Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Sao Lại Thành Thần Rồi

Chương 521: ai mà chẳng có mộng tưởng

Chương 521: ai mà chẳng có mộng tưởng Chương 521: ai mà chẳng có mộng tưởng
Sở Tỉnh Hà quyết định liều một phen, Kim Ô Vũ ngươi không làm nổi thì để ta ra mặt phát biểu thay ngươi.
Mà câu này vừa thốt ra, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dổn vào Sở Tỉnh Hà. Cái gì mà môn phái không có thực lực thì chắc chăn không thể làm được? Sở Tỉnh Hà, ngươi đang châm chọc quần chúng sao?
Ngươi đã nhận bao nhiêu tiền của Kim gia? Giờ lại giúp Kim gia nói chuyện?
Ngươi mà không phải là Sở Tỉnh Hà, chúng ta đã nhảy ra quát lớn "Thăng nhãi này tìm chết à", ngươi có biết không?
Không đúng... Hạo Thiên Tông chẳng phải cũng đến mua Vô Tướng Tâm Kinh sao?
Nói là quyết tâm nhất định phải có mà? Theo đúng kịch bản, Sở Tỉnh Hà ngươi giờ này không phải nên đứng ra hạ thấp Kim gia sao? Đây chẳng phải là cách thường dùng để ép giá sao? Kim Ô Vũ cũng ngơ ngác rồi!
Bọn họ nghĩ không sai, Sở Tinh Hà tại sao lại giúp ta nói chuyện?
Từ lâu đã nghe nói Sở Tinh Hà làm việc thiên mã hành không, hôm nay gặp rồi thì quả là không chỉ thiên mã hành không, mà là hoàn toàn không hiểu nổi!
Đại trưởng lão không nói một lời, đối với những hành động của Tỉnh Hà, lão cảm thấy yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt nhất.
"Khu khụ... Tỉnh Hà, ngươi nói đúng lầm, thực lực của Kim gia chúng ta quả thực không bằng mọi người, những năm qua chúng ta đã thử bổ. khuyết, nhưng... trong quá trình bổ khuyết, tất cả những người chịu trách nhiệm đều vì sai lầm trong lộ tuyến vận hành công pháp mà tấu hỏa nhập ma, tổn thât nặng nể... "
Mọi người: "II"
Sở Tỉnh Hà: "22"
Sở Tỉnh Hà mặt mày như chết lặng... Kim Ô Vũ à Kim Ô Vũ, ta thực sự không cứu được ngươi rồi... Ngươi đúng là bậc thầy trong việc bán ngược, ngay cả ta nghe xong cũng chăng muôn mua nữa.
Một bộ công pháp được gọi là thần cấp, thiêu sót thì đã đành... vần để là thiêu sót toàn những chô quan trọng nhất.
Thiếu sót chỗ quan trọng nhất đã đành, cô gắng bổ khuyết còn bị phản phệ đến mức tấu hỏa nhập ma? Ngươi hỏi ta Vô Tướng Tâm Kinh này có bao nhiêu đáng lo, chăng phải như thái giám đi kỹ viện sao? Giờ đầu óc Sở Tinh Hà tê liệt, Kim Ô Vũ đã nói đến mức này, thì ngươi bảo ta phải chữa làm sao đây?
Cuối cùng, Sở Tỉnh Hà nghiến răng giậm chân nói thăng: "Thực ra chuyện này cũng không phải là khuyết điểm gì lớn!"
Mọi người: "222"
Đại trưởng lão cũng đưa tay che mặt... Tinh Hà à, ngươi có muôn nghe lại xem mình vừa nói gì không... Ngươi nói vậy có giống lời con người nói không?
Chúng ta hoàn toàn không hiểu nổi... Sở Tỉnh Hà cũng che mặt... Thôi vậy... diệt vong đi... ta thực sự không thể bịa thêm được nữa, thứ này đâu phải là Vô Tướng Tâm Kinh, đối tên thành Vô Liêm Sỉ Tâm Kinh luôn đi. Ta thật sự đã cố hết sức rồi... nhưng Kim Ô Vũ thực sự là bậc thầy bán ngược sô một.
Bây giờ ta phải nói thế nào? Rằng thực ra tấu hỏa nhập ma của Vô Tướng Tâm Kinh cũng rất tốt?
Người tu luyện quá thuận lợi, thỉnh thoảng tấu hỏa nhập ma một lần cũng giúp điều hòa tâm trạng? Nhưng mà tẩu hỏa nhập ma một hai lần thì không sao, nhưng nều xảy ra quá nhiều thì người cũng đi luôn. Một bộ Vô Tướng Tâm Kinh đáng chết thể này, Sở Tỉnh Hà lần đầu tiên nhận ra mình không thể bán nó một cách vô lương tâm được.
Buổi giới thiệu cứ thế mà kết thúc vui vẻ... Kim Ô Vũ hết lần này đến lần khác kéo Sở Tỉnh Hà lại cảm tạ. Trong lòng Sở Tinh Hà cũng cảm tạ tổ tiên mười tám đời của Kim Ô Vũ.
Kim Ô Vũ phải không, Kim gia phải không... ta nhớ các ngươi rồi... sau này tốt nhất các ngươi đừng trở - thành một trong ba đại thể gia, nêu không ta nhất định cho các ngươi tiêu đời.
Ta hừng hực khí thế đến đây để mua Vô Tướng Tâm Kinh, tiền ta đã chuẩn bị sẵn rổi... ngươi có biết ta mang theo bao nhiêu linh thạch không? Trong nhẫn trữ vật của ta toàn là nhân trữ vật... trong nhân trữ vật của nhãn trữ vật đều là linh thạch!
Ta tính toán đủ đường để cất cánh, kết quả là chưa kịp cất cánh thì ngươi đã ấn đầu ta xuống đất mà chà xát, đây là chuyện gì?
Trở về biệt viện, Sở Tinh Hà đầy chán nản nói: "Đại trưởng lão, nếu ngài thật sự không định mua, giờ chúng ta về đi, lần này ta thực sự không biết phải khuyên thế nào nữa."
Nhưng đại trưởng lão lại lắc đầu bảo: "Tinh Hà à, Vô Tướng Tâm Kinh tuy. có vô số khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là chí bảo, dù bổ khuyết khó như lên trời, nhưng chẳng phải vì lý do đó mà Kim gia mới bán ra sao?"
"Nếu Vô Tướng Tâm Kinh không có nhiều khiếm khuyết như thế, Kim gia làm sao có thể bán?"
"Hơn nữa ngươi nhìn các tông đi, dù từng người một nói rằng thứ này chúng ta không muốn một chút nào, nhưng có ai rời đi? "
"Mọi người đâu có ngu, Vô Tướng Tâm Kinh vì vô số khiếm khuyết mà chắc chăn sẽ không còn cái giá trên trời như trước, nhưng nó nhất định là thứ mà mọi bên đều muốn giành lấy, dù gì ai mà chẳng có mộng tưởng. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận