Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Sao Lại Thành Thần Rồi

Chương 147: Lưu Sùng

"Đại tiểu thư... Lưu Sùng đến..."
Nghe thấy lời người hầu, Phùng Vũ Yến nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chán ghét, nhìn thoáng qua Sở Tinh Hà đang chuẩn bị cáo từ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ra đón.
Sở Tinh Hà cũng không nói nhiều, trực tiếp đi theo Phùng Vũ Yến ra ngoài, cũng muốn xem tên Lưu Sùng này rốt cuộc là thứ gì...
Một tên gia hoả cao nhất là một mét sáu, trông giống như con cóc đang được một đám người vây quanh đi vào Phùng gia.
Tên này chính là Lưu Sùng, lần đầu tiên nhìn thấy gã, Sở Tinh Hà nghiêm trọng hoài nghi gã có phải là sản phẩm của cận huyết không?
"Phùng tiểu thư suy nghĩ thế nào rồi?"
Lưu Sùng nhìn Phùng Vũ Yến với vẻ mặt dâm đãng.
"Lưu công tử, Phùng gia chúng ta nguyện ý dâng lên Ngọc Hư Cung 1000 viên linh thạch hạ phẩm, chỉ cầu Phùng Vũ Tranh có thể vào Ngọc Hư Cung."
Phùng Vũ Yến nghiến răng nói.
Đây là số tiền lớn nhất mà Phùng gia bọn họ có thể lấy ra.
Nhưng sau khi nghe xong lời của Phùng Vũ Yến, Lưu Sùng tuy mắt sáng lên, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ không hài lòng.
"Phùng tiểu thư, Ngọc Hư Cung chúng ta là một trong mười đại tông môn, những linh thạch này Ngọc Hư Cung chúng ta không để vào mắt, hơn nữa Phùng tiểu thư biết ta nói không phải là chuyện này."
"Lưu công tử, cha mẹ ta mất sớm, gia tộc suy tàn cũng chỉ còn lại ta và đệ đệ, đệ đệ muốn vào Ngọc Hư Cung, mà ta cũng cần phải quản lý gia tộc, cho nên đã sớm quyết định cả đời không gả ra ngoài, còn xin Lưu công tử đừng làm khó Vũ Yến."
Lợ hại... để từ chối Lưu Sùng này, ngay cả lời cả đời không gả ra ngoài cũng nói ra.
"Phùng Vũ Yến... ngươi đừng có không biết điều, sau lưng Lưu sư huynh là Lưu trưởng lão, nói cho ngươi biết, không có Lưu công tử gật đầu, cả đời Phùng Vũ Tranh đừng hòng bước vào Ngọc Hư Cung chúng ta một bước!"
Kẻ nịnh hót bên cạnh Lưu Sùng nhảy ra.
Phùng Vũ Yến bị mắng xong sắc mặt trầm xuống, nhưng trước mắt là người của Ngọc Hư Cung, Phùng gia nhỏ bé của bọn họ còn chưa có tư cách đối chọi với Ngọc Hư Cung.
Nhưng ngay khi Phùng Vũ Yến bất lực, một giọng nói truyền đến từ phía sau Phùng Vũ Yến.
"Ngọc Hư Cung các ngươi có thể có chút liêm sỉ không? Còn ngươi tên là Lưu Sùng đúng không, ngươi không tự soi gương nhìn lại mình xem, trông giống như con cóc, ngươi tìm một con cóc cái người ta còn chê ngươi, sao ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời đó?"
"Kẻ nào! Láo xược!"
Lưu Sùng bị những lời bất ngờ này làm cho thiếu chút nữa hộc máu.
Người của Phùng gia cũng biến sắc, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Sở Tinh Hà bị băng bó như cái bánh chưng phía sau.
"Nhìn cái gì mà nhìn... chính là lão tử nói đó, nói ngươi ngươi còn không hài lòng, ngươi tự nói xem lão tử nói có sai không? Cứ cái thứ như ngươi vừa lùn vừa béo, trừ cái cổ ra toàn là eo, người lớn nhà ngươi không bảo ngươi ít ra ngoài dọa người sao?"
"Ngươi tìm chết!"
Lưu Sùng bị tức đến mức muốn hộc máu.
Đường đường là đệ tử tinh anh của Ngọc Hư Cung, lại còn là con trai của trưởng lão, mình khi nào bị sỉ nhục như vậy?
Lúc này Lưu Sùng không quan tâm gì khác, lách mình một cái đã đến trước mặt Sở Tinh Hà, đẩy hai chưởng hướng về phía trước, đánh thẳng vào đầu Sở Tinh Hà.
"Cút... Hít hà..."
Hạo Thiên Chiến Ý khủng bố tuôn ra từ trên người Sở Tinh Hà, tuy thương thế chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng linh lực đã sớm khôi phục gần hết.
Nhưng việc đột nhiên sử dụng Hạo Thiên Chiến Ý vẫn làm rách vết thương trên người hắn.
Mà theo một chữ cút của Sở Tinh Hà, Lưu Sùng đến nhanh đi cũng nhanh, cả người xoẹt một tiếng bay ngược ra ngoài, với tu vi tam phẩm đỉnh phong của gã, đừng nói là làm Sở Tinh Hà bị thương, Sở Tinh Hà còn không cần ra tay, chỉ cần dựa vào Hạo Thiên Chiến Ý chấn động cũng có thể chấn gã đến nửa sống nửa chết.
"Phụt..."
Lưu Sùng rơi xuống đất phun máu.
Mà cảnh này cũng khiến Phùng gia rối loạn.
Phùng Vũ Yến trợn to mắt nhìn Sở Tinh Hà, thực lực của Lưu Sùng là không tệ, vậy mà lại bị Vương Thiết Ngưu này chấn bay ra ngoài?
Mà nhìn lại linh lực như lốc xoáy trên người Sở Tinh Hà, linh lực tỏa ra ánh sáng mờ nhạt càng khiến Phùng Vũ Yến kinh ngạc.
Đây là công pháp gì? Lại khủng bố như vậy?
"Ngươi... ngươi lại dám làm Lưu sư huynh chúng ta bị thương... ngươi đây là tự tìm chết..."
Một đệ tử Ngọc Hư Cung bên cạnh Lưu Sùng lúc này không nói hai lời bóp nát một tấm lệnh bài đệ tử trong tay.
Đây là đánh không lại nên gọi người sao?
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Vũ Yến cũng ngây người.
Nàng không ngờ rằng Sở Tinh Hà lại ra tay với Lưu Sùng, hơn nữa còn đánh Lưu Sùng thành ra như vậy, lần này thật sự là lớn chuyện rồi!
Đối phương đại diện cho Ngọc Hư Cung.
Đánh người của Ngọc Hư Cung, đó chính là đánh vào mặt mũi của mười đại tông môn, Ngọc Hư Cung tuyệt đối không thể bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận