Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Sao Lại Thành Thần Rồi

Chương 114: Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Các đệ tử thợ mỏ khác chỉ cười cười không nói gì thêm.
"Ngươi tên là Thiết Ngưu?"
Một giọng nói truyền đến từ xa, Sở Tinh Hà cùng với Tần Hướng Tiền đi tới.
"Tham kiến đại nhân..."
Một đám đệ tử thợ mỏ của Hạo Thiên Tông nhìn thấy trang phục đại diện cho đệ tử thân truyền của Sở Tinh Hà đều quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến Sở Tinh Hà không khỏi đau lòng.
"Đều đứng lên cả đi, ta không phải trưởng lão tông môn, các ngươi gọi ta là Tinh Hà sư huynh là được rồi, không cần như vậy!"
Sở Tinh Hà vội vàng bước tới đỡ từng đệ tử thợ mỏ có ánh mắt đờ đẫn từ dưới đất lên.
"Đại nhân, Thiết Ngưu ta muốn hỏi một câu, ngài định ở đây mấy ngày?"
"Gọi là Tinh Hà sư huynh! Sao lại hỏi vậy?"
"À, đại... Tinh Hà sư huynh, ngài ở đây càng lâu thì chúng ta được ăn thịt càng nhiều ngày."
Thiết Ngưu có vẻ không được thông minh lắm, nhưng câu nói của hắn lại khiến Sở Tinh Hà xấu hổ.
Nhìn những người thợ mỏ khác, có lẽ họ cũng có suy nghĩ giống như Thiết Ngưu.
Ánh mắt đảo qua mọi người, Sở Tinh Hà chậm rãi mở miệng:
"Ta ở đây bao lâu không quan trọng, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, các ngươi mỗi ngày đều được ăn thịt, dù ta có ở đây hay không, nếu ai dám cắt xén dù chỉ một chút xíu đãi ngộ của các ngươi, ta đảm bảo dù có là Ngọc Hoàng Đại Đế đến cũng không bảo vệ được hắn!"
Trưa hôm ấy, mùi thơm của món thịt kho tàu lan tỏa khắp linh khoáng.
Tất cả đệ tử thợ mỏ đều xếp hàng để được phát một bát thịt kho đầy ắp.
Có lẽ là do được thưởng thức món ngon, những thợ mỏ vốn đã chịu nhiều khổ cực này đều nở nụ cười hiếm thấy.
Thiết Ngưu vừa ăn ngấu nghiến bát thịt kho tàu, vừa đi theo Sở Tinh Hà.
"Tinh Hà sư huynh... ngoằm ngoằm... đừng để ta theo sư huynh nữa, ta không may mắn, sợ mang xui xẻo đến cho sư huynh."
Thiết Ngưu thật thà nói.
Thiết Ngưu họ Vương, tên là Vương Thiết Ngưu. Chuyện hắn nói mình không may mắn cũng không phải nói đùa. Sở Tinh Hà hỏi thăm Tần Hướng Tiền mới biết, Vương Thiết Ngưu quả thật là một người cực kỳ kém may mắn.
Không chỉ đầu óc không được tốt lắm, vận may của hắn còn kém đến nỗi, từ khi vào mỏ linh khoáng, hắn gần như chưa bao giờ khai thác được khối nguyên thạch nào lớn. Chỉ cần Thiết Ngưu đến đâu, chỗ đó coi như đen đủi.
Mọi người trong mỏ linh khoáng đều nói hắn có "thể chất vận rủi".
Vì vậy, không ai muốn đến gần Thiết Ngưu.
Nhưng khi nghe chuyện này, Sở Tinh Hà lại kích động!
Mang vận rủi? Còn có chuyện tốt hơn sao?
Trước đây, Sở Tinh Hà luôn tự hỏi, tại sao mình cố gắng hết sức mà vẫn không thành công?
Chắc là do vận may... vận may của hắn quá nghịch thiên!
Bây giờ có người mang vận rủi đến làm vấy bẩn vận may của hắn, hút hết vận may của hắn đi, vậy thì con đường Võ Đế chẳng phải nằm trong tầm tay sao?
Vì vậy, Sở Tinh Hà không chút do dự đưa Thiết Ngưu đi tuần tra mỏ linh khoáng.
Ăn trưa xong, các thợ mỏ chuẩn bị tiếp tục làm việc theo quy định hàng ngày. Ở đây không có thời gian nghỉ ngơi.
Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian ngủ và ăn uống cần thiết, tất cả thời gian còn lại đều phải làm việc cật lực.
Nhưng khi họ chuẩn bị bắt đầu làm việc, một thông báo khiến tất cả thợ mỏ choáng váng.
"Từ hôm nay trở đi, sau bữa trưa, tất cả đệ tử sẽ có một canh giờ nghỉ ngơi!"
Nghe được tin tức này, các thợ mỏ đều bối rối, sau khi xác nhận không nghe nhầm, cả mỏ linh khoáng bùng nổ tiếng hoan hô.
Nhưng tiếng hoan hô của họ chưa dứt, vô số xe ngựa của Hạo Thiên thương hội đã xuất hiện trong mỏ linh khoáng.
Vô số bộ quần áo thợ mỏ mới được lấy xuống từ trên xe ngựa, bắt đầu phát trong khu mỏ, mỗi thợ mỏ đều nhận được hai bộ quần áo mới!
Các thợ mỏ hoàn toàn choáng váng, hôm nay là ngày gì vậy?
Cải thiện thức ăn... được nghỉ ngơi... còn được phát đồng phục mới?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trong khi vô số thợ mỏ đang bàn tán xôn xao, Tần Hướng Tiền nhìn Sở Tinh Hà với vẻ mặt đau khổ.
"Tinh Hà sư huynh, huynh muốn cải thiện điều kiện sống của họ thì cũng thôi đi, nhưng nâng cao chế độ đãi ngộ như thế này, thật sự sẽ có chuyện đấy!"
Tần Hướng Tiền nhìn thấy Sở Tinh Hà chế định các loại đãi ngộ tài nguyên cho đệ tử thợ mỏ đều choáng váng.
Trước đây, những đệ tử thợ mỏ này, mỗi năm sẽ tiêu hao khoảng một phần trăm sản lượng của mỏ linh thạch.
Khi nghe thấy điều này, Sở Tinh Hà lập tức sốt ruột.
Cái gì cơ? Một phần trăm? Đây cũng coi là đãi ngộ của con người sao?
Phải tăng lên! Tăng lên điên cuồng!
"Tinh Hà sư huynh, theo cách chế định của sư huynh, những đệ tử thợ mỏ này mỗi năm ít nhất phải tiêu hao một phần mười sản lượng của mỏ linh thạch, cái này... cái này làm sao đảm bảo nguồn cung linh thạch cho tông môn, sẽ gây tổn thất cho tông môn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận