Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 02: Vẫn rất ăn ngon

**Chương 02: Vẫn rất ngon**
Không biết qua bao lâu, Hổ Yêu tỉnh lại, quét mắt nhìn xung quanh, p·h·át hiện v·ết t·hương tr·ê·n người mình đã được khâu lại, móng vuốt phải gãy m·ấ·t cũng được người ta dùng thanh trúc cố định, nhưng...
Nhưng một thân yêu lực của nó vậy mà lại biến m·ấ·t không còn chút nào!
m·ấ·t m·á·u quá nhiều, lại bị rút khô yêu lực, lần này có lẽ thật sự phải bỏ mạng...
Hổ Yêu p·h·át giác được khí tức t·ử v·ong đang chậm rãi ập đến, trong lòng không khỏi dâng lên vẻ bi thương.
Tuy nhiên, nó rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần.
Nó vẫn còn yêu đan, yêu đan được ngưng tụ từ ba trăm năm tu hành, chính là thứ được giữ lại để bảo toàn tính mạng vào thời khắc mấu chốt.
Chỉ cần thời gian một khắc đồng hồ, không, chỉ cần nửa khắc đồng hồ, nó liền có thể dùng yêu đan luyện hóa ra yêu lực cần t·h·iết để đào tẩu!
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Hổ Yêu lại một lần nữa bùng lên hy vọng, đang muốn điều động yêu đan, thì đột nhiên một âm thanh cắt ngang hành động của nó.
"A, ngươi cuối cùng đã tỉnh."
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hổ Yêu, Ngô Tuấn mặt mày tươi cười bước tới, khuôn mặt tươi cười hiền lành kia, giờ phút này trong mắt nó lại có vẻ vô cùng dữ tợn, hắn lắc lư d·a·o giải phẫu, rõ ràng so với t·r·ảm Yêu k·i·ế·m trong tay những kẻ bắt yêu còn đáng sợ hơn!
Ngô Tuấn không hề hay biết suy nghĩ trong lòng của Hổ Yêu, thấy sinh cơ của nó chưa mất hết, mà sắp tắt thở, có chút tiếc nuối mở miệng nói: "Đúng rồi, vừa rồi khi chữa thương cho ngươi, ta p·h·át hiện trong cơ thể ngươi có một viên sỏi, nên tiện tay lấy nó ra giúp ngươi."
"Sỏi?"
Hổ Yêu khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Tuấn chậm rãi lấy ra một viên đá hình tròn màu trắng, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhìn Hổ Yêu đang mờ mịt, Ngô Tuấn tiếp tục nói: "Tr·ê·n người ngươi có một viên sỏi lớn như vậy, cho dù không b·ị t·hương thì cũng không s·ố·n·g n·ổi mấy ngày nữa. Ta đã lấy nó ra giúp ngươi, ít nhất có thể khiến ngươi trước khi c·hết bớt chịu đựng một chút... Mặt khác, ngươi có nguyện ý hiến tặng di thể không?"
Hổ Yêu không thèm để ý tới Ngô Tuấn, mà chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào viên đá kia.
Cho đến trước khi tắt thở vẫn còn nghi hoặc, thứ gọi là sỏi này, sao lại giống yêu đan của mình như vậy?
...
Tr·ê·n con đường núi gập ghềnh, Tần Nguyệt Nhi đang cưỡi ngựa lên đường.
Hôm nay nàng tới Kim Hoa huyện là vì tìm k·i·ế·m tung tích của một đại yêu, tr·ê·n đường đi gặp được một con hổ h·ành h·ung ăn thịt người, nên tiện tay muốn đưa nó c·h·é·m g·iết.
Nhưng không ngờ con hổ này lại tu luyện thành yêu, hơn nữa còn có tu vi ba trăm năm, nàng dưới sự k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, đã để cho Hổ Yêu trốn thoát.
Nếu để cho Hổ Yêu khôi phục, có sự phòng bị, sau này muốn trừ khử nó sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Vì vậy, nàng không ngủ không nghỉ, lần theo vết máu và yêu khí để truy tìm, cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn thân của Hổ Yêu.
Nhìn viện lạc ngay trước mắt, nàng đã nh·ậ·n ra khí tức của Hổ Yêu ở bên trong, "xoảng" một tiếng, rút ra thanh t·r·ảm Yêu k·i·ế·m ở bên hông, rồi từ tr·ê·n lưng ngựa nhảy lên thật cao.
Tiến vào giữa sân, nàng nhất thời sử·n·g s·ờ.
Chỉ thấy giữa sân, đang bày một cái nồi sắt lớn.
Bên dưới nồi sắt, củi đang cháy lốp bốp, bên cạnh bày chỉnh tề xương hổ và t·h·ị·t hổ đã được lọc, tr·ê·n cao đặt một cái đầu hổ đã lột da, trong nồi "ùng ục ùng ục" đang nấu t·h·ị·t hổ, xung quanh mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi nàng, khiến nàng không kìm được mà tiết nước bọt.
Một t·h·iếu niên ăn mặc theo kiểu văn sĩ đang ngồi bên cạnh nồi sắt, bưng bát đũa, sử·n·g s·ờ nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ bị việc nàng đột nhiên xuất hiện dọa sợ.
Ở bên cạnh hắn, tr·ê·n hòm t·h·u·ố·c còn có một tờ giấy Tuyên Thành được đè bởi một viên yêu đan, nhìn kỹ, lại là một tờ khế ước hiến tặng di thể được đóng dấu bằng vết tay dính máu hổ...
Tần Nguyệt Nhi nhíu mày quan sát Ngô Tuấn vài lần, nhìn hắn không có gì đặc biệt, không có dấu vết của việc tu luyện, Tần Nguyệt Nhi có chút thả lỏng cảm xúc đang căng c·ứ·n·g, cất tiếng hỏi: "Ta là Tần Nguyệt Nhi, người bắt yêu của hoàng thành ti, đầu Hổ Yêu này là do ngươi g·iết?"
Ngô Tuấn hoàn hồn: "A, ta là lang tr·u·ng Ngô Tuấn của Nhân Tâm đường, bị Hổ Yêu l·ừ·a đến để chữa thương cho nó. Bất quá khi ta tới thì nó đã trọng thương khó qua khỏi, uổng phí rất nhiều công sức của ta."
Tần Nguyệt Nhi gật đầu, tiến lên trước đem viên yêu đan kia thu lại, nói: "Dựa th·e·o quy củ, t·hi t·hể yêu quái phải được thu về hoàng thành ti bảo quản, đề phòng bị kẻ có lòng dạ xấu lợi dụng. Bất quá Hổ Yêu đã tự nguyện lưu lại t·hi t·hể cho ngươi, thì cứ để ngươi xử lý đi, dù sao thì nó... đã quen."
"Mặt khác, những con ma cọp bị Hổ Yêu kh·ố·n·g chế đâu rồi? Mặc dù Hổ Yêu đ·ã c·hết, nhưng giữ lại bọn chúng, chung quy là một mối họa. Th·e·o quy củ, những con ma cọp này cũng cần phải xử lý."
"Không thấy, có thể là đã bỏ đi. 'Y Kinh' có nói: 'Quỷ giả, quy dã'. Không có Hổ Yêu kiềm chế, bọn chúng có lẽ đã hồn quy về t·h·i·ê·n, p·h·ách quy về địa, đi đến nơi mà bọn chúng nên đến."
Ngô Tuấn nhìn cô nương xinh đẹp, hễ mở miệng là quy củ, ngậm miệng cũng quy củ trước mắt này, tr·ê·n mặt lộ ra mấy phần tán thưởng.
Hắn ưa t·h·í·c·h những người làm việc th·e·o quy củ, đồng thời vẫn luôn tin chắc rằng, nếu như tất cả mọi người đều làm việc th·e·o quy củ, Huyện thái gia không tham ô, nhóm nha lại không chèn ép các hộ kinh doanh, bách tính bị b·ệ·n·h thì đến y quán của hắn để chữa trị, thì hoàn cảnh của Kim Hoa huyện chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Tần Nguyệt Nhi đ·á·n·h giá Ngô Tuấn, người đang chững chạc đàng hoàng giải t·h·í·c·h cho nàng, có chút nhíu mày lại.
Nàng cũng đã từng nghe qua những lời nói về hồn p·h·ách này, nhưng những lời này lại được ghi chép trong "Y Kinh"?
Y sư lại không tu luyện hồn p·h·ách, ghi chép lại những chuyện không liên quan này làm cái gì?
Trong lúc đang nghi ngờ, thì đột nhiên một mùi thơm nồng đậm xộc tới, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Ngô Tuấn đã múc thêm một bát t·h·ị·t hổ nữa, mỉm cười đưa đến trước mặt nàng.
"Đa tạ."
Tần Nguyệt Nhi cảm nh·ậ·n được t·h·iện ý của hắn, đưa tay nh·ậ·n lấy bát.
Gắp một miếng t·h·ị·t hổ bỏ vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, t·h·ị·t hổ béo nhưng không ngán, với sự hỗ trợ của năm loại gia vị, hương vị Nguyên Thủy của t·h·ị·t hổ càng trở nên nồng đậm, nổi bật, sáu loại mùi thơm hoàn mỹ hòa quyện với nhau, khiến nàng đắm chìm trong đó không thể dứt ra được.
Lại gắp một miếng t·h·ị·t nữa bỏ vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, một luồng nguyên khí nồng đậm tràn ngập khoang miệng, nhanh chóng th·e·o kinh mạch tiến vào đan điền, làm nàng càng thêm hài lòng.
Không ngờ con Hổ Yêu này mặc dù h·u·n·g· ·á·c, t·à·n bạo, x·ấ·u xí, nhưng lại rất ngon!
Tần Nguyệt Nhi có chút n·h·e·o mắt lại, trong lòng nghĩ như vậy.
Trong lúc đang thưởng thức món t·h·ị·t hổ ngũ vị thơm ngon, thì đột nhiên Ngô Tuấn thình lình p·h·át ra một tiếng kinh hô, làm nàng bừng tỉnh.
"A... Tần cô nương, ngươi b·ị t·hương!"
Tần Nguyệt Nhi nhìn về phía cổ tay, một vết sẹo lồi lõm vô cùng dễ thấy, là do lúc trước khi chiến đấu với Hổ Yêu sơ ý lưu lại.
"Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
"Như vậy sao được, ta tới giúp ngươi xử lý một chút."
Ngô Tuấn tr·ê·n mặt đầy vẻ ân cần, vừa nói vừa nhanh chóng mở hòm t·h·u·ố·c, lấy ra kim khâu dùng để khâu lại.
"Ngươi định dùng cái này để khâu v·ết t·hương cho ta?"
Tần Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm vào cây kim thép to gần bằng ngón út, lấp lánh ánh hàn quang trong tay Ngô Tuấn, bỗng nhiên cảm thấy tê cả da đầu.
Đặt vào lúc bình thường, cho dù có bị đ·a·o k·i·ế·m cứa trúng, thì nàng cũng không chớp mắt lấy một cái.
Nhưng mà cây kim châm bằng thép này... rõ ràng không phải dùng cho người!
Nhìn thấy Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ e ngại, Ngô Tuấn nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, trấn an nói: "Trước kia ngươi chưa từng khâu vết thương bằng kim châm phải không, kỳ thật không có gì phải khẩn trương, mọi việc đều có lần đầu tiên, ta cũng là lần đầu tiên khâu v·ết t·hương cho người khác đâу "
"? ? ?"
Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên con ngươi co rụt lại, liếc mắt nhìn bộ xương hổ và da hổ được bày biện rất chỉnh tề ở bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia giác ngộ.
Tên lang tr·u·ng này... không lẽ là bác sỹ thú y? !
Nhìn cây kim thép đang ngày càng đến gần mình, mồ hôi lạnh của Tần Nguyệt Nhi túa ra, không chần chừ thêm nữa, bưng bát đũa hóa thành một đạo t·à·n ảnh màu đỏ, trong nháy mắt biến m·ấ·t trong sân. Chỉ để lại Ngô Tuấn đang duy trì tư thế cầm châm, ánh mắt u oán nhìn ra phía cửa...
"Đáng lẽ nên đ·á·n·h cho nàng ta một mũi t·h·u·ố·c tê trước mới phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận