Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 337: Một không xem chừng

**Chương 337: Ai nha, sơ ý quá**
Liên tục làm bác sĩ thú y mấy ngày, Ngô Tuấn mang theo đại quân Diêm Quân và những người khác xuất phát, thẳng tiến đến bộ lạc Xi Vưu.
"Cuối cùng cũng không cần phải liên tục ăn rau quả nữa..."
Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại Đại Tế Ti của Ma Ngưu tộc đến tiễn, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc thật, thịt tươi nếu để lâu một chút sẽ không còn ngon nữa..."
Da mặt Diêm Quân giật giật, ta biết ngay mà, ngươi là thèm thân thể Đại Tế Ti!
Ngô Tuấn nhìn đầm lầy rộng lớn ở phía xa, nói: "A Vĩ, trong đầm lầy phía trước, chắc hẳn là có ma cá các loại nhỉ?"
Diêm Quân gật đầu: "Hoàn cảnh nơi này cơ hồ giống hệt đầm lầy Ma Giới, bên trong hẳn là có không ít ma thú đầm lầy, có lẽ còn có thể nhìn thấy Liên Hoa Ma Ngư."
"Loại cá này tự mang một cỗ mùi thơm hoa sen ma quái, thịt cá tươi non, thập phần mỹ vị."
"Đợi lát nữa bắt mấy con nếm thử, ta xem xem nó có công hiệu chữa bệnh hay không."
Ngô Tuấn lấy ra sổ ghi chép, chuẩn bị sau này khi tu luyện «Y Kinh» sẽ thêm vào, một đoàn người xuyên qua vùng núi, rất nhanh liền tiến vào rìa đầm lầy.
Diêm Quân tuần tra một lát, tay phải vung ra một chưởng, ở phía xa nổ tung một cột nước bùn, một con ma cá toàn thân trắng như tuyết nổ bay lên không trung, bị Diêm Quân một tay khẽ hấp bay vào trong tay.
Ngửi mùi thơm ngát hoa sen tỏa ra từ thân cá trắng, Ngô Tuấn mắt sáng lên, rút ra bảo kiếm sau lưng xử lý sạch sẽ, cắt một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, nói: "Liên Hoa Ma Ngư, râu rồng vảy trắng, ăn vào có thể hạ hỏa."
Một bên khác, Tần Nguyệt Nhi cùng tiểu Mị Ma cùng nhau chạy tới nổ cá, tiểu Mị Ma phụ trách chỉ vị trí, Tần Nguyệt Nhi không ngừng dùng chân khí oanh tạc, trong tiếng nổ ầm ầm, đem mấy chục con ma cá nổ tung ra khỏi vũng bùn.
Tiểu Mị Ma vỗ tay nhỏ, mặt mày hớn hở, Ngô Tuấn chợt biến sắc, nói: "Dừng tay, phía dưới đầm lầy có đồ vật!"
Tần Nguyệt Nhi vội vàng dừng lại, kéo tiểu Mị Ma lui về phía sau, cảnh giác bảo vệ bên cạnh Ngô Tuấn.
Lời vừa dứt, đầm lầy trở nên sôi trào, ừng ực ừng ực bọt khí từ đáy đầm bốc lên.
Không lâu sau, một lão đầu tóc tím quấn quanh một tầng ma khí màu tím từ trong đầm lầy chậm rãi nhô lên.
Lão đầu mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn người quấy rầy hắn ngủ đông trước mắt, một cỗ uy áp mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi đánh tới, khiến đám người không tự chủ được thân thể cứng đờ.
Liêu Hóa và Hoa Đà run rẩy ôm nhau, cơ hồ không áp chế nổi bản năng bỏ chạy.
Ngô Tuấn đánh giá lão đầu tóc tím trước mắt, có chút kinh ngạc nói: "Cao thật, chưa từng thấy qua người nào cao như vậy..."
Diêm Quân ánh mắt ngưng trọng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, cảm giác của ngươi không sai, uy thế như vậy, ta từng cảm nhận được trên người Thiên Ma!"
Ngô Tuấn sửng sốt, quay mặt nói: "Ta nói không phải tu vi, ta đang nói là huyết áp của hắn."
Diêm Quân: "..."
Diêm Quân mí mắt giật giật, kiên trì nhìn huyết áp lại lần nữa tăng vọt của lão nhân tóc tím, cười làm lành nói: "Vị tiền bối này, chúng ta không phải cố ý quấy rầy."
Nói xong, còn chỉ chỉ đống Liên Hoa Ma Ngư bị nổ choáng trên mặt đất.
Lão nhân tóc tím hừ lạnh một tiếng, lập tức một đạo sấm rền trên bầu trời nổ vang.
Dò xét đám người một lượt, hắn ánh mắt dừng lại trên thân Ngô Tuấn, hỏi: "Các ngươi là người phương nào, muốn đi đâu?"
Ngô Tuấn cười nói: "Chúng ta từ Ma Ngưu bộ lạc đến, đi Toại Nhân Thị tìm người, tiền bối ngài xưng hô như thế nào?"
Trong mắt lão nhân tóc tím hiện lên một tia sáng khó hiểu, nói: "Gọi ta là La Thiên lão tổ đi."
Diêm Quân nghe cái tên xa lạ này, lặng lẽ truyền âm hỏi Huyết Ma: "Ngươi nghe qua cái tên này chưa?"
Huyết Ma trầm mặc một hồi, một lát sau trầm giọng nói: "Chưa từng nghe qua."
Diêm Quân híp mắt lại, phát giác hắn không nói thật.
Cùng lúc đó, La Thiên lão tổ hờ hững quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta muốn tiến về thiên cung, vừa hay cùng các ngươi đi chung đường."
Diêm Quân cảm giác được uy áp của hắn rút đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt hỏi ý nhìn về phía Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn gật đầu, móc ra ngân châm nói: "Chuyện này không vội, lão gia tử, ta trước giúp ngươi hạ huyết áp! Cứ tiếp tục như vậy, ngươi rất dễ bị nhồi máu cơ tim mà c·h·ết đột ngột!"
La Thiên lão tổ khóe mắt giật một cái, nói: "Không cần, chỉ cần ngươi bớt nói vài câu, ta liền không sao."
Ngô Tuấn thấy hắn trước mặt dâng lên một bức tường khí ngăn cản đường đi, buồn bực thu hồi ngân châm, đi qua một bên xử lý Liên Hoa Ma Ngư.
Không lâu sau, một bàn tiệc toàn cá được làm ra, Ngô Tuấn bưng một bát canh cá đi đến trước mặt La Thiên lão tổ, nói: "Lão gia tử, ngươi cũng nếm thử xem."
La Thiên lão tổ uống sạch bát canh cá, khẽ gật đầu nói: "Không tệ, vậy mà hoàn toàn không có mùi tanh của ma cá, ta còn là lần đầu tiên uống loại canh cá này."
Ngô Tuấn cúi đầu nhìn cặn bã trong chén, chợt vỗ trán một cái như bừng tỉnh: "Ai nha, sơ ý quá cầm nhầm, bát này là thuốc hạ áp, canh cá còn chưa nấu xong đây!"
La Thiên lão tổ mắt trợn tròn, cảm thụ được huyết dịch trong cơ thể đang từ từ nguội lạnh, tức giận đến mức huyết áp lại lần nữa tăng vọt: "..."
Sơ ý quá mà nấu ra một bát thuốc hạ huyết áp?
Ngươi coi ta là đứa ngốc à mà lừa!
Uống xong bát canh cá thật, La Thiên lão tổ mặt đen đi theo Ngô Tuấn bọn người lên đường, dọc theo rìa đầm lầy hướng về bộ lạc Xi Vưu xuất phát.
Ngô Tuấn quan sát đầm lầy hai bên đường, hiếu kỳ nói: "Cái đầm lầy này nhìn không có gì nguy hiểm, vì sao Ma Ngưu đi vào lại không ra được?"
La Thiên lão tổ mí mắt nửa khép nửa mở, thăm thẳm nói: "Có lẽ là lời đồn thôi, ta đây chẳng phải bình yên vô sự đi ra sao..."
Ngô Tuấn gật đầu nói: "Nói đúng nha, trước đó ta còn bị bọn hắn dọa cho sợ. Mặc kệ hắn, dù sao chúng ta cũng không đi vào."
Diêm Quân lườm hai người, cảm giác hai người này là một kẻ dám nói, một kẻ có dũng khí tin.
Sư phụ, kẻ cầm đầu khiến Ma Ngưu mất tích, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh ngươi!
Diêm Quân yên lặng thở dài, mở miệng hỏi: "Sư phụ, chúng ta lần này mượn đường bộ lạc Xi Vưu dùng cớ gì?"
Trên mặt Ngô Tuấn tản ra một cỗ ánh sáng thánh khiết, ánh mắt kiên định nói: "Tự nhiên là hành nghề y. Nơi này tràn đầy chướng khí cùng khí ẩm, căn bản không thích hợp để người ở. Cuộc sống bách tính bộ lạc Xi Vưu thật sự quá khổ, chúng ta thân là thầy thuốc, há có thấy c·h·ết mà không cứu!"
Bộ dáng thần thánh trang nghiêm, khiến Liêu Hóa cùng Hoa Đà mặt lộ vẻ sùng bái, không tự chủ được bị mị lực nhân cách cao thượng của Ngô Tuấn khuất phục.
Tiểu Mị Ma dụi dụi mắt, bò lên trên đầu vai Ngô Tuấn, gỡ cây trâm cài đầu dạ minh châu đang sáng trên tóc Ngô Tuấn xuống, ghét bỏ nói: "Chói mắt quá."
Ngô Tuấn trừng nàng một cái, cả giận nói: "Cho nên ngươi liền cài lên đầu mình?"
Tiểu Mị Ma không ngừng xoay đầu hấp dẫn ánh mắt đám người, cười hì hì nói: "Ta đeo nhất định đẹp hơn ngươi!"
Ngô Tuấn trợn mắt nhìn, nhìn về phía đã có thể trông thấy bộ lạc Xi Vưu.
Trong trại được dựng bằng gỗ, một đám nô lệ đang ra sức giã gạo, còn có nữ tử đang khâu da thú, một đám hài đồng trong trại đang đuổi bắt nô đùa.
Trong đám người, Ngô Tuấn phát hiện một thân ảnh có chút quen mắt, không khỏi có chút sợ hãi: "Các ngươi xem, người bị cột trên cột kia, có phải dáng dấp hơi giống Bảo Bất Bình không?"
"Hắn đang biểu diễn xiếc sao, thế mà đem cổ quấn vào thòng lọng, thật không ngờ, hắn lại còn biết trò này..."
Diêm Quân mí mắt giật giật nói: "Sư phụ, ở quê hương của ta, chúng ta gọi việc này là —— thắt cổ! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận