Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A
Chương 357: Y thuật đột nhiên tăng mạnh
**Chương 357: Y thuật đột nhiên tăng mạnh**
"Thạch Hầu!"
Nhìn thấy trước mắt là con khỉ mang khí khái của Phạn Thiên, Huỳnh Khang con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Thạch Hầu chính là linh thạch thiên sinh hóa hình, trời sinh đao thương bất nhập, ngoại vật không thể gây tổn thương. Năm đó khi còn nhỏ, Thiên Đế từng nhiều lần mời chào Thạch Hầu, đáng tiếc không thành công.
Không nghĩ tới Thạch Hầu thế mà lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn xuất hiện với một tư thái quỷ dị thế này.
Đang muốn nhắc nhở Ngô Tuấn, đột nhiên, âm thanh tự tin của tiểu Mị Ma vang lên: "Nguyên lai là một con khỉ, xem ta đây!"
Âm thanh vừa dứt, Huỳnh Khang bỗng nhiên cảm giác được trên vai mình nặng trĩu, tiểu Mị Ma đã nhảy lên vai hắn.
Chỉ thấy nàng đem cái xẻng nhỏ gác lên cổ Huỳnh Khang, trợn tròn mắt, lộ vẻ hung ác nhìn Thạch Hầu trước mặt, uy hiếp nói: "Mau đầu hàng, không phải vậy ta g·iết hắn!"
Thạch Hầu sửng sốt: "Ngươi g·iết hắn, liên quan gì đến ta?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Mị Ma lộ ra một vòng tàn nhẫn, cười lạnh nói: "Khặc khặc, đây gọi là g·iết gà dọa khỉ, hỏi ngươi có sợ hay không!"
Thạch Hầu: ". . ."
Huỳnh Khang: ". . ."
Ngô Tuấn một tay nhấc nàng xuống, nghiêm khắc quát lớn: "Đừng làm rộn, Huỳnh Khang không phải là gà, muốn dọa hắn... Ngươi phải đi tìm một con gà thật đến!"
Tiểu Mị Ma nhíu mày: "Có thể ta không biết thanh lâu ở đây ở đâu nha. . ."
Ngô Tuấn lập tức trợn to mắt: "@# $% $#@. . ."
Nha đầu này ở trong thư viện đã học được những thứ gì loạn thất bát tao vậy?
Thạch Hầu khóe mắt giật giật, nhe răng giận dữ nói: "Hai người các ngươi, có phải hay không đang đùa giỡn với ta!"
Ngô Tuấn sắc mặt nghiêm túc, nói ra: "Dĩ nhiên không phải."
Nói xong, trên mặt lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, chỉ về phía sau lưng Thạch Hầu: "Mau nhìn, có chuối tiêu!"
Thạch Hầu quay mặt nhìn lại, sau lưng trống rỗng, nào có bóng dáng chuối tiêu nào. Sau đó liền nghe Ngô Tuấn nói: "Đây mới là đùa giỡn với ngươi."
"A!"
Thạch Hầu giận đến nỗi lôi đình, trong tay ngưng tụ ra một cây gậy sắt màu vàng kim, nhảy lên thật cao, một gậy đập về phía đỉnh đầu Ngô Tuấn!
Mắt thấy cây gậy sắt sắp đập cho Ngô Tuấn óc vỡ toang, đột nhiên "đinh" một tiếng giòn vang, một thanh kiếm đỡ lấy cây gậy sắt rơi từ trên trời xuống, bắn ra những tia lửa nhỏ lấm tấm.
Thân ảnh vĩ ngạn của Thiếu Lăng Quân chắn trước người Ngô Tuấn, chân khí quanh thân đại thịnh, đẩy Thạch Hầu văng ra, sắc mặt phức tạp nói: "Ngô đại phu, đ·ộ·c dược này của ngươi uy lực quá mạnh, ta cảm thấy bản thân suýt chút nữa thì c·hết thật rồi."
Ngô Tuấn trịnh trọng nói: "Đừng nói nhảm, ta đường đường là một đại phu, làm sao có thể bào chế đ·ộ·c dược. Thuốc kia là... là... Y Thánh bào chế ra, đúng, nhất định là hắn lén lút đưa cho ta!"
Thiếu Lăng Quân cạn lời, lại lần nữa ngăn cản Thạch Hầu đang xông tới, một kiếm đẩy ra gậy sắt, cổ tay khẽ đảo, bảo kiếm sắc bén quay ngược lại, xẹt qua cổ họng Thạch Hầu.
Mũi kiếm sượt qua cổ Thạch Hầu, phát ra một tràng âm thanh kim loại va chạm, thậm chí không để lại một vết tích.
Trong lúc Thiếu Lăng Quân kh·iếp sợ, gậy sắt của Thạch Hầu quét ngang về phía hông hắn. Thiếu Lăng Quân biến sắc, nhảy lên thật cao, thân hình nhanh chóng lui ra ngoài mấy dặm.
Oanh!
Một côn uy lực kinh hoàng, quét ngang t·h·i·ê·n địa, bóng côn đập vào ngọn núi cao phía xa, trong chốc lát núi lở đất nứt, cả ngọn núi cao bị Thạch Hầu đánh nổ tung!
Ngô Tuấn nhìn thấy mà hít sâu một hơi: "Thân thể cứng cáp quá, nếu dùng để nện hạch đào, cả đời cũng dùng không hỏng!"
Tiểu Mị Ma liên tục gật đầu: "Ừm ừm, còn có thể dùng để lột hạt dẻ, mở sầu riêng!"
Lúc này, pháp thuật mà Phạn Thiên đặt lên người đám người Thần Nông thành đã bị Ngô Tuấn cởi bỏ. Một đám cao thủ sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên bị khí thế của Thạch Hầu chấn nhiếp. Cho dù Ngô Tuấn cố ý làm dịu nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ, cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Ngô Tuấn thấy thế, hướng đám người nói ra: "Không cần lo lắng như vậy, trong thân thể của hắn có ba linh hồn, ngoại trừ Phạn Thiên và Thạch Hầu, còn có Đại Trí Tuệ Phật. Hiện tại Phạn Thiên bị thương, linh hồn Thạch Hầu chạy ra. Đợi lát nữa khi Đại Trí Tuệ Phật giành được quyền kh·ố·n·g chế thân thể, chúng ta sẽ không sao."
Võ sư Diệp sư phó bị cạo trọc đầu hít sâu một hơi, đáp lời: "Mong là như vậy."
Nói xong, Diệp sư phó bước ra một bước, thân ảnh đi tới trước người Thạch Hầu, gia nhập vòng chiến.
Quyền thế của Diệp sư phó trầm ổn hùng hồn, nặng nề như núi, phòng thủ kín không kẽ hở. Mỗi lần gậy sắt của Thạch Hầu rơi xuống đều có thể thành công mượn lực.
Thạch Hầu bị hắn quấn lấy làm cho có chút mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ vung gậy nhanh hơn mấy phần.
Côn ảnh mang theo khí thế bài sơn đảo hải, lập tức mang đến cho Diệp sư phó áp lực nặng nề, trên đầu trong nháy mắt toát mồ hôi, động tác cũng có vẻ hơi chậm chạp trước sự tấn công nhanh như điện chớp của Thạch Hầu.
Ngô Tuấn chăm chú nhìn chằm chằm vào biến hóa trên chiến trường, nhắc nhở: "Diệp sư phó, không nên liều mạng với hắn, thử cắt vào trung lộ của hắn!"
Diệp sư phó nghe vậy, làm bộ tung ra một quyền, nắm đấm quỷ dị thay đổi phương hướng, đánh về phía trung lộ của Thạch Hầu.
Thạch Hầu vung gậy quét ngang, chính xác chặn được nắm đấm của Diệp sư phó, đắc ý nói: "Hắc hắc, ta cũng nghe thấy!"
Diệp sư phó thừa cơ bứt ra, toàn thân mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
"Hẳn là không sai biệt lắm."
Cùng lúc đó, phát giác được khí thế của Thạch Hầu suy yếu, Ngô Tuấn ánh mắt rùng mình, cắn nát ngón tay vẽ bùa trong không trung. Máu tươi vung ra lơ lửng giữa không trung, ngưng tụ thành mấy huyết sắc phù văn, đồng thời lẩm nhẩm chú ngữ.
"Đại Quang Minh Chú!"
Ngay sau đó, trên thân Ngô Tuấn dâng lên một trận Phật quang, trong chốc lát đại phóng quang minh.
Trong ánh sáng, đám người cảm giác trước mắt hết thảy đều biến mất, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại có Ngô Tuấn.
Sau một thoáng mù ngắn ngủi, thị giác của đám người dần dần khôi phục, chỉ thấy Thạch Hầu đứng yên tại chỗ, ở giữa mi tâm có một cây kim châm hơi rung động.
Trong sự rung động của kim châm, lệ khí trên người Thạch Hầu dần dần biến mất, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa.
"A Di Đà Phật, Ngô đại phu, chúng ta lại gặp mặt."
Thạch Hầu mở miệng, thanh âm lần nữa biến ảo, biến thành thanh âm của Đại Trí Tuệ Phật.
Ngô Tuấn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Ngươi có thể áp chế Thạch Hầu bao lâu?"
Đại Trí Tuệ mỉm cười, nói ra: "Có ngươi tương trợ, đại khái khoảng ba ngày. Ngô đại phu, ngươi thật sự cùng Phật ta hữu duyên, không chỉ tu thành công pháp của ta, mà ngay cả Xá Lợi của Phật Tổ cũng bị ngươi tìm được."
Ngô Tuấn khẽ nhíu mày nói: "Ba ngày, thời gian có chút gấp gáp a. . ."
Đại Trí Tuệ cười nói: "Ngô đại phu không cần phải lo lắng, ngươi có Xá Lợi của Phật Tổ trong tay, đủ để phối hợp với ta Niết Bàn. Chỉ cần xóa đi ý thức của ta, Thạch Hầu và Phạn Thiên đều bị trọng thương, vạn năm sau cũng không thể gây sóng gió."
"Trị ngọn không trị gốc a. . ."
Ngô Tuấn lắc đầu, vỗ vai hắn an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Ngươi có thể không biết, trong khoảng thời gian ngươi ngủ say, y thuật vốn đã Siêu Phàm Nhập Thánh của ta đột nhiên tăng mạnh, hiện tại đã là thiên hạ vô địch!"
"Ngay cả Y Thánh cũng nói, ta là kỳ hoa lớn nhất trong giới y học từ khi khai thiên lập địa đến nay! Sau khi cùng ta luận đạo, hắn cười lớn ba tiếng rồi rời đi, đủ thấy hắn vui mừng đến mức nào!"
Bảo Bất Bình khóe miệng hơi co rút nhìn Ngô Tuấn, không nhịn được nói: "Ngô đại phu, Y Thánh kia là bị ngươi làm cho tức cười. . ."
Ngô Tuấn mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi xoay người lại: "Bảo Bất Bình, ngươi lại nhịn cơm tối!"
(Bị hội chứng ống cổ tay, hai cánh tay. . . Đầu ngón tay, đánh chữ khó chịu, làm cho mấy ngày nay cập nhật không ổn định, các đại lão thứ lỗi)
"Thạch Hầu!"
Nhìn thấy trước mắt là con khỉ mang khí khái của Phạn Thiên, Huỳnh Khang con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Thạch Hầu chính là linh thạch thiên sinh hóa hình, trời sinh đao thương bất nhập, ngoại vật không thể gây tổn thương. Năm đó khi còn nhỏ, Thiên Đế từng nhiều lần mời chào Thạch Hầu, đáng tiếc không thành công.
Không nghĩ tới Thạch Hầu thế mà lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn xuất hiện với một tư thái quỷ dị thế này.
Đang muốn nhắc nhở Ngô Tuấn, đột nhiên, âm thanh tự tin của tiểu Mị Ma vang lên: "Nguyên lai là một con khỉ, xem ta đây!"
Âm thanh vừa dứt, Huỳnh Khang bỗng nhiên cảm giác được trên vai mình nặng trĩu, tiểu Mị Ma đã nhảy lên vai hắn.
Chỉ thấy nàng đem cái xẻng nhỏ gác lên cổ Huỳnh Khang, trợn tròn mắt, lộ vẻ hung ác nhìn Thạch Hầu trước mặt, uy hiếp nói: "Mau đầu hàng, không phải vậy ta g·iết hắn!"
Thạch Hầu sửng sốt: "Ngươi g·iết hắn, liên quan gì đến ta?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Mị Ma lộ ra một vòng tàn nhẫn, cười lạnh nói: "Khặc khặc, đây gọi là g·iết gà dọa khỉ, hỏi ngươi có sợ hay không!"
Thạch Hầu: ". . ."
Huỳnh Khang: ". . ."
Ngô Tuấn một tay nhấc nàng xuống, nghiêm khắc quát lớn: "Đừng làm rộn, Huỳnh Khang không phải là gà, muốn dọa hắn... Ngươi phải đi tìm một con gà thật đến!"
Tiểu Mị Ma nhíu mày: "Có thể ta không biết thanh lâu ở đây ở đâu nha. . ."
Ngô Tuấn lập tức trợn to mắt: "@# $% $#@. . ."
Nha đầu này ở trong thư viện đã học được những thứ gì loạn thất bát tao vậy?
Thạch Hầu khóe mắt giật giật, nhe răng giận dữ nói: "Hai người các ngươi, có phải hay không đang đùa giỡn với ta!"
Ngô Tuấn sắc mặt nghiêm túc, nói ra: "Dĩ nhiên không phải."
Nói xong, trên mặt lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, chỉ về phía sau lưng Thạch Hầu: "Mau nhìn, có chuối tiêu!"
Thạch Hầu quay mặt nhìn lại, sau lưng trống rỗng, nào có bóng dáng chuối tiêu nào. Sau đó liền nghe Ngô Tuấn nói: "Đây mới là đùa giỡn với ngươi."
"A!"
Thạch Hầu giận đến nỗi lôi đình, trong tay ngưng tụ ra một cây gậy sắt màu vàng kim, nhảy lên thật cao, một gậy đập về phía đỉnh đầu Ngô Tuấn!
Mắt thấy cây gậy sắt sắp đập cho Ngô Tuấn óc vỡ toang, đột nhiên "đinh" một tiếng giòn vang, một thanh kiếm đỡ lấy cây gậy sắt rơi từ trên trời xuống, bắn ra những tia lửa nhỏ lấm tấm.
Thân ảnh vĩ ngạn của Thiếu Lăng Quân chắn trước người Ngô Tuấn, chân khí quanh thân đại thịnh, đẩy Thạch Hầu văng ra, sắc mặt phức tạp nói: "Ngô đại phu, đ·ộ·c dược này của ngươi uy lực quá mạnh, ta cảm thấy bản thân suýt chút nữa thì c·hết thật rồi."
Ngô Tuấn trịnh trọng nói: "Đừng nói nhảm, ta đường đường là một đại phu, làm sao có thể bào chế đ·ộ·c dược. Thuốc kia là... là... Y Thánh bào chế ra, đúng, nhất định là hắn lén lút đưa cho ta!"
Thiếu Lăng Quân cạn lời, lại lần nữa ngăn cản Thạch Hầu đang xông tới, một kiếm đẩy ra gậy sắt, cổ tay khẽ đảo, bảo kiếm sắc bén quay ngược lại, xẹt qua cổ họng Thạch Hầu.
Mũi kiếm sượt qua cổ Thạch Hầu, phát ra một tràng âm thanh kim loại va chạm, thậm chí không để lại một vết tích.
Trong lúc Thiếu Lăng Quân kh·iếp sợ, gậy sắt của Thạch Hầu quét ngang về phía hông hắn. Thiếu Lăng Quân biến sắc, nhảy lên thật cao, thân hình nhanh chóng lui ra ngoài mấy dặm.
Oanh!
Một côn uy lực kinh hoàng, quét ngang t·h·i·ê·n địa, bóng côn đập vào ngọn núi cao phía xa, trong chốc lát núi lở đất nứt, cả ngọn núi cao bị Thạch Hầu đánh nổ tung!
Ngô Tuấn nhìn thấy mà hít sâu một hơi: "Thân thể cứng cáp quá, nếu dùng để nện hạch đào, cả đời cũng dùng không hỏng!"
Tiểu Mị Ma liên tục gật đầu: "Ừm ừm, còn có thể dùng để lột hạt dẻ, mở sầu riêng!"
Lúc này, pháp thuật mà Phạn Thiên đặt lên người đám người Thần Nông thành đã bị Ngô Tuấn cởi bỏ. Một đám cao thủ sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên bị khí thế của Thạch Hầu chấn nhiếp. Cho dù Ngô Tuấn cố ý làm dịu nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ, cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Ngô Tuấn thấy thế, hướng đám người nói ra: "Không cần lo lắng như vậy, trong thân thể của hắn có ba linh hồn, ngoại trừ Phạn Thiên và Thạch Hầu, còn có Đại Trí Tuệ Phật. Hiện tại Phạn Thiên bị thương, linh hồn Thạch Hầu chạy ra. Đợi lát nữa khi Đại Trí Tuệ Phật giành được quyền kh·ố·n·g chế thân thể, chúng ta sẽ không sao."
Võ sư Diệp sư phó bị cạo trọc đầu hít sâu một hơi, đáp lời: "Mong là như vậy."
Nói xong, Diệp sư phó bước ra một bước, thân ảnh đi tới trước người Thạch Hầu, gia nhập vòng chiến.
Quyền thế của Diệp sư phó trầm ổn hùng hồn, nặng nề như núi, phòng thủ kín không kẽ hở. Mỗi lần gậy sắt của Thạch Hầu rơi xuống đều có thể thành công mượn lực.
Thạch Hầu bị hắn quấn lấy làm cho có chút mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ vung gậy nhanh hơn mấy phần.
Côn ảnh mang theo khí thế bài sơn đảo hải, lập tức mang đến cho Diệp sư phó áp lực nặng nề, trên đầu trong nháy mắt toát mồ hôi, động tác cũng có vẻ hơi chậm chạp trước sự tấn công nhanh như điện chớp của Thạch Hầu.
Ngô Tuấn chăm chú nhìn chằm chằm vào biến hóa trên chiến trường, nhắc nhở: "Diệp sư phó, không nên liều mạng với hắn, thử cắt vào trung lộ của hắn!"
Diệp sư phó nghe vậy, làm bộ tung ra một quyền, nắm đấm quỷ dị thay đổi phương hướng, đánh về phía trung lộ của Thạch Hầu.
Thạch Hầu vung gậy quét ngang, chính xác chặn được nắm đấm của Diệp sư phó, đắc ý nói: "Hắc hắc, ta cũng nghe thấy!"
Diệp sư phó thừa cơ bứt ra, toàn thân mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
"Hẳn là không sai biệt lắm."
Cùng lúc đó, phát giác được khí thế của Thạch Hầu suy yếu, Ngô Tuấn ánh mắt rùng mình, cắn nát ngón tay vẽ bùa trong không trung. Máu tươi vung ra lơ lửng giữa không trung, ngưng tụ thành mấy huyết sắc phù văn, đồng thời lẩm nhẩm chú ngữ.
"Đại Quang Minh Chú!"
Ngay sau đó, trên thân Ngô Tuấn dâng lên một trận Phật quang, trong chốc lát đại phóng quang minh.
Trong ánh sáng, đám người cảm giác trước mắt hết thảy đều biến mất, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại có Ngô Tuấn.
Sau một thoáng mù ngắn ngủi, thị giác của đám người dần dần khôi phục, chỉ thấy Thạch Hầu đứng yên tại chỗ, ở giữa mi tâm có một cây kim châm hơi rung động.
Trong sự rung động của kim châm, lệ khí trên người Thạch Hầu dần dần biến mất, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa.
"A Di Đà Phật, Ngô đại phu, chúng ta lại gặp mặt."
Thạch Hầu mở miệng, thanh âm lần nữa biến ảo, biến thành thanh âm của Đại Trí Tuệ Phật.
Ngô Tuấn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Ngươi có thể áp chế Thạch Hầu bao lâu?"
Đại Trí Tuệ mỉm cười, nói ra: "Có ngươi tương trợ, đại khái khoảng ba ngày. Ngô đại phu, ngươi thật sự cùng Phật ta hữu duyên, không chỉ tu thành công pháp của ta, mà ngay cả Xá Lợi của Phật Tổ cũng bị ngươi tìm được."
Ngô Tuấn khẽ nhíu mày nói: "Ba ngày, thời gian có chút gấp gáp a. . ."
Đại Trí Tuệ cười nói: "Ngô đại phu không cần phải lo lắng, ngươi có Xá Lợi của Phật Tổ trong tay, đủ để phối hợp với ta Niết Bàn. Chỉ cần xóa đi ý thức của ta, Thạch Hầu và Phạn Thiên đều bị trọng thương, vạn năm sau cũng không thể gây sóng gió."
"Trị ngọn không trị gốc a. . ."
Ngô Tuấn lắc đầu, vỗ vai hắn an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Ngươi có thể không biết, trong khoảng thời gian ngươi ngủ say, y thuật vốn đã Siêu Phàm Nhập Thánh của ta đột nhiên tăng mạnh, hiện tại đã là thiên hạ vô địch!"
"Ngay cả Y Thánh cũng nói, ta là kỳ hoa lớn nhất trong giới y học từ khi khai thiên lập địa đến nay! Sau khi cùng ta luận đạo, hắn cười lớn ba tiếng rồi rời đi, đủ thấy hắn vui mừng đến mức nào!"
Bảo Bất Bình khóe miệng hơi co rút nhìn Ngô Tuấn, không nhịn được nói: "Ngô đại phu, Y Thánh kia là bị ngươi làm cho tức cười. . ."
Ngô Tuấn mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi xoay người lại: "Bảo Bất Bình, ngươi lại nhịn cơm tối!"
(Bị hội chứng ống cổ tay, hai cánh tay. . . Đầu ngón tay, đánh chữ khó chịu, làm cho mấy ngày nay cập nhật không ổn định, các đại lão thứ lỗi)
Bạn cần đăng nhập để bình luận