Ta Chỉ Muốn Hủy Diệt Tông Môn, Sao Lại Thành Thần Rồi

Chương 443: Thánh Địa

Chương 443: Thánh Địa Chương 443: Thánh Địa
Sư đệ, đệ còn muốn lĩnh ngộ sao? Đệ nằm mơ đi!
Phùng Vũ Tranh cũng không có lừa gạt Tỉnh Hà, vừa rồi Tỉnh Hà hỏi có lĩnh ngộ được không, Phùng Vũ Tranh nói thật là chưa lĩnh ngộ được, bởi vì trên tàn phiến Thần Khắc Thuật ghi lại rất nhiều thứ, mình chỉ lĩnh ngộ được một phần của giám bảo thuật, còn về phần Thần Khắc Thuật, thật sự chưa có tiến triển gì.
Tỉnh Hà sư huynh là nhân vật tầm cỡ nào, chỉ dùng gám bảo thuật để đánh bại Hoàng gia, đó có phải là phong cách của Tỉnh Hà sư huynh không?
Ý của Tỉnh Hà sư huynh chắc chắn là muốn ta sau khi dùng giám bảo thuật nghiền nát Hoàng gia, lại thể hiện Thần Khắc Thuật để tạo ra một đòn tấn công kép.
Nhưng hiện tại ta còn cách kỳ vọng của Tinh Hà sư huynh một khoảng cách nhất định. Nhưng Tỉnh Hà sư huynh yên tâm, ta đã tìm ra mật mã chính xác, rất nhanh ta sẽ tiến thêm một bước nữa, ván này sư huynh cứ năm yên, ta sẽ ra tay!
Lần di tích Thánh Địa mở ra này, các bên thực ra cũng đều đang chú ý đến phía Hạo Thiên Tông và phía Hoàng gia.
Dù sao Thần Khắc Thuật của Phùng Vũ Tranh quả thật phi phàm, việc phục chế Thời Không Chỉ Địch trước đó đã khiến Hạo Thiên Tông kiếm bộn tiền, nhưng phía Hoàng gia lại tung tin nói Thần Khắc Thuật của Phùng Vũ Tranh chỉ là tàn khuyết, Thời Không Chi Địch đó là mèo mù vớ cá rán, muốn đối đầu với Hoàng gia, một tên nhóc chưa ráo máu đầu như hắn có tư cách đó sao?
Tuy Hạo Thiên Tông gia đại nghiệp đại, nhưng Hoàng gia dù sao cũng là có uy tín lâu năm, cho nên trận đối đầu ngầm này, phần lớn mọi người vần đánh giá cao Hoàng gia hơn.
Rất nhanh, kết giới Thánh Địa mở ra, cũng đến lúc các bên hiến tế linh thạch để đổi lấy tư cách tiến vào.
Sở Tinh Hà đi theo đại trưởng lão đưa các loại linh thạch vào trong, cùng với sự tiêu tán của một lượng lớn linh thạch, giữa trời đất hình thành một khối linh ngọc, mà khối linh ngọc này cũng là giấy thông hành để vào Thánh Địa.
Để có khối linh ngọc này, phải hiến tế tới cả triệu linh thạch cộng thêm hiến tế vô số linh binh, lần này muốn kiếm lại không phải là dễ dàng.
Sở Tinh Hà đặc biệt dặn dò Phùng Vũ Tranh, sư đệ à, đệ thấy không, bao nhiêu tài nguyên đổi lấy cho chúng ta một cơ hội, đệ không thể để tông môn thất vọng đấy. Tông môn à tông môn, Sở Tinh Hà ta lần này vì tông môn cũng liều mạng rồi!
Lần hiến tế này kết thúc, ngày mai các bên hoàn thành hiến tế có thể dựa vào linh ngọc để đưa hai người _ vào, đại trưởng lão để Sở Tinh Hà dẫn Phùng Vũ Tranh vào.
Một là để Sở Tinh Hà được kiến thức một chút về dị bảo bên trong Thánh Địa, hai cũng là để Sở Tinh Hà vào thời khắc quan trọng giúp Phùng Vũ Tranh đưa ra chủ ý.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, cùng với việc kết giới mở ra, vô số người bắt đầu bước vào Thánh Địa, ngoài Hạo Thiên Tông ra, các tông phái khác đều là người của tông phái mình đi cùng với một Giám Bảo Sư của Hoàng gia.
Sở Tỉnh Hà dẫn đầu cầm linh ngọc mang Phùng Vũ Tranh vào Thánh Địa. Cùng với một trận chóng mặt, Sở Tỉnh Hà phát hiện ra mình đã đền một thể giới màu đỏ như máu...
Thế giới này trông rất rộng lớn, hoàn toàn không giống như đang ở dưới hẻm núi, càng giống như một thể giới chưa bit.
Đây chính là Thánh Địa, và vừa bước vào Thánh Địa, Sở Tỉnh Hà đã bị mọi thứ trước mặt làm cho kinh ngạc. Trời ơi... Nhìn ra xa, phía trước là một vùng đất rộng lớn, nhưng trên vùng đât rộng lớn này, vô số dị bảo đang trong trạng thái long đong chât đồng như núi.
Giáp trụ, linh binh gì đó có thể thấy khắp nơi, nhiều vô sô kể.
Chỉ là những dị bảo này đều đang trong trạng thái long đong, cho nên nhìn thoáng qua, chúng đều giông như đồng nát sắt vụn, nếu không có giám bảo thuật, muốn tìm ra bảo vật thực sự ở đây, độ khó thật sự có chút quá cao.
Ban đầu, Sở Tinh Hà còn thắc mắc tại sao đại trưởng lão không dặn dò hắn về việc chú ý an toàn khi tranh giành bảo vật. Giờ thì hắn đã hiểu, tranh cái quái gì chứ?
Nơi này giống như một bãi rác, mỗi thế lực chỉ được mang ra ngoài mười món, còn tranh gì nữa? Cứ tìm đại một chỗ ngồi xổm xuống là có thể moi ra vô số dị bảo, còn tranh giành ư? Ta thấy không cần thiết đâu... Nếu ngươi thích cái bãi rác này, ta nhường cho ngươi, ta đi nơi khác là được.
Hèn gì các tông môn đều muốn hợp tác với Hoàng gia, nhiều dị bảo như vậy, nếu không sử dụng giám bảo thuật, quỷ mới biết ngươi mang ra ngoài là thứ gì? Trong lúc Sở Tỉnh Hà còn đang ngơ ngác, các tông môn khác cũng lần lượt tìm thấy "bãi rác" của riêng mình. Sau đó, họ vừa lựa chọn vừa giao các dị bảo đã chọn cho Hoàng gia giám định.
Ánh sáng của dị bảo liên tục xuất hiện, Sở Tỉnh Hà nhanh chóng hiểu ra tại sao Hoàng gia thu phí cao như vậy mà vẫn có nhiều người hợp tác đến thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận