Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A
Chương 141: Chuyện kể trước khi ngủ
**Chương 141: Chuyện Kể Trước Khi Ngủ**
"Cha, cha, kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ đi..."
Trên đầu giường, U Lan rung rung đôi chân nhỏ, nắm lấy cánh tay Ngô Tuấn, đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn hắn, bộ dạng như tùy thời đều có thể bật khóc.
Ngô Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nói: "U Lan, con đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe, khỏe lại rồi cha sẽ kể cho con nghe."
"Hừ."
Tần Nguyệt Nhi lạnh lùng liếc U Lan một cái, u oán nói: "Trước kia lúc ta ngủ không được, mẹ ta đều nhắm ngay cổ ta mà cho ta một đao, sau đó ta liền có thể ngủ ngay lập tức."
Ngô Tuấn dở khóc dở cười nói: "Tâm trí của nàng bây giờ chỉ có tám tuổi, ngươi làm như vậy sẽ dọa nàng sợ đấy."
Tần Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn xuống U Lan, so với nàng còn lớn hơn, trong mắt lập tức lộ ra vẻ bi phẫn!
Ngươi nói với ta cái này mà là tám tuổi á?
U Lan dường như cảm nhận được sát khí trên người Tần Nguyệt Nhi, ôm lấy cánh tay Ngô Tuấn giấu mặt đi, run rẩy nói: "Cha, mặt mẫu thân thật là đáng sợ!"
"Hở?"
Tần Nguyệt Nhi lập tức nhe ra hai hàng răng trắng, nheo mắt nắm lấy tay U Lan, ôn nhu nói: "Tiểu U Lan, ta đến kể chuyện xưa cho con nghe... Ừm, ngày xưa có một nông phu, nhặt được một con hồ ly bị đông cứng trong đống tuyết, sau đó mang về nhà."
Ngô Tuấn nghe câu chuyện quen thuộc, kinh ngạc hỏi: "Con hồ ly kia tỉnh lại rồi cắn nông phu sao? Hay là hồ ly biến thành mỹ nữ, mỗi ngày đều đến nấu cơm cho nông phu?"
Tần Nguyệt Nhi lắc đầu nói: "Không, nông phu sau đó phát hiện tuy rằng thịt hồ ly không ngon, nhưng lông của nó rất ấm. Câu chuyện này cho chúng ta biết, nếu sau này ở ngoài hoang dã thực sự không tìm thấy đồ ăn, thì hồ ly cũng có thể miễn cưỡng dùng để lấp bụng."
Ngô Tuấn: "..."
U Lan ra vẻ đã học được, lay lay cánh tay Tần Nguyệt Nhi nói: "Mẫu thân, kể thêm một chuyện nữa đi!"
Tần Nguyệt Nhi cười gật đầu: "Vậy ta kể cho con nghe chuyện Kiếm Thánh kết hôn nhé, năm đó Kiếm Thánh coi trọng một mỹ nữ nước Yến, mỗi ngày đều lên đỉnh núi luyện kiếm cho nàng xem."
Ngô Tuấn có chút thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng mỹ nữ bị Kiếm Thánh cảm động, gả cho hắn."
Tần Nguyệt Nhi sửng sốt: "Không, sau ba tháng, Kiếm Thánh rốt cục phát hiện nữ nhân kia là một người mù, sau đó trực tiếp đến cửa cầu hôn, cùng ngày liền động phòng. Câu chuyện này cho chúng ta biết, tuyệt đối không nên học kiếm pháp của Kiếm Thánh, sẽ khiến người ta luyện thành ngốc."
"Ây..."
Ngô Tuấn lòng tràn đầy im lặng nhìn Tần Nguyệt Nhi, mang theo một tia hiếu kỳ nói: "Ngươi nghe được câu chuyện này ở đâu vậy?"
Tần Nguyệt Nhi nói: "Khi còn bé sư tổ kể cho ta nghe."
Ngô Tuấn nhếch miệng, chửi thề: "Đây là có thù à, sư tổ của ngươi chắc chắn có thù với Kiếm Thánh rồi! Mấy cái câu chuyện vớ vẩn này, vẫn là để ta kể cho các ngươi nghe..."
Tần Nguyệt Nhi mừng rỡ gật đầu, đưa tay lay U Lan tỉnh lại: "U Lan, mau dậy đi, cha muốn kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ kìa!"
Ngô Tuấn: "..."
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Tuấn thức dậy với hai quầng thâm mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình, lập tức liền giật mình, đứng dậy hô: "Nguyệt Nhi!"
Tần Nguyệt Nhi như một cơn gió tiến vào trong phòng, hỏi: "Sao vậy!"
Ngô Tuấn chỉ chỉ chiếc giường trống trước mặt: "U Lan đâu?"
Tần Nguyệt Nhi nói: "A, U Lan cô nương đã đi rồi, nàng bảo ta không cần đánh thức ngươi."
Mắt Ngô Tuấn sáng lên: "Nàng khôi phục ký ức rồi sao?"
Tần Nguyệt Nhi gật đầu: "Hẳn là khôi phục rồi, vèo một cái người liền bay mất, tối thiểu là nhớ lại công pháp nàng tu luyện."
Trên mặt Ngô Tuấn nở rộ nụ cười vui mừng của người chữa khỏi bệnh, nhưng còn chưa kịp vui mừng, sắc mặt liền đột nhiên biến đổi, bi phẫn nói: "Hỏng bét, lại bị trốn trả tiền rồi, tiền thuốc của nàng còn chưa thanh toán!"
Tần Nguyệt Nhi phì cười: "Ăn cơm xong chúng ta đến nhà nàng đòi tiền, cao thủ lớn như vậy, còn có thể chạy được sao."
Sự thật chứng minh, dù cho cao thủ có cao đến đâu, cũng sẽ xem bệnh Bá Vương, là lúc Ngô Tuấn đi vào nhà U Lan, thì đã sớm người đi nhà trống.
Bị trốn trả tiền, Ngô Tuấn cả buổi sáng đều có chút tinh thần uể oải, cho đến khi ba bộ lạc lớn đem dược liệu và hoàng kim đến, mới rốt cục lấy lại tinh thần.
Nhìn ba trăm lượng hoàng kim trước mặt, Ngô Tuấn vui mừng nói: "Ngoại trừ vạn năm băng, dược liệu cũng đủ rồi."
Cơ Trường Phong nở nụ cười ấm áp, thỉnh giáo: "Ngô đại phu, vạn năm băng này rốt cuộc là vật gì, chẳng lẽ lại là băng phách tồn tại vạn năm sao? Nếu là như vậy, vậy coi như khó làm, thần vật như thế có thể gặp nhưng không thể cầu, từ xưa đến nay cũng chỉ xuất thế qua một khối, đến nay tung tích không rõ."
Ngô Tuấn khó hiểu nói: "Vạn năm băng chính là băng trùng, Bắc Vực các ngươi không có y sư sao, ngay cả cái này cũng không biết?"
Cơ Trường Phong khó tin nói: "Ngô đại phu, ngươi nói băng trùng, chẳng lẽ là loại kịch độc vô cùng, phun ra một ngụm khí độc liền có thể hạ độc chết sinh vật trong phạm vi mười dặm?"
Ngô Tuấn nói: "Đúng, chính là nó, Bắc Vực có sông băng, các ngươi hẳn là cũng có băng trùng chứ?"
Văn Chiêu Vương vội ho một tiếng, nói: "Quân Thiên bộ của chúng ta có nuôi mấy con băng trùng, dùng để phòng bị ngoại địch xâm lấn, có chuyên gia phụ trách nuôi dưỡng. Bất quá dùng băng trùng để luyện dược, luyện ra đan dược... Nó có thể ăn được không?"
Ngô Tuấn bất mãn nói: "Đây chính là Y Thánh truyền thừa, bài thuốc cổ truyền của Nhân Tâm đường chúng ta, ngươi thế mà hỏi có ăn được hay không?"
Văn Chiêu Vương cười ngượng ngùng, nói: "Ha ha, ta là giúp Lôi Nguyên Thiên Tôn hỏi."
Cơ Trường Phong lúc này nhíu mày, trợn mắt nói: "Văn Chiêu Vương, thúc phụ ta thân thể khó chịu, không thích hợp uống thuốc đột phá!"
Mắt Ngô Tuấn tỏa sáng nói: "Cơ công tử, thúc phụ của ngươi khó chịu ở đâu?"
Mục Hùng Sơn cười gật đầu nói: "Đúng vậy, Ngô đại phu ngay ở chỗ này, mau bảo Lôi Nguyên Thiên Tôn tới để Ngô đại phu xem xem, đảm bảo có thể thuốc đến bệnh trừ!"
Nhìn Ngô Tuấn trong mắt toát ra thần quang đáng sợ, Cơ Trường Phong lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Đám người trước mắt này, là quyết tâm muốn giết chết thúc phụ hắn!
Trong khi Ngô Tuấn thu thập dược liệu, chuẩn bị khai lò luyện dược, sâu trong một địa động trên sa mạc, một đám tín đồ Viêm Ma mặc áo bào trắng tập hợp lại, đứng trong một đồ án lục giác tinh, cử hành nghi thức triệu hoán.
Trước mặt mỗi người áo bào trắng đều lơ lửng một quả cầu máu màu đỏ sậm, trên mặt mang biểu cảm cuồng nhiệt, trong miệng lẩm bẩm, phát ra những âm tiết cổ quái khó hiểu.
Một đạo hàn quang đột nhiên đánh tới, đột nhiên hồng quang lóe lên, một bức tường khí màu đỏ máu ngăn cản bên ngoài.
Hàn quang dừng lại, hóa thành một lão đầu mặc áo da dê, để râu dê ở màn máu.
Cùng lúc đó, một khuôn mặt người to lớn xuất hiện trên màn máu, rõ ràng là Viêm Ma.
Viêm Ma đắc ý trên mặt, cười ha ha nói: "Đạo Tôn, cuối cùng vẫn là bị ngươi cho tìm tới, đáng tiếc ngươi tới chậm một bước, đáng tiếc a đáng tiếc!"
Lưu chưởng quỹ liếc mắt những người áo bào trắng bên trong màn máu, nói: "Xem ra ta cũng không có tới trễ, chỉ cần giết bọn chúng, ngươi liền không thể thực hiện được kế hoạch."
Trên mặt Viêm Ma lộ ra nụ cười quỷ dị: "Muốn giết bọn chúng không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần ở đây xem là được."
Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, một người áo bào trắng nổ tung, máu tươi bắn tung tóe lên đồ án dưới chân!
Theo sát đó, đám người áo bào trắng lần lượt nổ tung, máu tươi phảng phất sống lại, trong nháy mắt lấp đầy những vết khắc của đồ án lục giác tinh, lấp lánh lên huyết quang màu đỏ sậm quỷ dị.
"Cha, cha, kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ đi..."
Trên đầu giường, U Lan rung rung đôi chân nhỏ, nắm lấy cánh tay Ngô Tuấn, đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn hắn, bộ dạng như tùy thời đều có thể bật khóc.
Ngô Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nói: "U Lan, con đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe, khỏe lại rồi cha sẽ kể cho con nghe."
"Hừ."
Tần Nguyệt Nhi lạnh lùng liếc U Lan một cái, u oán nói: "Trước kia lúc ta ngủ không được, mẹ ta đều nhắm ngay cổ ta mà cho ta một đao, sau đó ta liền có thể ngủ ngay lập tức."
Ngô Tuấn dở khóc dở cười nói: "Tâm trí của nàng bây giờ chỉ có tám tuổi, ngươi làm như vậy sẽ dọa nàng sợ đấy."
Tần Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn xuống U Lan, so với nàng còn lớn hơn, trong mắt lập tức lộ ra vẻ bi phẫn!
Ngươi nói với ta cái này mà là tám tuổi á?
U Lan dường như cảm nhận được sát khí trên người Tần Nguyệt Nhi, ôm lấy cánh tay Ngô Tuấn giấu mặt đi, run rẩy nói: "Cha, mặt mẫu thân thật là đáng sợ!"
"Hở?"
Tần Nguyệt Nhi lập tức nhe ra hai hàng răng trắng, nheo mắt nắm lấy tay U Lan, ôn nhu nói: "Tiểu U Lan, ta đến kể chuyện xưa cho con nghe... Ừm, ngày xưa có một nông phu, nhặt được một con hồ ly bị đông cứng trong đống tuyết, sau đó mang về nhà."
Ngô Tuấn nghe câu chuyện quen thuộc, kinh ngạc hỏi: "Con hồ ly kia tỉnh lại rồi cắn nông phu sao? Hay là hồ ly biến thành mỹ nữ, mỗi ngày đều đến nấu cơm cho nông phu?"
Tần Nguyệt Nhi lắc đầu nói: "Không, nông phu sau đó phát hiện tuy rằng thịt hồ ly không ngon, nhưng lông của nó rất ấm. Câu chuyện này cho chúng ta biết, nếu sau này ở ngoài hoang dã thực sự không tìm thấy đồ ăn, thì hồ ly cũng có thể miễn cưỡng dùng để lấp bụng."
Ngô Tuấn: "..."
U Lan ra vẻ đã học được, lay lay cánh tay Tần Nguyệt Nhi nói: "Mẫu thân, kể thêm một chuyện nữa đi!"
Tần Nguyệt Nhi cười gật đầu: "Vậy ta kể cho con nghe chuyện Kiếm Thánh kết hôn nhé, năm đó Kiếm Thánh coi trọng một mỹ nữ nước Yến, mỗi ngày đều lên đỉnh núi luyện kiếm cho nàng xem."
Ngô Tuấn có chút thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng mỹ nữ bị Kiếm Thánh cảm động, gả cho hắn."
Tần Nguyệt Nhi sửng sốt: "Không, sau ba tháng, Kiếm Thánh rốt cục phát hiện nữ nhân kia là một người mù, sau đó trực tiếp đến cửa cầu hôn, cùng ngày liền động phòng. Câu chuyện này cho chúng ta biết, tuyệt đối không nên học kiếm pháp của Kiếm Thánh, sẽ khiến người ta luyện thành ngốc."
"Ây..."
Ngô Tuấn lòng tràn đầy im lặng nhìn Tần Nguyệt Nhi, mang theo một tia hiếu kỳ nói: "Ngươi nghe được câu chuyện này ở đâu vậy?"
Tần Nguyệt Nhi nói: "Khi còn bé sư tổ kể cho ta nghe."
Ngô Tuấn nhếch miệng, chửi thề: "Đây là có thù à, sư tổ của ngươi chắc chắn có thù với Kiếm Thánh rồi! Mấy cái câu chuyện vớ vẩn này, vẫn là để ta kể cho các ngươi nghe..."
Tần Nguyệt Nhi mừng rỡ gật đầu, đưa tay lay U Lan tỉnh lại: "U Lan, mau dậy đi, cha muốn kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ kìa!"
Ngô Tuấn: "..."
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Tuấn thức dậy với hai quầng thâm mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình, lập tức liền giật mình, đứng dậy hô: "Nguyệt Nhi!"
Tần Nguyệt Nhi như một cơn gió tiến vào trong phòng, hỏi: "Sao vậy!"
Ngô Tuấn chỉ chỉ chiếc giường trống trước mặt: "U Lan đâu?"
Tần Nguyệt Nhi nói: "A, U Lan cô nương đã đi rồi, nàng bảo ta không cần đánh thức ngươi."
Mắt Ngô Tuấn sáng lên: "Nàng khôi phục ký ức rồi sao?"
Tần Nguyệt Nhi gật đầu: "Hẳn là khôi phục rồi, vèo một cái người liền bay mất, tối thiểu là nhớ lại công pháp nàng tu luyện."
Trên mặt Ngô Tuấn nở rộ nụ cười vui mừng của người chữa khỏi bệnh, nhưng còn chưa kịp vui mừng, sắc mặt liền đột nhiên biến đổi, bi phẫn nói: "Hỏng bét, lại bị trốn trả tiền rồi, tiền thuốc của nàng còn chưa thanh toán!"
Tần Nguyệt Nhi phì cười: "Ăn cơm xong chúng ta đến nhà nàng đòi tiền, cao thủ lớn như vậy, còn có thể chạy được sao."
Sự thật chứng minh, dù cho cao thủ có cao đến đâu, cũng sẽ xem bệnh Bá Vương, là lúc Ngô Tuấn đi vào nhà U Lan, thì đã sớm người đi nhà trống.
Bị trốn trả tiền, Ngô Tuấn cả buổi sáng đều có chút tinh thần uể oải, cho đến khi ba bộ lạc lớn đem dược liệu và hoàng kim đến, mới rốt cục lấy lại tinh thần.
Nhìn ba trăm lượng hoàng kim trước mặt, Ngô Tuấn vui mừng nói: "Ngoại trừ vạn năm băng, dược liệu cũng đủ rồi."
Cơ Trường Phong nở nụ cười ấm áp, thỉnh giáo: "Ngô đại phu, vạn năm băng này rốt cuộc là vật gì, chẳng lẽ lại là băng phách tồn tại vạn năm sao? Nếu là như vậy, vậy coi như khó làm, thần vật như thế có thể gặp nhưng không thể cầu, từ xưa đến nay cũng chỉ xuất thế qua một khối, đến nay tung tích không rõ."
Ngô Tuấn khó hiểu nói: "Vạn năm băng chính là băng trùng, Bắc Vực các ngươi không có y sư sao, ngay cả cái này cũng không biết?"
Cơ Trường Phong khó tin nói: "Ngô đại phu, ngươi nói băng trùng, chẳng lẽ là loại kịch độc vô cùng, phun ra một ngụm khí độc liền có thể hạ độc chết sinh vật trong phạm vi mười dặm?"
Ngô Tuấn nói: "Đúng, chính là nó, Bắc Vực có sông băng, các ngươi hẳn là cũng có băng trùng chứ?"
Văn Chiêu Vương vội ho một tiếng, nói: "Quân Thiên bộ của chúng ta có nuôi mấy con băng trùng, dùng để phòng bị ngoại địch xâm lấn, có chuyên gia phụ trách nuôi dưỡng. Bất quá dùng băng trùng để luyện dược, luyện ra đan dược... Nó có thể ăn được không?"
Ngô Tuấn bất mãn nói: "Đây chính là Y Thánh truyền thừa, bài thuốc cổ truyền của Nhân Tâm đường chúng ta, ngươi thế mà hỏi có ăn được hay không?"
Văn Chiêu Vương cười ngượng ngùng, nói: "Ha ha, ta là giúp Lôi Nguyên Thiên Tôn hỏi."
Cơ Trường Phong lúc này nhíu mày, trợn mắt nói: "Văn Chiêu Vương, thúc phụ ta thân thể khó chịu, không thích hợp uống thuốc đột phá!"
Mắt Ngô Tuấn tỏa sáng nói: "Cơ công tử, thúc phụ của ngươi khó chịu ở đâu?"
Mục Hùng Sơn cười gật đầu nói: "Đúng vậy, Ngô đại phu ngay ở chỗ này, mau bảo Lôi Nguyên Thiên Tôn tới để Ngô đại phu xem xem, đảm bảo có thể thuốc đến bệnh trừ!"
Nhìn Ngô Tuấn trong mắt toát ra thần quang đáng sợ, Cơ Trường Phong lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Đám người trước mắt này, là quyết tâm muốn giết chết thúc phụ hắn!
Trong khi Ngô Tuấn thu thập dược liệu, chuẩn bị khai lò luyện dược, sâu trong một địa động trên sa mạc, một đám tín đồ Viêm Ma mặc áo bào trắng tập hợp lại, đứng trong một đồ án lục giác tinh, cử hành nghi thức triệu hoán.
Trước mặt mỗi người áo bào trắng đều lơ lửng một quả cầu máu màu đỏ sậm, trên mặt mang biểu cảm cuồng nhiệt, trong miệng lẩm bẩm, phát ra những âm tiết cổ quái khó hiểu.
Một đạo hàn quang đột nhiên đánh tới, đột nhiên hồng quang lóe lên, một bức tường khí màu đỏ máu ngăn cản bên ngoài.
Hàn quang dừng lại, hóa thành một lão đầu mặc áo da dê, để râu dê ở màn máu.
Cùng lúc đó, một khuôn mặt người to lớn xuất hiện trên màn máu, rõ ràng là Viêm Ma.
Viêm Ma đắc ý trên mặt, cười ha ha nói: "Đạo Tôn, cuối cùng vẫn là bị ngươi cho tìm tới, đáng tiếc ngươi tới chậm một bước, đáng tiếc a đáng tiếc!"
Lưu chưởng quỹ liếc mắt những người áo bào trắng bên trong màn máu, nói: "Xem ra ta cũng không có tới trễ, chỉ cần giết bọn chúng, ngươi liền không thể thực hiện được kế hoạch."
Trên mặt Viêm Ma lộ ra nụ cười quỷ dị: "Muốn giết bọn chúng không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần ở đây xem là được."
Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, một người áo bào trắng nổ tung, máu tươi bắn tung tóe lên đồ án dưới chân!
Theo sát đó, đám người áo bào trắng lần lượt nổ tung, máu tươi phảng phất sống lại, trong nháy mắt lấp đầy những vết khắc của đồ án lục giác tinh, lấp lánh lên huyết quang màu đỏ sậm quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận