Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Sao Lại Thành Thần Rồi

Chương 148: Lưu Cảnh Khoát

"Tên tiểu tạp chủng từ đâu tới, lại dám làm bị thương đệ tử Ngọc Hư Cung chúng ta!"
Một giọng nói truyền đến từ xa, ngay sau đó một bóng người cưỡi gió bay tới.
Thất phẩm Võ Thánh!
Nhìn thấy thất phẩm Võ Thánh đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Mà trên người đối phương mặc chính là trang phục trưởng lão của Ngọc Hư Cung.
"Phụ thân... tên tiểu tử này sỉ nhục Ngọc Hư Cung chúng ta!"
Lưu Sùng nhìn thấy người tới lập tức chảy nước mắt.
Phụ thân tới rồi!
Mấy ngày nay vì cái tên Sở Tinh Hà mà tất cả mười đại tông môn đều tụ tập ở Thiên Nhuận Thành, gần như lật tung cả thành thị lên. Phụ thân Lưu Sùng cũng nhận được tin tức và đến đây.
Tuy nhiên, Lưu Sùng biết phụ thân gã không hề đi tìm Sở Tinh Hà gì đó, mà là bị mấy kỹ nữ mà gã sắp xếp cho mê hoặc đến mức không còn biết gì.
Phục vụ phụ thân là sở trường của Lưu Sùng, còn Sở Tinh Hà gì đó, hai cha con gã thậm chí chưa từng nhìn qua bức chân dung của đối phương.
"Phùng gia thật lớn gan, dám sỉ nhục Ngọc Hư Cung!"
Lưu Cảnh Khoát từ trên trời đáp xuống, nhưng lão còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy dòng linh lực kinh khủng như lốc xoáy trên người Sở Tinh Hà.
Lưu Cảnh Khoát không phải loại vô dụng như Lưu Sùng, nhìn một cái là nhận ra công pháp của Sở Tinh Hà không phải tầm thường.
Một tên nhóc quê mùa lại có công pháp như vậy? Chẳng lẽ là từ di tích nào đó mà tình cờ có được truyền thừa?
Nghĩ đến đây, Lưu Cảnh Khoát phấn khích, nếu lão có thể lấy được công pháp này... chẳng phải... Nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Cảnh Khoát trở nên ác độc.
"Nhóc con, sỉ nhục Ngọc Hư Cung chúng ta, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết. Nhưng lão phu niệm tình ngươi còn trẻ, cho ngươi một con đường sống, giao công pháp ra và để lại một cánh tay, lão phu sẽ tha cho ngươi!"
Cái quỷ gì đây?
Thấy công pháp của mình mà thèm à?
Sở Tinh Hà cười nhạt... Lão già này đúng là có mắt nhìn.
Liếc một cái đã nhận ra Hạo Thiên Chiến Ý không tầm thường.
"Lưu trưởng lão đúng là có mắt nhìn, nhưng công pháp này... ta coi như cho, chỉ sợ ngươi cũng không dám lấy."
Đây mẹ nó là Hạo Thiên Chiến Ý đấy, lão già Lưu Cảnh Khoát này chán sống rồi sao? Muốn nhòm ngó Hạo Thiên Chiến Ý của Hạo Thiên Tông? Ngươi không biết đại trưởng lão của chúng ta chỉ cần một chưởng là có thể đánh ngươi thành tro bụi sao?
"Thằng nhãi! Dám khẩu xuất cuồng ngôn với lão phu, hôm nay ta không thể tha cho ngươi!"
Lưu Cảnh Khoát không nói hai lời, chuẩn bị ra tay bắt lấy tên nhóc trước mặt, đem về thẩm vấn công pháp.
Lưu Cảnh Khoát lóe mình đã xuất hiện trước mặt Sở Tinh Hà.
Linh khí thất phẩm Võ Thánh như biển lớn áp tới Sở Tinh Hà, đồng thời linh lực trên người lão hóa thành một sợi xích trói chặt Sở Tinh Hà.
Cảnh tượng này làm người Phùng gia khiếp sợ, bao gồm cả Phùng Vũ Yến cũng không thể tin nổi.
Hôm nay sao lại thành ra thế này... Cái tên Vương Thiết Ngưu này gây rối thế này, đệ đệ của nàng e rằng cả đời này cũng không còn cơ hội vào Ngọc Hư Cung nữa.
Nhưng đối mặt với trưởng lão Ngọc Hư Cung, một thất phẩm Võ Thánh, cả Phùng gia gộp lại cũng không có tư cách lên tiếng.
Dù Phùng Vũ Yến muốn cầu xin cũng không có khả năng.
Sợi xích linh lực của Lưu Cảnh Khoát trong nháy mắt đã trói chặt Sở Tinh Hà, nhưng khi lão muốn siết chặt xích để Sở Tinh Hà nếm mùi đau khổ.
Sợi xích linh lực trói chặt Sở Tinh Hà đột nhiên đứt đoạn.
Sợi xích linh lực vỡ vụn, trong khoảnh khắc Lưu Cảnh Khoát ngơ ngác, lão cảm thấy trên đầu có áp lực vô cùng khủng khiếp!
Võ Tôn? Thậm chí là Võ Đế?
Lưu Cảnh Khoát là người từng trải, gần như ngay lập tức nhận ra đây là khí tức của Võ Tôn thậm chí Võ Đế.
Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một đảo chưởng ảnh đã giáng xuống từ trên trời.
"Ầm!"
Chưởng ảnh khổng lồ trực tiếp ép Lưu Cảnh Khoát quỳ xuống đất.
"Rắc rắc..."
Âm thanh xương cốt gãy vang lên, hai chân Lưu Cảnh Khoát suýt gãy, sau đó chưởng ảnh tiếp tục hạ xuống, ép lão bẹp dí xuống đất như con cóc, người bị nhét vào trong nền đá xanh của Phùng gia.
Cảnh tượng bất ngờ này làm mọi người im bặt.
Cùng lúc đó một bóng người xuất hiện từ ngoài thiên ngoại, người này không phải cưỡi gió mà là đi bộ trên không.
Mỗi bước chân của hắn, không gian phía trước như bị xé rách!
Phá không mà đến!
Võ Đế xuất thế!
Phùng Vũ Yến kéo theo cả đám người Phùng gia tất cả đều quỳ xuống.
Võ Đế! Đây là tồn tại trong truyền thuyết! Một tồn tại như vậy cả đời Phùng gia chưa từng thấy qua.
Lưu Sùng cũng ngơ ngác... phụ thân phảng phất như vô địch thiên hạ giờ lại bị người ta đập xuống đất như đập cóc?
Và người ra tay... là một Võ Đế phá không mà đến?
Tại sao Võ Đế lại ra tay với phụ thân mình?
Nhưng chưa kịp hiểu ra... trên trời lại xuất hiện một bóng người nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận