, quay người đi vào.
Không lâu sau, một viên ngoại trung niên dáng người cao gầy ra đón, nhìn thấy Nhị hoàng tử và Lý Xử, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, mặt mày tươi rói hành lễ nói: "Mấy vị quý khách đại giá quang lâm, thất kính thất kính!"
Ngô Tuấn cười đỡ Lưu viên ngoại, lần lượt giới thiệu bốn người bên cạnh cho hắn.
"Hai vị này là bảo tiêu của ta, Nguyên Kiệt, Lý Xử, bên cạnh là nha hoàn của ta, Nguyệt Nhi, U Lan, còn về phần tại hạ... Tại hạ là danh y Giang Nam, Y Thánh truyền nhân, Hoàng Đế bệ hạ ngự tứ Diệu Thủ Thần Y, bắt yêu người chỉ định ngự dụng đại phu – Kim Hoa Ngô Ngạn Tổ là ta!"
Lưu viên ngoại bị một chuỗi danh xưng dài của Ngô Tuấn làm cho kinh ngạc, há hốc mồm nói: "Thì ra là Ngô đại phu, kính đã lâu kính đã lâu! Mau mau mời vào, dùng chút rượu nhạt!"
Ngô Tuấn gật đầu, dắt con lừa Chiêu Tài đi vào đại viện, nhìn về phía trước, trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, đồ cổ thư họa đầy đủ, bàn ghế làm bằng gỗ hoàng hoa lê, xem ra là một gia đình giàu có.
Chẳng bao lâu, thịt rượu được mang lên, Lưu viên ngoại than thở nâng chén rượu lên, nói: "Vốn dĩ gặp nhau chính là duyên phận, bất luận thế nào cũng nên lưu các vị dừng chân một đêm. Nhưng không giấu gì các vị quý khách, ngay đêm hôm trước, trong nhà ta lại đột nhiên gặp phải một chuyện khó, thực sự không thể lưu chư vị quý khách ở đây nghỉ ngơi."
Ngô Tuấn cười lớn một tiếng: "Lưu viên ngoại không cần phải sầu não, ngài có chuyện khó gì cứ nói, sau khi nghe xong... Bọn ta liền lập tức rời đi, tuyệt không khiến Lưu viên ngoại phải khó xử nửa khắc!"
"Cái này..."
Lưu viên ngoại trợn mắt há mồm nhìn về phía Ngô Tuấn, không ngờ hắn lại không theo lẽ thường như vậy, không khỏi có chút nghẹn lời.
Vốn dĩ hắn ta nhìn trúng tu vi của Nhị hoàng tử và Lý Xử, muốn hai người họ giúp đỡ, nhưng vị Ngô đại phu này từ chối quá mức quả quyết, căn bản không cho hắn ta cơ hội mở miệng!
Ngô Tuấn cười tủm tỉm liếc xéo Lưu viên ngoại, nói: "Xem ra Lưu viên ngoại gặp phải chuyện quả nhiên rất khó xử lý, khó mà nói ra miệng, đã vậy thì không cần nói nữa!"
Lưu viên ngoại gượng cười hai tiếng, mặt dày tiếp tục nói: "Ngô đại phu người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tại hạ cũng không úp mở. Thực không dám giấu, trong nhà ta bị Tây Bắc tặc vương để mắt tới, hơn nữa tặc vương kia đã liên tục hai đêm đến nhà ta dò đường."
"Chư vị quý khách tu vi cao tuyệt, có thể giúp tại hạ đuổi tặc vương, vượt qua cửa ải khó khăn này không!"
"Tây Bắc tặc vương?"
Ngô Tuấn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía mấy người, Tần Nguyệt Nhi vừa gặm đùi gà, vừa giải thích: "Tây Bắc tặc vương là một đại yêu hoạt động ở vùng Tây Bắc, rất thích thu thập kỳ trân dị bảo, Ngọc Long hũ của Dương Quan Thái thú, Phật Quang Khải của Thạch Nam tướng quân, tất cả đều bị hắn đánh cắp, bắt yêu người nha môn đã từng vây quét hắn mấy lần, nhưng đều không công mà lui."
Ngô Tuấn "ồ" một tiếng, sau đó hứng thú nhìn về phía Lưu viên ngoại: "Lưu viên ngoại, kỳ trân dị bảo trong tay ngài là gì?"
Lưu viên ngoại cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết thì tốt rồi, mặc dù trong nhà ta có chút của cải, nhưng kỳ trân dị bảo thì thật sự không có. Nếu có thể sớm biết rõ hắn muốn cái gì, ta đã sớm đem đồ vật đặt ở ngoài cửa mặc cho hắn lấy đi, tránh cho cả ngày lo lắng sợ hãi."
Ngô Tuấn nghe càng thêm hiếu kì, trầm ngâm một hồi, nói: "Lưu viên ngoại, bọn ta có thể giúp ngài đuổi tặc vương kia, bất quá trước đó, có thể dẫn bọn ta đi tàng bảo khố nhà ngài xem qua một chút không, bọn ta cũng dễ chuẩn bị chu đáo hơn."
Lưu viên ngoại cười gật đầu: "Đây là đương nhiên, chư vị cứ tạm dùng cơm, lát nữa ta sẽ dẫn các vị qua đó!"
Ngô Tuấn nhìn hắn ta một cái, hỏi: "Ngài không sợ bọn ta và tặc vương là một phe sao?"
Lưu viên ngoại mỉm cười: "Nếu các vị là cùng một phe càng tốt, chỉ cần không làm tổn thương tính mạng người nhà ta, bảo vật các vị cứ việc lấy đi!"
...
Đêm đen gió lớn, Ngô Tuấn trốn ở góc tường tối đen như mực, yên tâm chờ đợi tặc vương đến.
Không lâu sau, Tần Nguyệt Nhi mò mẫm lại gần, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đợi lâu như vậy, đến cả cái bóng ma cũng không thấy, tặc vương hôm nay có lẽ không tới?"
Ngô Tuấn nói: "Kiên nhẫn đợi thêm một lát nữa, Lý Xử đâu, cả đêm nay không thấy hắn."
Tần Nguyệt Nhi nói: "Lý Xử nấp ở một nơi tặc vương không thể nào phát hiện, muốn cho hắn một đòn bất ngờ."
Ngô Tuấn hiếu kì hỏi: "Hắn giấu ở đâu?"
Tần Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói: "Hắn nấp ở bên trong một bộ khôi giáp trong tàng bảo khố."
Ngô Tuấn sắc mặt lập tức trở nên cổ quái: "Bộ khôi giáp kia, hình như là vật đáng giá nhất trong nhà Lưu viên ngoại..."
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh hình dơi bỗng nhiên phá vỡ mái nhà, bay ra từ bên trong tàng bảo khố, trên thân rơi xuống một sợi dây thừng, trên dây buộc một bộ khôi giáp bị trói chặt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngô Tuấn, một tiếng cười đắc ý vang lên giữa không trung: "Ha ha ha ha, kỳ trân dị bảo, người có năng lực thì được, bộ Vũ Linh Khải này ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Theo tiếng cười tùy ý của hắn, trong khôi giáp đồng thời vang lên một tiếng kêu to bi phẫn: "Ngô đại phu, cứu ta!"
Thân ảnh tặc vương run lên bần bật, cúi đầu nhìn về phía khôi giáp dưới thân, trong thanh âm tràn đầy khiếp sợ nói: "Áo giáp này lại còn sống, hơn nữa còn có thể nói chuyện? Không hổ là Vũ Linh Khải của Khổng Tước Vương, lần này thật nhặt được bảo vật!"
Ngô Tuấn khóe miệng co giật đứng lên, nhìn Lý Xử đang không ngừng giãy giụa trên không, chửi thề: "Không, ngươi rõ ràng là nhặt được quỷ, hơn nữa còn là một tên quỷ tài tuyệt thế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận