Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 98
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có hô hấp hai người phá lệ rõ ràng.
Ngọc Nương đại não trống rỗng, cảm giác giống như chết đi sống lại.
Tỉnh lại nàng, mới ý thức tới chuyện vừa mới xảy ra, nàng thế nhưng...
Nàng quả thực muốn khóc , không dám tưởng tượng được mình thế nhưng
quấn quít lấy Tấn Vương, nàng giống như hắn nói là dâm phụ.
Ngọc
Nương khóc thật Tấn Vương nhắm mắt dẹp loạn, nghe được nhích lại gần.
Nhẹ đánh mông nàng, mắng: "Ngươi khóc cái gì?" Bản vương mới muốn khóc.
Tấn Vương xem tiểu Tấn Vương, trong lòng ủ rũ. Thấy nàng vẫn như cũ
khóc thương tâm, nghĩ tới trong bụng của nàng còn thằng nhãi con, tâm
liền nhịn không được mềm xuống , lôi nàng dụ dỗ: "Ngươi khóc cái gì,
không có gì."
"Ta..."
Đây không phải là nàng, khẳng định không phải là nàng, nàng trước kia không thế này . Kỳ thật đừng nghĩ Tấn
Vương ủ rũ, kỳ thật trong lòng vẫn rất vui , việc này đại biểu đối hắn
như một loại công nhận, người nam nhân nào không hy vọng nữ nhân của
mình phản ứng thế. Nhưng ngẫm lại, tiểu bà vú trước kia không phải như
vậy , dù hoang đường một lần, nàng cũng không giống lần này. Sau đó,
cũng không nhịn được lo lắng bụng nàngcó sao không, mặc dù vừa rồi hắn
liên tục khắc chế, nhưng chính hắn đều không rõ ràng lắm.
" Trước dọn dẹp xíu đợi lát nữa ta gọi Lưu Lương Y đến xem một chút."
"Không được, không cho hắn đến!"
Ngươi nói không được là không được chắc?
Tấn Vương không để ý tới nàng, trước tiên sai người chuẩn bị nước, chờ nước chuẩn bị tốt , đem nàng cùng chăn mền ôm vào phòng tắm .
Hai người sạch sẽ đi ra, trên giường đã đổi mới hoàn toàn.
Ngọc Nương trốn ở trong giường, dùng chăn mền đem mình bao lấy, Tấn
Vương bất đắc dĩ xem cái kén trên giường , ngoài cửa Phúc Thành thấp
giọng nói Lưu Lương Y đến .
Tấn Vương cũng không đợi Lưu Lương Y
vào, mà là đi ra gian ngoài cùng hắn nói rõ tình huống. Sau khi nghe
xong Lưu Lương Y khụ vài tiếng, thiếu chút nữa sặc nước miếng . Cho đến
khi thấy mặt Tấn Vương biến đen, hắn mới dừng lại: "Điện hạ, ngươi đã
quên tác dụng của cực lạc tán?"
Tấn Vương ban đầu không hiểu nhưng rất nhanh liền hiểu ra .
"Ngươi là nói - - "
Lưu Lương Y gật đầu như bằm tỏi, "Đúng, chính là như vậy. Hơn nữa phụ
nữ mang thai so với ngày thường nhạy cảm hơn, cho nên phu nhân mới
sẽ..."
Nói cách khác Tấn Vương về sau sẽ mệt nhọc . Tấn Vương tạm
thời vừa mừng vừa lo, nói: "Ngươi đi chuẩn mạch, xem có bị thương
không."
Nói xong, Tấn Vương không để ý đến hắn nữa, mà là đi uống
trà . Lưu Lương Y cũng không dám đi nghiên cứu sắc mặt Tấn Vương, dù sao chuyện này là ai thì cũng rất lúng túng .
Lưu Lương Y đi vào , lại đi ra .
"Phu nhân không có việc gì, chỉ cần về sau chú ý chút là được ."
Tấn Vương gật đầu, Lưu Lương Y liền đi ra ngoài .
Ầm ĩ như thế tất cả mọi người bên cạnh đều biết rõ phát sinh chuyện gì, Ngọc Nương không nói nên lời.
Đầy tớ đều lui ra ngoài, nàng vẫn như cũ vùi mình ở trong chăn.
" Đều đi hết rồi còn xấu hổ cái gì."
Tấn Vương túm chăn mền trên người nàng, Ngọc Nương đấu sức không lại,
bụm mặt ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Ta không có mặt mũi nhìn người , các
nàng khẳng định đều biết rõ. Sẽ cảm thấy ta rất... Đều như vậy , còn
quấn ngươi..."
"Quấn quít lấy ta cái gì?"
Thấy nàng lại muốn
xấu hổ khóc , Tấn Vương gấp rút lôi nàng vào lòng bên trong: "Các nàng
không dám như thế nghĩ." Hắn nhẹ ho hai tiếng, lại nói: "Ai dám nghĩ như thế bản vương lấy đầu. Mà đây cũng không phải là do ngươi... Mà là..."
Nghe Tấn Vương kể ra, Ngọc Nương trừng lớn mắt, độc này lại thế...
Nàng không hiểu: " Bọn họ vì sao hạ loại độc với ngài?"
" Chyện rất phức tạp, không phải vài ba câu có thể nói rõ ràng , ngươi chỉ cần biết phản ứng thế này, không phải nguyên nhân từ ngươi thôi."
Nhắc tới chuyện này, Ngọc Nương lại quẫn , nàng len lén nhìn Tấn Vương : "Ngài sẽ không đang dụ dỗ ta chứ?"
"Dụ dỗ ngươi làm chi? !" Tấn Vương liếc xéo nàng.
Cũng là không giống như là biết dỗ người khác nên Ngọc Nương không rối rắm.
Thật không phải nguyên nhân là nàng mà đều do cực lạc tán.
"Mau ngủ đi, thời điểm cũng không còn sớm ."
*
Tấn Vương cuối cũng uống giải dược lần cuối. Lưu Lương Y lại bắt mạch, nói là dư độc đã hoàn toàn thanh trừ, tất cả mọi người không khỏi thở
phào nhẹ nhõm. Mà cùng lúc đó, tiểu Quận chúa lại đột nhiên bị bệnh.
Lương y ngày ngày chạy đến tiểu vượt viện, các loại dược quý hiếm như
nước chảy đưa qua, nhưng tiểu Quận chúa ngày một kém. Mùa đông này Tấn
Vương phủ thật không yên tĩnh, đầu tiên là Hồ Trắc Phi mất, không bao
lâu tiểu Quận chúa lại bị bệnh. Rõ ràng vương phủ một ít vui mừng cũng
không có, ngược lại bầu không khí lạnh như băng.
Tiểu Quận chúa
chưa tròn tuổi, rất dễ dàng chết non . Tấn Vương coi trọng tiểu Quận
chúa, nếu tiểu Quận chúa có cái vạn nhất. Người trong vương phủ đều
không dám nghĩ tới vạn nhất là cái gì. Chỉ có những người bên trong lời
nói sắc bén bắt ngậm miệng, một chữ cũng không dám phun ra ngoài. Cho dù trong nội tâm hiếu kỳ đạt đến đỉnh điểm, cũng không dám cùng người nghị luận. Đây cũng không phải là tầm thường những chuyện lông gà vỏ tỏi ,
trong phủ vài nha đầu bị nhổ đầu lưỡi, các nàng cũng không muốn làm kẻ
tiếp theo.
Ngọc Nương tự nhiên cũng nghe tiếng gió, nàng một chữ
cũng không nói, càng không đi hỏi Tấn Vương đến cùng dự định như thế nào với tiểu Quận chúa, như thế nào an trí Tiểu Bảo.
Bên ngoài thời
tiết lạnh tựa như hầm băng, mà Vinh hi viện lại không có một ảnh hưởng
gì. Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng vẫn có lò sưởi , đầy tớ biến đổi phương thức muốn đến gần Vinh hi viện.
Cây cao bóng cả đạo lý này dù nơi nào cũng đều thông dụng.
Tới gần hai mươi tháng chạp, tiểu Quận chúa qua đời.
Tin dữ truyền ra, trong phủ hoàn toàn yên tĩnh. Không quan tâm trong
lòng nghĩ như thế nào, nhưng khi ra ngoài, trên mặt ai cũng buồn bã .
Tiểu hài tử cũng không có tang sự. Dân chúng bình thường thì mua quan
tài nhỏ , cho dù là phú quý cũng chỉ âm thầm mời người làm tràng cúng
bái hành lễ, tìm chỗ chôn cất không được tiến vào phần mộ tổ tiên .
Mà đúng lúc này, một tin tức truyền ra, chìm mất tin tiểu Quận chúa
chết non , tin này khiến cả nhà trên dưới đều giật mình không thôi.
Nguyên lai Tô phu nhân được sủng ái không phải là không có nguyên do ,
nàng năm đó khi còn trong khuê phòng cùng Tấn Vương điện hạ có một đoạn
nhân duyên. Chẳng qua là điện hạ bận việc.. Chiến sự sơ sẩy an trí, chờ
khi phái người đi an trí, Tô phu nhân không thấy đâu . Những năm gần đây Tấn Vương liên tục trong bóng tối tìm kiếm, lại tuyệt đối không nghĩ
tới Tô phu nhân nhập vương phủ làm bà vú cho tiểu Quận chúa, hai người
lại tiếp tục tiền duyên.
Mà con trai Tô phu nhân cũng không phải là con kẻ bán hàng rong. Mà là con Tấn Vương ,chân chân chính chính là
tiểu chủ tử. Mặc dù không phải là con vợ cả, nhưng cũng là thứ trưởng,
cũng là long tử phượng tôn.
Tin tức quá mạnh mẽ ai cũng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.
Đương nhiên chuyện này khẳng định là có chỗ sơ hở , dù chỗ sơ hở cũng
không sai sự thật, Tấn Vương sẽ không thể nào lẫn lộn huyết mạch .
Không trách được!
Hôm đó mọi người nội tâm hiện lên một ý niệm - -
Không trách được ngày đó có người làm cho thủ đoạn, mua chuộc em chồng tỷ tỷ Tô Ngọc Nương, mang một nam nhân đi vu hãm, Tấn Vương phản ứng
vậy! Rõ ràng mình mới là người bị hại, mới là hài tử cha, lại hết lần
này tới lần khác lại bị thay mận đổi đào, hắn không tức giận mới là lạ.
Trong những người này có Liễu trắc phi, có Tấn Vương phi, còn có Từ
Trắc Phi. Nhất là Từ Trắc Phi, chuyện này quả thực tựa như một cái búa
tạ hung hăng đánh vào đầu nàng , làm cho nàng cảm giác mình tựa như là
một con tép nhảy miệng mèo. Tô Ngọc Nương biết rõ, Tấn Vương cũng biết
rõ, hết lần này tới lần khác tự cho là thông minh đứng đó diễn kịch.
Trình diễn xong , mình đã bị dính líu đến, sau đó có người nói cho nàng
biết, ngươi so với người hát rong không kém bao nhiêu, ngươi chính là
câu chuyện cười, làm trò cười cho người trong nghề!
Mà Tấn Vương
phi nghĩ đến mấu chốt, có thể nàng xâu chuỗi không chuẩn. Bất quá nàng
cũng biết rõ một chuyện, Hồ Ngọc chết cùng tiểu Quận chúa chết non khẳng định cùng chuyện này có quan hệ.
Nàng không khỏi nghĩ đến tình huống lúc trước Tấn Vương mang Hồ Ngọc hồi phủ.
Chẳng lẽ nói là đối tượng sai ? Vốn phải là Tô Ngọc Nương, lại hết lần này tới lần khác biến thành Hồ Ngọc. Có điều giải thích không thông,
Tấn Vương hẳn là biết rõ ai là người đó chẳng lẽ nói hắn không biết?
Tấn Vương phi nghĩ suốt cả một ngày đều không nghĩ thông suốt, dứt
khoát cũng không thèm nghĩ Tấn Vương phủ đột nhiên có thứ trưởng tử đã
biến thành sự thật.
Chu mụ mụ tựa như kiến bò trên chảo nóng, trước mặt Tấn Vương phi qua lại không ngừng.
"Như thế nào cho phải, họ Tô kia tình thế vốn là chèn ép cũng không
hạ, hiện thời tốt rồi nguyên lai lại cùng điện hạ có nhân duyên còn sinh đứa bé. Lúc trước sao tuyển nàng vào phủ, không có chuyện này chuyện
kia cũng không xảy ra , lại để hồ ly tinh vào phủ, về sau..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau còn chỗ nào cho Tấn Vương phi đứng.
Đại khái Tư ý viện đều là nghĩ vậy , cho nên hôm nay phá lệ cẩn thận,
ra ra vào vào đều nhẹ tay chân. Tấn Vương phi vốn là không có nghĩ quá
nhiều, nhưng hôm nay cũng không nhịn được trong lòng có một loại tư vị .
Nàng nhíu mày, " Nhũ mẫu lời này nói ở trước mặt ta không sao . Đây là chuyện tốt, Tấn Vương phủ cuối cùng cũng có tiểu công tử ."
Kỳ thật không riêng đứa này, nói không chừng trong bụng còn một .
Nhìn sắc mặt vương phi, Chu mụ mụ nhịn, không nói nữa đi ra.
*
Tấn Vương phi đến Vinh hi viện.
Tấn Vương không ở đây, Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo ở trong tây buồng lò
sưởi. Tiểu Bảo đang được người ta đỡ, tập bước đi qua lại ở trong phòng. Ngọc Nương dựa vào giường đất, một mặt cùng Lục Hy nói chuyện, một mặt
cười nhìn nhi tử.
Nghe nói vương phi đến , Ngọc Nương sững sờ vội xuống giường.
Còn không đợi nàng ra ngoài đón, Tấn Vương phi liền vào .
Tấn Vương phi cười, Ngọc Nương sắp sửa hành lễ vội đỡ lên: "Ngươi thân thể bất tiện, không cần hành lễ."
Bất tiện?
Ngọc Nương nhìn mình còn chưa lộ bụng bầu bụng, im lặng nhận bất tiện.
"Sớm nên đến xem ngươi một chút mà thân thể của ta ngươi cũng là biết
rõ, trời vừa lạnh đã dễ dàng không dễ chịu. Trễ nãi mãi, những ngày này, đúng lúc thuận tiện đến xem một chút, cũng là đến Tiểu Bảo."
Nói
đến Tiểu Bảo Tấn Vương phi có chút do dự, nàng không biết rõ Tiểu Bảo có đại danh là gì. Chợt nghĩ tiểu nãi oa, đại khái cũng không có đại danh.
"Cảm ơn vương phi ."
Hai người cùng nhau đi đến giường, Tấn Vương phi ngồi xuống trước, Ngọc Nương vốn nên đứng, cũng bị nàng kéo ngồi đối diện .
Tấn Vương phi mới đưa mắt đặt trên người Tiểu Bảo, cười nói: "Không nghĩ tới nhỏ như thế lại có thể đi đường ."
Ngọc Nương cúi đầu nói: "Hắn đòi đi, không có việc gì tập nó đi hai bước."
Tấn Vương phi gật đầu, ánh mắt rơi trên người Ngọc Nương "Ngươi có công, ta thay điện hạ cảm ơn ngươi."
"Tuyệt đối nương nương đừng nói như thế."
"Này là ngươi xứng đáng , chỉ là không nghĩ tới ngươi sinh con cho điện hạ mà ta cùng điện hạ mới biết."
Ngọc Nương buông thõng mặt, ngượng ngùng .
Sau đó Tấn Vương phi lại cùng Ngọc Nương nói chuyện tặng vài hộp nhân
sâm tổ yến hà thủ ô các loại bồi bổ thân thể, mới mang người rời đi.
Ngọc Nương muốn tiễn nàng, đều nàng bảo thôi nói nàng thân thể bất tiện, Ngọc Nương chỉ có thể ngồi ở đó.
Chờ Tấn Vương phi rời đi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Vương phi..." Hồng Phỉ sảng khoái muốn nói cái gì lại bị Lục Hy nháy mắt nên dừng lại.
Ngọc Nương hồi thần cười nói: "Như thế nào đều sững sờ ở đó, Tiểu Bảo sao cũng không đi ?"
Nghe nói như thế, Tiểu Bảo gấp rút bước hai bước.
Vài người nha đầu vây quanh bên cạnh chọc cười, bầu không khí mới khá hơn.
Tác giả có lời muốn nói: làm thu qua ngàn thêm lại. Ở ít ỏi, tiến
trang chủ hãy nhìn, nếu là bị ít ỏi xoát đi xuống , lục soát không thể
miêu tả tam.
Ngọc Nương đại não trống rỗng, cảm giác giống như chết đi sống lại.
Tỉnh lại nàng, mới ý thức tới chuyện vừa mới xảy ra, nàng thế nhưng...
Nàng quả thực muốn khóc , không dám tưởng tượng được mình thế nhưng
quấn quít lấy Tấn Vương, nàng giống như hắn nói là dâm phụ.
Ngọc
Nương khóc thật Tấn Vương nhắm mắt dẹp loạn, nghe được nhích lại gần.
Nhẹ đánh mông nàng, mắng: "Ngươi khóc cái gì?" Bản vương mới muốn khóc.
Tấn Vương xem tiểu Tấn Vương, trong lòng ủ rũ. Thấy nàng vẫn như cũ
khóc thương tâm, nghĩ tới trong bụng của nàng còn thằng nhãi con, tâm
liền nhịn không được mềm xuống , lôi nàng dụ dỗ: "Ngươi khóc cái gì,
không có gì."
"Ta..."
Đây không phải là nàng, khẳng định không phải là nàng, nàng trước kia không thế này . Kỳ thật đừng nghĩ Tấn
Vương ủ rũ, kỳ thật trong lòng vẫn rất vui , việc này đại biểu đối hắn
như một loại công nhận, người nam nhân nào không hy vọng nữ nhân của
mình phản ứng thế. Nhưng ngẫm lại, tiểu bà vú trước kia không phải như
vậy , dù hoang đường một lần, nàng cũng không giống lần này. Sau đó,
cũng không nhịn được lo lắng bụng nàngcó sao không, mặc dù vừa rồi hắn
liên tục khắc chế, nhưng chính hắn đều không rõ ràng lắm.
" Trước dọn dẹp xíu đợi lát nữa ta gọi Lưu Lương Y đến xem một chút."
"Không được, không cho hắn đến!"
Ngươi nói không được là không được chắc?
Tấn Vương không để ý tới nàng, trước tiên sai người chuẩn bị nước, chờ nước chuẩn bị tốt , đem nàng cùng chăn mền ôm vào phòng tắm .
Hai người sạch sẽ đi ra, trên giường đã đổi mới hoàn toàn.
Ngọc Nương trốn ở trong giường, dùng chăn mền đem mình bao lấy, Tấn
Vương bất đắc dĩ xem cái kén trên giường , ngoài cửa Phúc Thành thấp
giọng nói Lưu Lương Y đến .
Tấn Vương cũng không đợi Lưu Lương Y
vào, mà là đi ra gian ngoài cùng hắn nói rõ tình huống. Sau khi nghe
xong Lưu Lương Y khụ vài tiếng, thiếu chút nữa sặc nước miếng . Cho đến
khi thấy mặt Tấn Vương biến đen, hắn mới dừng lại: "Điện hạ, ngươi đã
quên tác dụng của cực lạc tán?"
Tấn Vương ban đầu không hiểu nhưng rất nhanh liền hiểu ra .
"Ngươi là nói - - "
Lưu Lương Y gật đầu như bằm tỏi, "Đúng, chính là như vậy. Hơn nữa phụ
nữ mang thai so với ngày thường nhạy cảm hơn, cho nên phu nhân mới
sẽ..."
Nói cách khác Tấn Vương về sau sẽ mệt nhọc . Tấn Vương tạm
thời vừa mừng vừa lo, nói: "Ngươi đi chuẩn mạch, xem có bị thương
không."
Nói xong, Tấn Vương không để ý đến hắn nữa, mà là đi uống
trà . Lưu Lương Y cũng không dám đi nghiên cứu sắc mặt Tấn Vương, dù sao chuyện này là ai thì cũng rất lúng túng .
Lưu Lương Y đi vào , lại đi ra .
"Phu nhân không có việc gì, chỉ cần về sau chú ý chút là được ."
Tấn Vương gật đầu, Lưu Lương Y liền đi ra ngoài .
Ầm ĩ như thế tất cả mọi người bên cạnh đều biết rõ phát sinh chuyện gì, Ngọc Nương không nói nên lời.
Đầy tớ đều lui ra ngoài, nàng vẫn như cũ vùi mình ở trong chăn.
" Đều đi hết rồi còn xấu hổ cái gì."
Tấn Vương túm chăn mền trên người nàng, Ngọc Nương đấu sức không lại,
bụm mặt ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Ta không có mặt mũi nhìn người , các
nàng khẳng định đều biết rõ. Sẽ cảm thấy ta rất... Đều như vậy , còn
quấn ngươi..."
"Quấn quít lấy ta cái gì?"
Thấy nàng lại muốn
xấu hổ khóc , Tấn Vương gấp rút lôi nàng vào lòng bên trong: "Các nàng
không dám như thế nghĩ." Hắn nhẹ ho hai tiếng, lại nói: "Ai dám nghĩ như thế bản vương lấy đầu. Mà đây cũng không phải là do ngươi... Mà là..."
Nghe Tấn Vương kể ra, Ngọc Nương trừng lớn mắt, độc này lại thế...
Nàng không hiểu: " Bọn họ vì sao hạ loại độc với ngài?"
" Chyện rất phức tạp, không phải vài ba câu có thể nói rõ ràng , ngươi chỉ cần biết phản ứng thế này, không phải nguyên nhân từ ngươi thôi."
Nhắc tới chuyện này, Ngọc Nương lại quẫn , nàng len lén nhìn Tấn Vương : "Ngài sẽ không đang dụ dỗ ta chứ?"
"Dụ dỗ ngươi làm chi? !" Tấn Vương liếc xéo nàng.
Cũng là không giống như là biết dỗ người khác nên Ngọc Nương không rối rắm.
Thật không phải nguyên nhân là nàng mà đều do cực lạc tán.
"Mau ngủ đi, thời điểm cũng không còn sớm ."
*
Tấn Vương cuối cũng uống giải dược lần cuối. Lưu Lương Y lại bắt mạch, nói là dư độc đã hoàn toàn thanh trừ, tất cả mọi người không khỏi thở
phào nhẹ nhõm. Mà cùng lúc đó, tiểu Quận chúa lại đột nhiên bị bệnh.
Lương y ngày ngày chạy đến tiểu vượt viện, các loại dược quý hiếm như
nước chảy đưa qua, nhưng tiểu Quận chúa ngày một kém. Mùa đông này Tấn
Vương phủ thật không yên tĩnh, đầu tiên là Hồ Trắc Phi mất, không bao
lâu tiểu Quận chúa lại bị bệnh. Rõ ràng vương phủ một ít vui mừng cũng
không có, ngược lại bầu không khí lạnh như băng.
Tiểu Quận chúa
chưa tròn tuổi, rất dễ dàng chết non . Tấn Vương coi trọng tiểu Quận
chúa, nếu tiểu Quận chúa có cái vạn nhất. Người trong vương phủ đều
không dám nghĩ tới vạn nhất là cái gì. Chỉ có những người bên trong lời
nói sắc bén bắt ngậm miệng, một chữ cũng không dám phun ra ngoài. Cho dù trong nội tâm hiếu kỳ đạt đến đỉnh điểm, cũng không dám cùng người nghị luận. Đây cũng không phải là tầm thường những chuyện lông gà vỏ tỏi ,
trong phủ vài nha đầu bị nhổ đầu lưỡi, các nàng cũng không muốn làm kẻ
tiếp theo.
Ngọc Nương tự nhiên cũng nghe tiếng gió, nàng một chữ
cũng không nói, càng không đi hỏi Tấn Vương đến cùng dự định như thế nào với tiểu Quận chúa, như thế nào an trí Tiểu Bảo.
Bên ngoài thời
tiết lạnh tựa như hầm băng, mà Vinh hi viện lại không có một ảnh hưởng
gì. Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng vẫn có lò sưởi , đầy tớ biến đổi phương thức muốn đến gần Vinh hi viện.
Cây cao bóng cả đạo lý này dù nơi nào cũng đều thông dụng.
Tới gần hai mươi tháng chạp, tiểu Quận chúa qua đời.
Tin dữ truyền ra, trong phủ hoàn toàn yên tĩnh. Không quan tâm trong
lòng nghĩ như thế nào, nhưng khi ra ngoài, trên mặt ai cũng buồn bã .
Tiểu hài tử cũng không có tang sự. Dân chúng bình thường thì mua quan
tài nhỏ , cho dù là phú quý cũng chỉ âm thầm mời người làm tràng cúng
bái hành lễ, tìm chỗ chôn cất không được tiến vào phần mộ tổ tiên .
Mà đúng lúc này, một tin tức truyền ra, chìm mất tin tiểu Quận chúa
chết non , tin này khiến cả nhà trên dưới đều giật mình không thôi.
Nguyên lai Tô phu nhân được sủng ái không phải là không có nguyên do ,
nàng năm đó khi còn trong khuê phòng cùng Tấn Vương điện hạ có một đoạn
nhân duyên. Chẳng qua là điện hạ bận việc.. Chiến sự sơ sẩy an trí, chờ
khi phái người đi an trí, Tô phu nhân không thấy đâu . Những năm gần đây Tấn Vương liên tục trong bóng tối tìm kiếm, lại tuyệt đối không nghĩ
tới Tô phu nhân nhập vương phủ làm bà vú cho tiểu Quận chúa, hai người
lại tiếp tục tiền duyên.
Mà con trai Tô phu nhân cũng không phải là con kẻ bán hàng rong. Mà là con Tấn Vương ,chân chân chính chính là
tiểu chủ tử. Mặc dù không phải là con vợ cả, nhưng cũng là thứ trưởng,
cũng là long tử phượng tôn.
Tin tức quá mạnh mẽ ai cũng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.
Đương nhiên chuyện này khẳng định là có chỗ sơ hở , dù chỗ sơ hở cũng
không sai sự thật, Tấn Vương sẽ không thể nào lẫn lộn huyết mạch .
Không trách được!
Hôm đó mọi người nội tâm hiện lên một ý niệm - -
Không trách được ngày đó có người làm cho thủ đoạn, mua chuộc em chồng tỷ tỷ Tô Ngọc Nương, mang một nam nhân đi vu hãm, Tấn Vương phản ứng
vậy! Rõ ràng mình mới là người bị hại, mới là hài tử cha, lại hết lần
này tới lần khác lại bị thay mận đổi đào, hắn không tức giận mới là lạ.
Trong những người này có Liễu trắc phi, có Tấn Vương phi, còn có Từ
Trắc Phi. Nhất là Từ Trắc Phi, chuyện này quả thực tựa như một cái búa
tạ hung hăng đánh vào đầu nàng , làm cho nàng cảm giác mình tựa như là
một con tép nhảy miệng mèo. Tô Ngọc Nương biết rõ, Tấn Vương cũng biết
rõ, hết lần này tới lần khác tự cho là thông minh đứng đó diễn kịch.
Trình diễn xong , mình đã bị dính líu đến, sau đó có người nói cho nàng
biết, ngươi so với người hát rong không kém bao nhiêu, ngươi chính là
câu chuyện cười, làm trò cười cho người trong nghề!
Mà Tấn Vương
phi nghĩ đến mấu chốt, có thể nàng xâu chuỗi không chuẩn. Bất quá nàng
cũng biết rõ một chuyện, Hồ Ngọc chết cùng tiểu Quận chúa chết non khẳng định cùng chuyện này có quan hệ.
Nàng không khỏi nghĩ đến tình huống lúc trước Tấn Vương mang Hồ Ngọc hồi phủ.
Chẳng lẽ nói là đối tượng sai ? Vốn phải là Tô Ngọc Nương, lại hết lần này tới lần khác biến thành Hồ Ngọc. Có điều giải thích không thông,
Tấn Vương hẳn là biết rõ ai là người đó chẳng lẽ nói hắn không biết?
Tấn Vương phi nghĩ suốt cả một ngày đều không nghĩ thông suốt, dứt
khoát cũng không thèm nghĩ Tấn Vương phủ đột nhiên có thứ trưởng tử đã
biến thành sự thật.
Chu mụ mụ tựa như kiến bò trên chảo nóng, trước mặt Tấn Vương phi qua lại không ngừng.
"Như thế nào cho phải, họ Tô kia tình thế vốn là chèn ép cũng không
hạ, hiện thời tốt rồi nguyên lai lại cùng điện hạ có nhân duyên còn sinh đứa bé. Lúc trước sao tuyển nàng vào phủ, không có chuyện này chuyện
kia cũng không xảy ra , lại để hồ ly tinh vào phủ, về sau..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau còn chỗ nào cho Tấn Vương phi đứng.
Đại khái Tư ý viện đều là nghĩ vậy , cho nên hôm nay phá lệ cẩn thận,
ra ra vào vào đều nhẹ tay chân. Tấn Vương phi vốn là không có nghĩ quá
nhiều, nhưng hôm nay cũng không nhịn được trong lòng có một loại tư vị .
Nàng nhíu mày, " Nhũ mẫu lời này nói ở trước mặt ta không sao . Đây là chuyện tốt, Tấn Vương phủ cuối cùng cũng có tiểu công tử ."
Kỳ thật không riêng đứa này, nói không chừng trong bụng còn một .
Nhìn sắc mặt vương phi, Chu mụ mụ nhịn, không nói nữa đi ra.
*
Tấn Vương phi đến Vinh hi viện.
Tấn Vương không ở đây, Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo ở trong tây buồng lò
sưởi. Tiểu Bảo đang được người ta đỡ, tập bước đi qua lại ở trong phòng. Ngọc Nương dựa vào giường đất, một mặt cùng Lục Hy nói chuyện, một mặt
cười nhìn nhi tử.
Nghe nói vương phi đến , Ngọc Nương sững sờ vội xuống giường.
Còn không đợi nàng ra ngoài đón, Tấn Vương phi liền vào .
Tấn Vương phi cười, Ngọc Nương sắp sửa hành lễ vội đỡ lên: "Ngươi thân thể bất tiện, không cần hành lễ."
Bất tiện?
Ngọc Nương nhìn mình còn chưa lộ bụng bầu bụng, im lặng nhận bất tiện.
"Sớm nên đến xem ngươi một chút mà thân thể của ta ngươi cũng là biết
rõ, trời vừa lạnh đã dễ dàng không dễ chịu. Trễ nãi mãi, những ngày này, đúng lúc thuận tiện đến xem một chút, cũng là đến Tiểu Bảo."
Nói
đến Tiểu Bảo Tấn Vương phi có chút do dự, nàng không biết rõ Tiểu Bảo có đại danh là gì. Chợt nghĩ tiểu nãi oa, đại khái cũng không có đại danh.
"Cảm ơn vương phi ."
Hai người cùng nhau đi đến giường, Tấn Vương phi ngồi xuống trước, Ngọc Nương vốn nên đứng, cũng bị nàng kéo ngồi đối diện .
Tấn Vương phi mới đưa mắt đặt trên người Tiểu Bảo, cười nói: "Không nghĩ tới nhỏ như thế lại có thể đi đường ."
Ngọc Nương cúi đầu nói: "Hắn đòi đi, không có việc gì tập nó đi hai bước."
Tấn Vương phi gật đầu, ánh mắt rơi trên người Ngọc Nương "Ngươi có công, ta thay điện hạ cảm ơn ngươi."
"Tuyệt đối nương nương đừng nói như thế."
"Này là ngươi xứng đáng , chỉ là không nghĩ tới ngươi sinh con cho điện hạ mà ta cùng điện hạ mới biết."
Ngọc Nương buông thõng mặt, ngượng ngùng .
Sau đó Tấn Vương phi lại cùng Ngọc Nương nói chuyện tặng vài hộp nhân
sâm tổ yến hà thủ ô các loại bồi bổ thân thể, mới mang người rời đi.
Ngọc Nương muốn tiễn nàng, đều nàng bảo thôi nói nàng thân thể bất tiện, Ngọc Nương chỉ có thể ngồi ở đó.
Chờ Tấn Vương phi rời đi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Vương phi..." Hồng Phỉ sảng khoái muốn nói cái gì lại bị Lục Hy nháy mắt nên dừng lại.
Ngọc Nương hồi thần cười nói: "Như thế nào đều sững sờ ở đó, Tiểu Bảo sao cũng không đi ?"
Nghe nói như thế, Tiểu Bảo gấp rút bước hai bước.
Vài người nha đầu vây quanh bên cạnh chọc cười, bầu không khí mới khá hơn.
Tác giả có lời muốn nói: làm thu qua ngàn thêm lại. Ở ít ỏi, tiến
trang chủ hãy nhìn, nếu là bị ít ỏi xoát đi xuống , lục soát không thể
miêu tả tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận