Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 37

Huệ Nương không trễ nãi, gấp rút đi tới mở cửa viện.
Ngoài cửa ngừng một chiếc xe ngựa, xe che màn đen, vừa nhìn liền biết không phải là phong thái của nhà bình thường.
Một chàng trai trẻ tuổi ngồi ở càng xe, làn da ngâm đen, thân hình cao lớn, nhưng nhìn tướng mạo là người thành thật, cười nhe hàm răng trắng toát.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngài là ai?"
"Ta đến từ Tấn vương phủ, mang giúp Tô nhũ mẫu vài thứ về nhà, còn nữa, Tô
nhũ mẫu còn ủy thác ta nói vài câu, ngài là đại tỷ của Tô nhũ mẫu à?"
Huệ Nương vội vàng gật đầu nói: "Ta là đại tỷ của Ngọc Ngọc, mau mau mau,
mời vào bên trong ngồi, thật sự là làm phiền ngươi, muội muội của ta
hiện tại có khỏe....."
Chu Thăng nghĩ thầm: Hóa ra nàng có cái
tên dễ nghe như thế, Ngọc Ngọc, trong lòng hắn lặp lại vài lần, một mặt
đi vào trong cùng Huệ Nương, một mặt lưu ý đáp lời nàng.
Chu
Thăng được nghênh đón vào phòng khách, sau đó uống một chén trà, Huệ
Nương cũng biết không sai biệt lắm về tình cảnh của Ngọc Nương.
Biết muội muội đã lên làm nhũ mẫu của tiểu quận chúa, ở trong phủ cũng khỏe
mạnh, không có ai bắt nạt, nghe đâu còn rất có thể diện bên cạnh chủ tử, Huệ Nương nhịn không được liền òa khóc.
Chu Thăng có phần không rõ tại sao Huệ
Nương lại khóc thành dạng này, ánh mắt không khỏi hơi kinh ngạc.
Huệ Nương kịp
phản ứng, vội vàng lau nước mắt nói: "Muội tử này của ta có tính cách
hướng nội lại nhát gan, đây là lần đầu tiên nàng xa nhà, vì vậy khó
tránh khỏi lo lắng."
Chu Thăng lý giải gật đầu.
Sau đó Chu Thăng giao bao đồ cho Huệ Nương, đặc biệt là bạc, giao cho nàng trước
tiên, xong xuôi mới truyền lời cho Huệ Nương: "Tô nhũ mẫu nói, nàng ở
trong vương phủ rất tốt, đại tỷ không cần lo lắng, Tô nhũ mẫu còn nói
đại tỷ cầm bạc này mua một tiểu nha đầu, hoặc là thuê người làm công
việc nhà, đỡ phải cực nhọc thân thể."
Thật ra, câu sau cùng mới
là câu Ngọc Nương thật sự muốn nói, Lý Thị là kẻ lười, một mình Huệ
Nương chăm sóc ba tiểu hài nhi, làm sao có thể làm xuể công việc, còn
không biết mệt mỏi thành cái dạng gì, nàng ở trong vương phủ lo lắng cả
ngày lẫn đêm chính là chuyện này.
"Cảm ơn Chu tiểu ca, chuyện này ta sẽ suy
nghĩ rồi xử lý, ngươi mang giúp ta một câu cho muội ấy, nói muội ấy ở
trong vương phủ làm việc cho thật tốt, đừng quan tâm sự tình trong nhà,
Tiểu Bảo rất khỏe mạnh, hiện giờ đã biết xoay mình, rất mũm mĩm....."
Huệ Nương thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, sau đó mới tiễn Chu Thăng ra
khỏi nhà, nàng muốn giữ Chu Thăng lại ăn cơm, nhưng Chu Thăng còn phải
trở về nhà, chỉ nói là sau này còn nhiều cơ hội, Huệ Nương thầm nghĩ,
chàng trai này thật sự là một người nhiệt tình, luôn miệng nói cảm tạ
mới nhìn Chu Thăng điều khiển xe ngựa rời đi.
Đứng ở cửa một lát, nàng mới xoay người trở về phòng, vừa vào cửa đã thấy bà bà đang xốc lật bao đồ Ngọc Nương gửi về.
Lý Thị cầm lên một kiện xiêm y màu đỏ tươi, bàn tay tựa như móng gà đang
vuốt ve vải vóc bóng loáng kia.
Ấn đường của Huệ Nương nhảy lên, luôn có một loại cảm giác là bà ta muốn mò hỏng bộ xiêm y, đồng thời cũng thấy may
mắn là khi nãy Chu Thăng đã trực tiếp đưa bạc cho nàng, nếu không, rơi
vào trong tay Lý Thị, nhất định là không có ngày quay trở lại.
"Chậc chậc chậc, Tô Ngọc Nương thật sự phát đạt rồi, vải tốt như vậy mà cũng
có thể lấy ra may xiêm y để mặc, lão bà tử ta sống đến tuổi này còn chưa thấy qua vải vóc tốt thế này." Lý Thị liên tục chậc lưỡi, bà ta cầm
xiêm y ướm thử trên người mình, nói với Huệ Nương: "Ta thấy bộ xiêm y
này ta mặc rất thích hợp, coi như là Tô Ngọc Nương hiếu kính ta."
Huệ Nương nhìn bộ xiêm y màu đỏ tươi lòe loẹt kia, lại nhìn gương mặt già
nua của Lý Thị, nghĩ không ra, sao Lý Thị có thể nói ra được là bà ta
mặc rất thích hợp.
Đúng lúc đó, đứng ở bên cửa, Yến tỷ nhi có
chút đỏ mắt chen vào nói: "Nương, ta lập tức sẽ lập gia đình, bộ xiêm y
này phải cho ta."
Đây đúng là hai mẫu tử không biết xấu hổ! Huệ
Nương tức giận đến môi run run, đang định mở miệng, đột nhiên bên ngoài
vang lên một tiếng rống vang trời, hình như cửa sân bị người nào đó hung hăng phá mở.
Còn không đợi ba người kịp phản ứng, chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên một
cái tiếng khóc rống: "Diêu Yến Nhi, ngươi là đồ tang môn tinh, ngươi đền con cho ta - - - "

Đây là giọng của Phùng quả phụ.
Huệ
Nương thầm nghĩ không tốt, mau chóng đi ra ngoài, Lý Thị cũng vội vội
vàng vàng đi theo, thấy Phùng quả phụ đứng ở trước cửa lớn tiếng chửi ầm lên, sau lưng có không ít người vây quanh xem.
Phùng quả phụ không phải là người dễ
trêu chọc, một quả phụ có năng lực nuôi lớn đứa con trai như bà ta, có
thể tưởng tượng ra ắt hẳn không phải là người dễ chọc.
Sở dĩ Lý
Thị không muốn làm thông gia với Phùng quả phụ, không chỉ vì Phùng gia
nghèo nổi danh sa cơ thất thế quanh vùng, một phần còn do Phùng quả phụ
này quá đanh đá, bà ta đã từng thua thiệt trong tay Phùng quả phụ không
chỉ một lần, vì vậy, thời điểm Phùng quả phụ thiện ý tới nhà cầu hôn,
làm sao bà ta có thể không làm bộ làm tịch, bà ta hận không thể đòi lại
hết toàn bộ sự chèn ép đã nhận trước kia.
Lý Thị hung hãn đã
quen, thấy Phùng quả phụ mắng nữ nhi bảo bối của mình, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho bà ta, ‘nhảy lên ba thước’ rùm beng cùng đối phương.
"Ngươi là độc phụ khắc toàn gia, đồ rách nát không có não đi tìm đường chết,
ngươi mới là tang môn tinh, một nhà các ngươi đều là tang môn tinh….."
Phùng quả phụ ngồi bệt mông dưới đất, vừa vỗ bắp đùi vừa khóc vừa mắng: "Lão
thiên gia ơi, ông mau mở to mắt mà nhìn, nhìn người một nhà này đi, ỷ
vào con ta thích khuê nữ nhà bà ta nên không coi người ta là người, lấy
lý do nhà ta có người chết, ghét bỏ nhà ta nghèo, ghét bỏ Phùng quả phụ
ta số mệnh không tốt, nhưng số mệnh không tốt là ta có thể tuyển sao?
Phùng quả phụ ta thủ tiết cả đời, ai nhìn không phải là dựng thẳng ngón
tay cái, duy chỉ có một nhà táng tận thiên lương này, động một chút là
nói ta khắc người trong nhà….."
Đại khái cũng không phải là lần
đầu tiên Phùng quả phụ làm như thế này, sau đó là hát niệm đến khóc nháo dạng nào cũng có, tiếng khóc tiếng mắng trầm bồng du dương, âm cuối kéo dài, trăn trở trăm hồi, nước mắt còn ào ào chảy xuống, thật sự là làm
cho người nghe thương tâm rơi lệ, mặc dù không phải triều đại Đại Kiền
không cho quả phụ tái giá, nhưng nếu nhà ai có tiết phụ, cũng sẽ có được vài phần kính trọng tương đối của mọi người.
Người vây xem đều thổn thức không
thôi, hơn nữa bình thường tính tình của Lý Thị không được lòng người,
không tránh khỏi có người lên tiếng bênh vực Phùng quả phụ.
"Tất
cả mọi người đều là hàng xóm, cần gì huyên náo khó coi như thế, mỗi
người lui một bước, cũng coi như xong." Có người khuyên giải.
Thấy vậy, Phùng quả phụ lại càng có sức mạnh: "Không phải là nhà ta không
muốn nhượng bộ, trước đó đã ôn tồn đến cửa cầu hôn, là người Diêu gia
rất quá đáng, bức con ta ra ngoài kiếm tiền, làm hại con ta phạm tội bị
quan sai bắt vào đại lao..... Ta mặc kệ, Diêu gia ngươi đền con cho ta!
Diêu Yến Nhi, nếu con ta có gì không hay xảy ra, Phùng quả phụ ta thành
quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi….."
Lời này vừa nói ra, một trận xôn xao, ngay cả tiếng mắng của Lý Thị cũng im bặt.
Hắc tiểu tử thế nhưng phạm tội, đến cùng là phạm tội gì?
Đừng nhìn Lý Thị làm bộ làm tịch, Yến tỷ nhi lại càng không vượt qua được
mấu chốt trong lòng kia, liên tục náo loạn nói không muốn gả cho Phùng
Hắc Tử, nhưng nếu Phùng Hắc Tử thật sự xảy ra chuyện, cả hai cũng không
khỏi nóng lòng sốt ruột.
Nếu Phùng Hắc Tử xảy ra chuyện, hài tử
trong bụng Yến tỷ nhi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để hài tử sau này
là đứa bé không cha?
Phùng quả phụ thấy đối thủ một mất một còn
chỉ một mực sững sờ, trong mắt hiện lên chút đắc ý, tiếp tục khóc nói:
"Tôn tử đáng thương của ta, ngươi còn chưa ra đời, cha đã gặp chuyện
không may, còn không biết sống hay chết….. Lão thiên gia ơi, sao ông
không có mắt như thế....."
Lượng tin tức trong câu nói này quá
lớn, nhất thời rất nhiều người đều phản ứng không kịp, không tự chủ được nhìn bụng của Yến tỷ nhi.
Lý Thị phát cáu, hận không thể đánh
Phùng quả phụ văng ra ngoài, nhưng lại sợ Phùng quả phụ lại nói ra mấy
lời bậy bạ gì đó, hơn nữa, bà ta cũng muốn biết rõ đến cùng là Hắc tiểu
tử đã ra sao, chỉ có thể giậm chân xua đuổi mấy người đang đứng trong
sân.
"Đi đi đi, nhìn náo nhiệt cái gì, có cái gì hay mà nhìn."
Vừa nhìn bộ dạng chanh chua của Lý Thị, người vây xem giải tán ngay lập tức.
Nhưng dù có giải tán thì chuyện của hai nhà Phùng và Diêu cũng từ trong
miệng của mấy người truyền ra ngoài, khắp nơi nghị luận vô cùng sôi sục.
Lý Thị đóng cửa sân, sau đó trừng mắt nhìn Phùng quả phụ: "Nếu hôm nay
ngươi không nói rõ ràng mọi chuyện, lão nương ta không tha cho ngươi."
Phùng quả phụ vỗ vỗ quần, từ trên mặt đất bò dậy, cũng không sợ bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, trước khi đến đây bà ta đã suy nghĩ rõ ràng hết thảy, Phùng gia
nghèo rớt mồng tơi, tất nhiên không có bạc để mò Phùng Hắc Tử ra khỏi
nhà tù, Phùng gia không có tiền, nhưng Diêu gia có, Diêu gia không chỉ
có tiền, Diêu gia còn có người làm trong huyện nha, vì thế khi biết nhi
tử phạm tội, ban đầu Phùng quả phụ còn bị hoảng loạn một trận, sau đó
thì bình tĩnh lại.
Hôm nay náo loạn ra một trận như vậy, Phùng quả phụ cũng không phải là
không có cân nhắc qua, tuy rằng mất mặt một chút, nhưng bọn họ là nhà
trai tất nhiên là không sợ, một khi sự tình nháo ra bên ngoài, Diêu gia
chỉ có thể giúp nhà bà ta, trừ khi Diêu gia muốn cho nữ nhi lớn bụng còn bị người chỉ xương sống mắng chửi cả đời, chỉ cần Diêu gia mau chóng
giúp xử lý việc này, chẳng những nhi tử có thể trở về, mà tức phụ cùng
tôn tử cũng đều có, lại không cần nhẫn nhịn nhìn sắc mặt lão bà chanh
chua của Diêu gia, mọi sự đại cát thuận lợi.
Bàn tính của Phùng quả phụ đúng là đánh bùm bùm vang dội.
Bà ta nói một lần những chuyện mà mình biết rõ, Lý Thị nghe mà sắc mặt
thoát hồng thoát trắng, bà ta quay đầu tát Yến tỷ nhi hai bạt tay: "Nha
đầu chết tiệt ngươi, chỉ biết tìm việc cho lão nương, chỉ biết tìm việc
cho lão nương!"
Yến tỷ nhi bị đánh đau đến gào khóc, đứng ở một
bên, Huệ Nương mắt lạnh nhìn, cũng không mở miệng khuyên can.
"Thân gia, dù sao thì
việc này làm phiền nhà các ngươi, ngươi không cần nhìn cái gì khác, lúc
nào cũng phải vì hài tử trong bụng Yến tỷ nhi." Phùng quả phụ cười híp
mắt nói.
Đây chính là điểm yếu của Lý Thị, bấm một cái, chết ngay lập tức.
Làm sao Lý Thị có thể chịu được cơn tức này, trừng mắt nhìn Phùng quả phụ,
lại đuổi theo đánh Yến tỷ nhi, đáng tiếc, ngay cả ánh mắt Phùng quả phụ
cũng không liếc nhìn, đâu phải là khuê nữ của bà ta, Lý Thị thích đánh
như thế nào thì cứ đánh.
Lý Thị tức giận rống Huệ Nương: "Tô Huệ
Nương, còn không đi tìm nam nhân của ngươi trở về." Chỉ có hỏi Diêu
Thành thì mới có thể biết đến cùng là chuyện gì xảy ra ở nha môn.
“Nương, Hồng ca nhi khóc, ta vào nhìn.” Cũng không đợi bà ta lên tiếng, Huệ
Nương vén rèm cửa đi vào đông phòng, sau đó không trở ra nữa.

Thị tức giận đến mức muốn ngã ngửa, muốn kêu Yến tỷ nhi đi, nhưng hiện
giờ nữ nhi đang có thai, bà ta chỉ đành tự mình đi một chuyến, nhưng
không đợi bà ta ra cửa, Diêu Thành đã về đến, hoàn toàn cũng là vì
chuyện của Phùng Hắc Tử.
Phùng quả phụ chỉ biết Phùng Hắc Tử vì
bạc mà phạm tội, cũng không biết cụ thể là như thế nào, bà ta cũng là
nghe người ta nói nên mới biết được nhi tử bị nhốt vào nhà lao.
Kỳ thật tội mà Phùng Hắc Tử phạm cũng không nhỏ, hắn ta hợp tác cùng một
kỹ nữ bên trong Di Hồng viện lên kế hoạch cướp bóc khách thương hành, từ kỹ nữ đó thăm dò hành tung và tiền bạc của đối phương, Phùng Hắc Tử dẫn người giữa đường cướp bóc.
Hình như không phải là lần đầu tiên
hắn ta làm chuyện loại này, ra tay cực kỳ đáng hận, trước đến giờ không
lưu lại người sống, cho nên sự tình liên tục không hề bại lộ, nhưng lần
này, có lẽ là lão thiên gia mở mắt, vị khách thương hành kia bị hắn ta
cướp xong còn nện một tảng đá vào đầu, lại ném người ta xuống sông, thế
nhưng người đó không chết, tự mình bò lên đi báo quan, đến đây thì không cần phải tìm hiểu nguồn gốc nữa, tra ra Phùng Hắc Tử có dính líu.
Sai nha chộp được hắn ta khi hắn ta đang đánh cuộc ở bên trong đổ phường (nơi cờ bạc),
ngay cả đám người mà hắn ta gọi là huynh đệ kia cũng không chạy thoát
một người nào.
Giết người cướp của, đây là tội lớn, nhẹ thì lưu
vong ba nghìn dặm, nặng thì chém đầu răn chúng.
Phùng Hắc Tử lại không phải là lần
đầu tiên làm loại chuyện này, hắn ta cắn chết không nói, thế nhưng kỹ nữ kia không chống đỡ nổi, ‘ói’ ra sạch sẽ, từ trong miệng kỹ nữ này biết
được đám người Phùng Hắc Tử không chỉ hại ba bốn mạng người, lại càng
không cần nói đến những người đã bị hại khác không thể tra rõ.
Nói cách khác, lần này Phùng Hắc Tử chỉ có con đường chết.
Nghe Diêu Thành kể xong, Phùng quả phụ nhấc mông ngồi bệt xuống đất, gào
thét khóc lên.
Lúc này đâu còn trấn định như trước, bà ta chỉ cho là nhi tử ở bên ngoài
đánh người hoặc là trộm đồ của người ta, tuyệt đối không nghĩ tới nhi tử lại to gan như thế, cũng do thường ngày Phùng Hắc Tử kiếm được bạc nếu
không phải là phàm ăn tục uống thì chính là cầm đi đánh cuộc, chưa từng
cầm lấy một phân tiền trong nhà, hằng ngày Phùng quả phụ bận rộn làm
việc kiếm tiền bên ngoài, căn bản không phát hiện bất kỳ manh mối gì.
Không riêng gì Phùng quả phụ, Lý Thị cùng Yến tỷ nhi cũng bị dọa không nhẹ.
Lần này triệt để kết thúc, Yến tỷ nhi nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt người Diêu gia đều không tự chủ được nhìn chằm chằm vào bụng của Yến tỷ nhi.
Trước đó Lý Thị và Yến tỷ nhi đã nhắc đến Ngọc Nương, mở miệng một tiếng là
không biết liêm sỉ, chưa kết hôn mà có con, nhắc tới Tiểu Bảo thì là con hoang, ngay cả cha cũng không có, hiện giờ đến phiên Yến tỷ nhi cũng
nối gót bước theo Ngọc Nương, cũng coi như là quả báo nhãn tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận