Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 155
Ở trong phủ lâu, Ngọc Nương cũng khó chịu cực kỳ. Cho nên khi Tiểu Bảo
nháo nói muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt muội muội, nàng suy nghĩ một chút
liền đồng ý . Kỳ thật nàng cũng nhớ Kiều thị bị bệnh, tuy chỉ gặp Kiều
thị hai mặt, nhưng từ đáy lòng nàng thích Kiều thị .
Nàng bảo Cung
ma ma chuẩn bị ít dược liệu, liền dẫn Tiểu Bảo cùng Ngọc Thiền ngồi xe
ngựa đến trấn quốc công phủ. Nói thì đơn giản, kì thực chuẩn bị xe ,
cùng nha hoàn bà tử, còn có người giữ ngựa, rất nhiều việc vặt. Nên bình thường Ngọc Nương cũng lười ra cửa, trời lạnh ra ngoài phiền toái không nói, cũng mệt mỏi bọn hạ nhân.
Đến trấn quốc công phủ vì không thiệp mời, cho nên cần đợi người đi vào thông báo.
Không lâu sau, từ bên trong có vài người ra đón.
Bởi vì Ngọc Nương cũng không biết mặt đầy tớ trong trấn quốc công phủ
nên không cảm giác khác thường, cho đến khi đầy tớ dẫn nàng tới chính
viện trấn quốc công phu nhân, trong nội tâm nàng mới nổi lên nghi hoặc,
không kịp nghĩ nhiều đã đi vào .
Trấn quốc công phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, chỉ là chưa thấy Kiều thị.
Kỳ quái thì kỳ quái, lễ tiết vẫn phải có, Ngọc Nương hành lễ với trấn
quốc công phu nhân . Quốc công phu nhân lớn tuổi hơn nữa có chức cao,
nên nhận nổi lễ này, bà ta tươi cười, bảo Ngọc Nương không cần đa lễ.
Sau khi ngồi xuống, nha đầu phụng trà lên, trấn quốc công phu nhân hỏi chuyện tán gẫu, phần lớn đều là tập trung ở Tiểu Bảo. Trên thực tế hai
người không quen biết ngồi cùng một chỗ, cũng chỉ có nói loại đề tài này mới an toàn nhất , không dễ đắc tội với người.
Tiểu Bảo bất an,
Ngọc Nương có thể nhìn ra manh mối, nó cũng có thể nhìn ra. Trong lòng , trong đầu hiện lên toàn chuyện không may, rất muốn biết Nguyệt Nguyệt
như thế nào , Kiều thị như thế nào .
Ngọc Nương cũng hỏi sao không
thấy Kiều thị, trấn quốc công phu nhân mặt lộ vẻ vẻ lo lắng: "Nàng có
chút không ổn, đại phu đến nhìn có nói tốt nhất nàng không ra gió, cho
nên nàng đóng cửa dưỡng bệnh . Trắc phi cũng biết, gần đây nhi tử ta
không ở kinh thành, trong lòng ta lo lắng, cho nên mới mạo muội để trắc
phi đến trong viện này của ta, coi như là ta con dâu khoản đãi. Đợi nàng tốt hơn, nàng sẽ đến quý phủ bồi tội với trắc phi."
Lời chu đáo
chỉ ra sự tình nguyên do, làm cho người nghe không thể trách tội , nhưng Ngọc Nương lại nhớ tới lúc trước nàng đến trấn quốc công phủ , ở Kiều
Lăng quán có nhìn thấy một cái chi tiết nhỏ. Hôm đó trước lúc ăn cơm
trưa, Kiều thị bảo nha đầu đến chính viện nói Tấn Vương trắc phi ở trong viện dùng cơm. Sự tình dù rất nhỏ nhưng chỉ có bà bà đặc biệt nghiêm
khắc mới có thể để con dâu dùng bữa cơm còn cần đi xin phép. Sau đó Kiều thị có nói lộ ra trấn quốc công phu nhân có chút không thích nàng, bất
quá cũng không nhiều lời, Ngọc Nương cũng không hỏi nhiều. Bất quá Ngọc
Nương còn biết một sự kiện là con trai độc nhất Tào ca nhi của Kiều thị ở trong viện của lão phu nhân.
Ngọc Nương cũng chẳng biết tại sao
mình lại nghĩ tới những thứ này, nàng lúc nào cũng cảm thấy trấn quốc
công phu nhân làm trò, tựa hồ muốn che lấp cái gì đó.
"Nương." Tiểu Bảo lôi kéo vạt áo nàng , "Nguyệt Nguyệt muội muội."
Ngọc Nương lúc này mới nhớ tới, hôm nay trừ việc nàng muốn nhìn Kiều
thị, còn một mục đích khác là vì Tiểu Bảo nhớ Nguyệt Nguyệt .
Suy
nghĩ sôi trào nàng cười với trấn quốc công phu nhân: "Lão phu nhân nói
như vậy thật làm thiếp thân lo lắng . Nếu Kiều tỷ tỷ sinh bệnh, ta không quấy rầy nàng, chỉ là ngài cũng thấy Tiểu Bảo là tới xem Nguyệt Nguyệt . Không biết Nguyệt Nguyệt hiện thời ở đâu?"
Trấn quốc công phu nhân gật đầu, cũng không giấu giếm: "Kiều thị những ngày này không ổn , ta
sợ đầy tớ thiệt thòi đứa bé, nên đem nó ôm đến đây dưỡng vài ngày. Bạch
mụ mụ, ngươi dẫn tiểu công tử tới thăm Nguyệt nha đầu."
Vừa nghe
nói Nguyệt Nguyệt cũng bị ôm đến chính viện, Ngọc Nương ngồi không yên,
vội cười đứng lên: "Ta cũng nhiều ngày không thấy Nguyệt Nguyệt , Bạch
mụ mụ ta đi cùng với ngươi, ngươi thấy được không?"
Bạch mụ mụ sao có thể nói không được? Lão phu nhân cũng không tiện ngăn lại.
Nàng vốn muốn che lấp chuyện bên trong phủ, mới diễn nãy giờ, nhưng
nếu ngăn Tô trắc phi đi gặp hài tử, còn không biết sẽ tăng bao nhiêu
phiền toái không cần thiết. Bà chỉ có thể trong bóng tối nháy mắt với
Bạch mụ mụ một cái, Bạch mụ mụ nhận được ánh mắt, liền cười đón Ngọc
Nương : "Lão nô dẫn trắc phi đi."
Bởi vì mấy ngày nay Nguyệt Nguyệt làm ầm ĩ, lão phu nhân lớn tuổi, nghe hài tử làm ầm ĩ liền đau đầu, cho nên Nguyệt Nguyệt hiện thời ở trong tiểu viện phía nam tại chính viện.
Bạch mụ mụ dẫn Ngọc Nương đi chưa tới cửa sân, đã nghe thấy Nguyệt
Nguyệt khóc rống. Lòng nàng nóng như lửa, gấp rút bước vào, trách mắng:
"Tại sao lại để cô nương khóc ? Ngươi nói các ngươi có ích lợi gì?" Lại
cười với Nguyệt Nguyệt: "Đại cô nương đừng khóc , Tấn Vương tiểu công tử tới thăm ngài , lão nô cho người chuẩn bị chút trái cây điểm tâm, để
ngài cùng tiểu công tử ăn nhé."
Nguyệt Nguyệt không để ý tới bà, bé nhìn thấy Tiểu Bảo liền chạy tới, "Sâm ca ca, di di."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, khóc đến đau tâm Tiểu Bảo , nó muốn một tay ôm lấy nàng để an ủi, mới phát hiện ra cánh tay, chân
mình ngắn cũn, thân thể cũng bé, căn bản không ôm được. Ngọc Nương ôm
Nguyệt Nguyệt lên, "Nguyệt Nguyệt thế nào ? Muốn Tiểu Bảo ca ca sao?"
"Di di, ta..."
Ngọc Nương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng cắt đứt câu nói kế tiếp: "Di di biết con nhớ Tiểu Bảo ca ca , cho nên di di hôm nay cố ý mang Tiểu Bảo
ca ca đến chơi cùng con, con xem bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong
nhà nói chuyện được không? Di di ngồi thật lâu trên xe ngựa để lại đây,
vừa mệt mỏi lại còn khát , cho di di uống ngụm nước nhé."
Nguyệt Nguyệt là đứa bé hiểu chuyện, rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, vẫn nhịn xuống .
Bạch mụ mụ đã ở một bên nói: "Trắc phi nương nương mời vào ngồi."
Vào trong nhà ngồi xuống, nha đầu phụng trà lên cùng điểm tâm với trái cây . Lòng Ngọc Nương bang bang nhảy lên, giả vờ giả vịt bưng trà uống, trong lòng lại nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Đến cùng là do nàng nghĩ nhiều , hay là có chuyện gì đó?
Trong lúc suy tư ống tay áo nàng bị túm một cái, là Nguyệt Nguyệt kéo
Ngọc Nương ngồi xuống uống trà , bé liền nghĩ di di khẳng định rất khát
nếu không cũng sẽ không phiền hà khi bé muốn nói .
"Di di, con muốn gặp nương, nhưng các nàng đều không cho con đi."
Bạch mụ mụ vẫn đứng ở bên cạnh, thấy vậy vội nói: "Cô nương, không
phải là mọi người không cho ngài đi, mà là sợ bệnh ngài. Chờ phu nhân
khỏe , nô tỳ sẽ cho người dẫn ngài đi thăm được không?"
" Ta muốn gặp nương , ta..."
Tiểu Bảo đi qua đến, kéo tay nhỏ bé của bé: "Thôi, muội đừng nháo, ca ca dẫn muội đi chơi."
"Sâm ca ca..."
"Chúng ta đi nghịch tuyết được không, muội sẽ đắp người tuyết!" Cũng
không để cho Nguyệt Nguyệt nói thêm, nó liền kéo Nguyệt Nguyệt chạy ra
ngoài, nha hoàn bà tử muốn ngăn lại cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt
nhìn .
Ngọc Nương cũng đứng lên, bước nhanh ra ngoài: " Hài tử cũng thật sự là,... trời lạnh như thế này, nghịch tuyết cái gì chứ. Thật sự
là da dày đến coi trời bằng vung, đều tại điện hạ nuông chiều !"
Ngọc Nương vô cùng lo lắng đuổi theo ra đi , Ngọc Thiền cùng đám người Lục Hy cũng có thể đuổi kịp.
Tách ra ngoài xíu, Ngọc Nương nhanh chóng nói với Ngọc Thiền: "Ngươi
bảo Dạ thập nhất đi xem một chút có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là được
Kiều thị nói chuyện."
Ngọc Thiền hiểu rõ gật đầu.
Trong lúc
nói chuyện, hạ nhân trấn quốc công phủ cũng xông tới. Bởi vì Ngọc Thiền
là đầy tớ, nên cũng không ai chú ý tới nàng, nàng thối lui qua một bên,
Ngọc Nương giả vờ giả vịt đứng ở một bên xem Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt nghịch tuyết, trong miệng còn giận nói nó thật sự là bướng bỉnh.
Một lát sau, Ngọc Thiền đến cạnh Ngọc Nương. Ngọc Nương tự nhiên hiểu ý, cất giọng nói: "Tiểu Bảo đừng đùa nữa, con vừa mới đáp ứng nương gì
nào?"
Tiểu Bảo liên tục tìm cơ hội cùng Nguyệt Nguyệt nói chuyện,
nơi nào để ý tới mẹ. ( Nuôi con trai lớn là thế đấy 09.06.2018 Soái )
Ngọc Nương bất đắc dĩ lắc đầu, phân phó nha đầu: "Đem tiểu công tử ôm về phòng, coi chừng bị lạnh." Rồi nói với Bạch mụ mụ : "Không biết bên
trong có phòng trống không?"
Bạch mụ mụ sai người dẫn Ngọc Nương đi, Ngọc Thiền hầu hạ ở bên người.
Tiến vào phòng, nha đầu dẫn đường ở bên ngoài phòng thủ, Ngọc Thiền cùng Ngọc Nương đi vào .
Ngọc Thiền thấp giọng nói: "Nương nương, Kiều phu nhân chỉ sợ là không tốt, Dạ thập nhất vừa nói Kiều thị bệnh hết sức lợi hại, trong sân
không khí trầm lặng . Hắn nghe lời ngài, cố ý nói với Kiều phu nhân mục
đích hắn đến, Kiều phu nhân tựa hồ cũng không muốn ra ngoài , chỉ nói
cảm ơn phu nhân , nói nàng còn sống không được bao nhiêu ngày , mong
ngài mặc kệ nàng ấy."
Nghe nói như thế, Ngọc Nương liền sợ , cái
người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn hòa như Kiều thị lại nói
ra những lời này? Đây rõ ràng là ý muốn chết mới nói như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là nàng bệnh nghiêm trọng, nên không có ý chí mưu sinh?
"Nàng còn nói gì nữa không?"
"Kiều phu nhân nói, nếu có thể nhờ ngài hỗ trợ chiếu khán Nguyệt
Nguyệt cô nương, còn nói Tào ca nhi có tổ mẫu che chở, lại là con trai,
cũng có thể sống tốt. Nguyệt Nguyệt cô nương là nữ nhi, nàng ấy không an tâm, nếu có kiếp sau, nàng kết cỏ ngậm vành báo ơn này."
"Cũng chỉ có bấy nhiêu ?"
Ngọc Thiền gật đầu.
Ngọc Nương trong đầu nghĩ loạn cả lên. Đến khi bên ngoài truyền đến
tiếng Lộ nha đầu hỏi, nàng mới vội vàng cuống quýt làm bộ đẩy cửa ra
ngoài.
Mà bên kia Tiểu Bảo lo lắng, hắn muốn tìm cơ hội cùng Nguyệt Nguyệt nói chuyện, nhưng bên cạnh liên tục có người giám sát . Trong
lòng nó có dự cảm Kiều thị khẳng định đã xảy ra chuyện, nếu không trấn
quốc công phu nhân sẽ không thận trọng như vậy.
Thời gian trôi qua thật lâu, Ngọc Nương cũng không thể ở lại trong quốc công phủ không về, chỉ có thể mở miệng cáo từ.
Nhưng Tiểu Bảo không muốn đi, đòi dẫn Nguyệt Nguyệt về nhà chơi. Không có biện pháp Ngọc Nương chỉ có thể hỏi Bạch mụ mụ nàng có thể đem
Nguyệt Nguyệt tới Tấn Vương phủ chơi mấy ngày không, nàng cũng nói nhất
định sẽ chiếu cố tốt cho bé.
Tiểu Bảo ở cạnh làm trời làm đất, chỉ
thiếu điều lăn lộn trên mặt đất ăn vạ, Bạch mụ mụ đi bẩm báo cho trấn
quốc công phu nhân.
Mấy ngày huyên náo trấn quốc công phu nhân mất nhẫn nại, nét mặt già nua phất tay, phiền muộn: " Để bọn họ lĩnh đi!"
" Vâng, lão phu nhân - - "
Trấn quốc công phu nhân đương nhiên biết Bạch mụ mụ lo lắng cái gì:
"Một tiểu nha đầu có thể biết gì, nói cho cùng ta cũng không làm gì mờ
ám, nàng ta mắc bệnh truyền nhiễm, ta thay nàng ta che lấp cũng vì tốt
cho cả gia đình, nàng có hai đứa bé, không có người đối xử tốt lại rơi
vào chỗ xấu. Để các nàng đem Nguyệt nha đầu đi đi, qua hai ngày nữa ta
sai người đón về."
"Nếu đại cô nương nói gì đó, khiến người ta nghe - -" Bạch mụ mụ chần chờ nói.
"Nghe thì như thế nào? Gieo họa cũng không phải là chúng ta Tôn gia,
thất xuất chi điều có bệnh hiểm nghèo, nếu Tô trắc phi không muốn Kiều
thị bị hưu, nàng cứ việc nói đi."
Nghe vậy, Bạch mụ mụ cũng không
khuyên can. Vốn là việc này có thể che lấp là tốt nhất, nếu che lấp
không được, quốc công phủ cũng không có gì đáng ngại.
Ngồi lên xe, Ngọc Nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn không để Tiểu Bảo mở miệng hỏi thăm, Nguyệt Nguyệt liền hỏi: "Sâm
ca ca, mau giúp muội cứu nương đi, các nàng nói nương bị bệnh lao, muội
đi xem nương, các nàng cũng không cho . Tổ mẫu không thích muội, những
nha đầu, bà tử kia đều không thích muội, muội không thấy nương, muội
thật rất sợ hãi..."
Ngọc Nương nghe lòng rơi lộp bộp, cuối cùng
nàng biết vì sao Kiều thị nói những lời kia . Sao có thể là bệnh lao? Rõ ràng trước đó vài ngày nàng mới thấy Kiều thị, không hề giống bệnh
lao, mới ngắn ngủi bao lâu liền thành dạng này .
Tấn Vương từ công bộ trở về, Ngọc Nương ở bên cạnh hắn vòng tới vòng lui, do dự nửa ngày cuối cùng mới nói với hắn.
"Vậy nàng nghĩ nên làm như thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Nương do do dự dự , "Thiếp cũng không biết, thiếp cảm thấy việc
này không đơn giản, Kiều thị thời gian trước còn tốt , mới bao lâu đâu
liền bệnh nặng thế này ?"
Tấn Vương không nói gì.
Ngọc Nương
thao thao bất tuyệt: "Thiếp đã nói với chàng, là thiếp hy vọng có thể
cùng nghĩ cách, có thể chàng không biết có bà bà ngược đãi dâu rất kinh
khủng . Trước kia nhà thiếp ởtrong con hẻm kia, có cô vợ nhỏbị bà bà bắt mỗi ngày làm việc cật lực lại không cho ăn cơm, tiểu tức phụ đó rất
đáng thương. Mặt khác, thiếp nghĩ nếu như Kiều thị thật sự bị bệnh này,
không biết có biện pháp trị không, muốn để cho Lưu Lương Y hỗ trợ xem
một chút? Kiều thị là người rất tốt, nếu Nguyệt Nguyệt không có nương,
..."
Thấy tâm tình nàng sa sút, Tấn Vương trấn an vỗ tay nàng: "
Được rồi, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, ta cho người cấp báo cho Tôn Manh.
Nếu có chuyện, hắn tự nhiên sẽ có cách giải quyết. Còn những chuyện
khác..." Hắn trầm ngâm một chút, "Tạm thời không nói."
"Sẽ không
khiến chàng thêm phiền toái gì chứ?" Đây mới là nguyên nhân chính Ngọc
Nương do dự. Đương nhiên có phiền, bất quá nàng nghĩ phiền toái cũng
không lớn hehehe.
" nàng mặc kệ đi, bản vương sẽ xử lý."
*
Kiều Lăng quán, y như Dạ thập nhất nói, không khí vô cùng trầm lặng .
Từ lúc nơi này bị niêm phong, từ đó về sau, nếu có quan hệ thì đầy tớ
đều đã rời đi . Kiều thị là người hiền hòa, cũng không làm khó xử họ.
Vốn là trong nội viện nha hoàn bà tử đến vài chục người, hiện thời chỉ
còn dư lại vài người.
Cạnh Kiều thị hiện thời chỉ có Như Mộng, Như
Họa ở lại, thậm chí nha đầu hồi môn Kiều thị đem từ Giang Nam mang đến
đều đi hết , bên trong như không có sự sống.
Còn có một người khác , đó chính là Kiều Tú Lệ.
Từ lúc biết nơi này bị niêm phong , nàng thà rằng chỉ có vào chứ không có ra cũng không đi. Cứ như vậy ở cạnh Kiều thị hỗ trợ hầu hạ , bất quá trên thực tế cũng không có làm gì. Kiều thị trong lòng không muốn liên
lụy ai, trừ Như Mộng, Như Họa vẫn ở bên người hầu hạ nàng, nang một mực
không cho Kiều Tú Lệ chạm vào gì. Nhiều lắm là cùng nàng trò chuyện,
nhưng cũng là cực ít .
Cửa sổ đều sít đóng kín , rõ ràng là ban ngày, lại như trời tối.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, mờ mờ ám ám .
Kiều Tú Lệ khóc thút thít : "Yên Tỷ Tỷ ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều,
tỷ còn có Tào ca nhi cùng Nguyệt Nguyệt, nếu tỷ có chuyện gì, hai đứa bé làm sao bây giờ? Theo lý thuyết làm muội muội thì không nên nói lời
này, nhưng tỷ nên suy nghĩ một chút nếu tỷ qua đời , tỷ phu nhất định sẽ lại tái giá, trong nhà quyền quý bao nhiêu lời nói sắc bén về sau sao
có thể đối xử với hai đứa bé tốt? Cho nên tỷ nhất định phải nhanh khỏe
lại ..."
Kiều thị một chút khí lực cũng không có, cũng không muốn
nhúc nhích , nhưng đầu óc vẫn không bị khống chế chuyển động không ngừng .
Nàng nghĩ đến Tôn Manh, nàng không bỏ được hắn, nàng càng không bỏ được hai đứa bé...
Đúng vậy, nàng nếu thật qua đời , Tôn Manh nhất định sẽ lại cưới vợ,
bà bà tâm tâm niệm niệm muốn hắn cưới nữ tử nhà quyền quý. Mấy năm qua,
mặc dù bà không làm những chuyện xấu, thế nhưng nghe nhiều **. Khả năng Tào ca nhi sẽ bị dưỡng thành đứa bé hư, Nguyệt Nguyệt sẽ bị gả cho
người không hợp tâm ý. Nàng tuy có nhờ Tô trắc phi chiếu khán, nhưng dù
sao cũng là người ngoài...
Không được, nàng không thể chết được, nếu phải chết thì trước khi chết, nàng cũng phải đem hai đứa bé an bài thỏa đáng.
Mắt nàng không khỏi nhìn Kiều Tú Lệ. Những ngày này, nàng cũng có thể
nhìn ra nàng ta cũng tốt , trước kia cũng vì đối phương luôn nịnh nọt,
nên nàng có chút khinh thị, hiện thời lại hoàn toàn biến thành cảm kích.
"Lệ tỷ muội, nếu ta để cho ngươi chiếu cố ta hai đứa bé, ngươi có nguyện ý không?"
"Yên Tỷ Tỷ, ngươi nói cái gì? Ngươi có ý gì?" Kiều Tú Lệ sít sao siết
chặt tay, nhưng trong lòng lại gào thét, đến rồi , cuối cùng cũng đến ,
nàng ta an bài nhiều như thế, phí tâm như thế , chính là đang đợi thời
khắc này.
"Ta chỉ sợ là ta sống không được bao nhiêu ngày nữa, nếu
ngươi có thể đáp ứng, ta sẽ nhờ phụ thân đem nhận làm nghĩa nữ. Ta sẽ
cùng Manh lang nói hắn cưới ngươi, hy vọng ngươi có thể..."
Lời còn dư lại thay bằng một trận ho oanh thiên rung động không khí.
Tôn Manh mang hàn khí khắp người cuốn vào, " Ai ta cũng không cưới, ngươi đem ý niệm trong đầu bỏ đi !"
Kiều Tú Lệ như bị kinh hãi, châu chấu không tự chủ được nhảy lên.
Thế tử tại sao trở về ?
Không đợi Kiều thị nói nữa, Tôn Manh xoay người sang chỗ khác, hắn vội vàng nhưng không mất cung kính chắp tay: "Lưu thái y, phiền ngài xem
một chút."
"Thế tử không cần khách khí, lão phu cũng sớm không còn là thái y ."
Trong lúc nói chuyện, Lưu Lương Y đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: bầu trời bay tới năm chữ, kia đều không phải là chuyện. Lưu Lương Y xuất hiện tự mang bgm
~
Biết rõ có một ít tiên nữ không thích trấn quốc công phủ này chút ít
chuyện hư hỏng, lập tức ngược tiểu học toàn cấp Kiều thị, bọn họ có thể
xuống đài khom người chào .
Nghĩ tới tiểu hoa hoa ra tới cứu người
tiểu tiên nữ, các ngươi xác định muốn dạng này sao? Vậy thì quá ma huyễn . Còn như đại hoa hoa đụng ngã lăn tằng ngoại tổ phụ trà sự, các ngươi
có thể cho là thẩm thái khiêu khích, chọc mao Miêu nãi nãi, cho nên Miêu nãi nãi dạy dỗ hắn dự định đánh hắn vài cái đại tai hạt dưa, cho nên
tiện đường cứu tằng ngoại tổ phụ. Kiều thị này bên cạnh không có đầu
không có ảnh, tiểu hoa hoa này một lát chỉ biết là tìm Tấn Vương làm
nũng bán si , nó cũng không có công phu a.
nháo nói muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt muội muội, nàng suy nghĩ một chút
liền đồng ý . Kỳ thật nàng cũng nhớ Kiều thị bị bệnh, tuy chỉ gặp Kiều
thị hai mặt, nhưng từ đáy lòng nàng thích Kiều thị .
Nàng bảo Cung
ma ma chuẩn bị ít dược liệu, liền dẫn Tiểu Bảo cùng Ngọc Thiền ngồi xe
ngựa đến trấn quốc công phủ. Nói thì đơn giản, kì thực chuẩn bị xe ,
cùng nha hoàn bà tử, còn có người giữ ngựa, rất nhiều việc vặt. Nên bình thường Ngọc Nương cũng lười ra cửa, trời lạnh ra ngoài phiền toái không nói, cũng mệt mỏi bọn hạ nhân.
Đến trấn quốc công phủ vì không thiệp mời, cho nên cần đợi người đi vào thông báo.
Không lâu sau, từ bên trong có vài người ra đón.
Bởi vì Ngọc Nương cũng không biết mặt đầy tớ trong trấn quốc công phủ
nên không cảm giác khác thường, cho đến khi đầy tớ dẫn nàng tới chính
viện trấn quốc công phu nhân, trong nội tâm nàng mới nổi lên nghi hoặc,
không kịp nghĩ nhiều đã đi vào .
Trấn quốc công phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, chỉ là chưa thấy Kiều thị.
Kỳ quái thì kỳ quái, lễ tiết vẫn phải có, Ngọc Nương hành lễ với trấn
quốc công phu nhân . Quốc công phu nhân lớn tuổi hơn nữa có chức cao,
nên nhận nổi lễ này, bà ta tươi cười, bảo Ngọc Nương không cần đa lễ.
Sau khi ngồi xuống, nha đầu phụng trà lên, trấn quốc công phu nhân hỏi chuyện tán gẫu, phần lớn đều là tập trung ở Tiểu Bảo. Trên thực tế hai
người không quen biết ngồi cùng một chỗ, cũng chỉ có nói loại đề tài này mới an toàn nhất , không dễ đắc tội với người.
Tiểu Bảo bất an,
Ngọc Nương có thể nhìn ra manh mối, nó cũng có thể nhìn ra. Trong lòng , trong đầu hiện lên toàn chuyện không may, rất muốn biết Nguyệt Nguyệt
như thế nào , Kiều thị như thế nào .
Ngọc Nương cũng hỏi sao không
thấy Kiều thị, trấn quốc công phu nhân mặt lộ vẻ vẻ lo lắng: "Nàng có
chút không ổn, đại phu đến nhìn có nói tốt nhất nàng không ra gió, cho
nên nàng đóng cửa dưỡng bệnh . Trắc phi cũng biết, gần đây nhi tử ta
không ở kinh thành, trong lòng ta lo lắng, cho nên mới mạo muội để trắc
phi đến trong viện này của ta, coi như là ta con dâu khoản đãi. Đợi nàng tốt hơn, nàng sẽ đến quý phủ bồi tội với trắc phi."
Lời chu đáo
chỉ ra sự tình nguyên do, làm cho người nghe không thể trách tội , nhưng Ngọc Nương lại nhớ tới lúc trước nàng đến trấn quốc công phủ , ở Kiều
Lăng quán có nhìn thấy một cái chi tiết nhỏ. Hôm đó trước lúc ăn cơm
trưa, Kiều thị bảo nha đầu đến chính viện nói Tấn Vương trắc phi ở trong viện dùng cơm. Sự tình dù rất nhỏ nhưng chỉ có bà bà đặc biệt nghiêm
khắc mới có thể để con dâu dùng bữa cơm còn cần đi xin phép. Sau đó Kiều thị có nói lộ ra trấn quốc công phu nhân có chút không thích nàng, bất
quá cũng không nhiều lời, Ngọc Nương cũng không hỏi nhiều. Bất quá Ngọc
Nương còn biết một sự kiện là con trai độc nhất Tào ca nhi của Kiều thị ở trong viện của lão phu nhân.
Ngọc Nương cũng chẳng biết tại sao
mình lại nghĩ tới những thứ này, nàng lúc nào cũng cảm thấy trấn quốc
công phu nhân làm trò, tựa hồ muốn che lấp cái gì đó.
"Nương." Tiểu Bảo lôi kéo vạt áo nàng , "Nguyệt Nguyệt muội muội."
Ngọc Nương lúc này mới nhớ tới, hôm nay trừ việc nàng muốn nhìn Kiều
thị, còn một mục đích khác là vì Tiểu Bảo nhớ Nguyệt Nguyệt .
Suy
nghĩ sôi trào nàng cười với trấn quốc công phu nhân: "Lão phu nhân nói
như vậy thật làm thiếp thân lo lắng . Nếu Kiều tỷ tỷ sinh bệnh, ta không quấy rầy nàng, chỉ là ngài cũng thấy Tiểu Bảo là tới xem Nguyệt Nguyệt . Không biết Nguyệt Nguyệt hiện thời ở đâu?"
Trấn quốc công phu nhân gật đầu, cũng không giấu giếm: "Kiều thị những ngày này không ổn , ta
sợ đầy tớ thiệt thòi đứa bé, nên đem nó ôm đến đây dưỡng vài ngày. Bạch
mụ mụ, ngươi dẫn tiểu công tử tới thăm Nguyệt nha đầu."
Vừa nghe
nói Nguyệt Nguyệt cũng bị ôm đến chính viện, Ngọc Nương ngồi không yên,
vội cười đứng lên: "Ta cũng nhiều ngày không thấy Nguyệt Nguyệt , Bạch
mụ mụ ta đi cùng với ngươi, ngươi thấy được không?"
Bạch mụ mụ sao có thể nói không được? Lão phu nhân cũng không tiện ngăn lại.
Nàng vốn muốn che lấp chuyện bên trong phủ, mới diễn nãy giờ, nhưng
nếu ngăn Tô trắc phi đi gặp hài tử, còn không biết sẽ tăng bao nhiêu
phiền toái không cần thiết. Bà chỉ có thể trong bóng tối nháy mắt với
Bạch mụ mụ một cái, Bạch mụ mụ nhận được ánh mắt, liền cười đón Ngọc
Nương : "Lão nô dẫn trắc phi đi."
Bởi vì mấy ngày nay Nguyệt Nguyệt làm ầm ĩ, lão phu nhân lớn tuổi, nghe hài tử làm ầm ĩ liền đau đầu, cho nên Nguyệt Nguyệt hiện thời ở trong tiểu viện phía nam tại chính viện.
Bạch mụ mụ dẫn Ngọc Nương đi chưa tới cửa sân, đã nghe thấy Nguyệt
Nguyệt khóc rống. Lòng nàng nóng như lửa, gấp rút bước vào, trách mắng:
"Tại sao lại để cô nương khóc ? Ngươi nói các ngươi có ích lợi gì?" Lại
cười với Nguyệt Nguyệt: "Đại cô nương đừng khóc , Tấn Vương tiểu công tử tới thăm ngài , lão nô cho người chuẩn bị chút trái cây điểm tâm, để
ngài cùng tiểu công tử ăn nhé."
Nguyệt Nguyệt không để ý tới bà, bé nhìn thấy Tiểu Bảo liền chạy tới, "Sâm ca ca, di di."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, khóc đến đau tâm Tiểu Bảo , nó muốn một tay ôm lấy nàng để an ủi, mới phát hiện ra cánh tay, chân
mình ngắn cũn, thân thể cũng bé, căn bản không ôm được. Ngọc Nương ôm
Nguyệt Nguyệt lên, "Nguyệt Nguyệt thế nào ? Muốn Tiểu Bảo ca ca sao?"
"Di di, ta..."
Ngọc Nương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng cắt đứt câu nói kế tiếp: "Di di biết con nhớ Tiểu Bảo ca ca , cho nên di di hôm nay cố ý mang Tiểu Bảo
ca ca đến chơi cùng con, con xem bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong
nhà nói chuyện được không? Di di ngồi thật lâu trên xe ngựa để lại đây,
vừa mệt mỏi lại còn khát , cho di di uống ngụm nước nhé."
Nguyệt Nguyệt là đứa bé hiểu chuyện, rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, vẫn nhịn xuống .
Bạch mụ mụ đã ở một bên nói: "Trắc phi nương nương mời vào ngồi."
Vào trong nhà ngồi xuống, nha đầu phụng trà lên cùng điểm tâm với trái cây . Lòng Ngọc Nương bang bang nhảy lên, giả vờ giả vịt bưng trà uống, trong lòng lại nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Đến cùng là do nàng nghĩ nhiều , hay là có chuyện gì đó?
Trong lúc suy tư ống tay áo nàng bị túm một cái, là Nguyệt Nguyệt kéo
Ngọc Nương ngồi xuống uống trà , bé liền nghĩ di di khẳng định rất khát
nếu không cũng sẽ không phiền hà khi bé muốn nói .
"Di di, con muốn gặp nương, nhưng các nàng đều không cho con đi."
Bạch mụ mụ vẫn đứng ở bên cạnh, thấy vậy vội nói: "Cô nương, không
phải là mọi người không cho ngài đi, mà là sợ bệnh ngài. Chờ phu nhân
khỏe , nô tỳ sẽ cho người dẫn ngài đi thăm được không?"
" Ta muốn gặp nương , ta..."
Tiểu Bảo đi qua đến, kéo tay nhỏ bé của bé: "Thôi, muội đừng nháo, ca ca dẫn muội đi chơi."
"Sâm ca ca..."
"Chúng ta đi nghịch tuyết được không, muội sẽ đắp người tuyết!" Cũng
không để cho Nguyệt Nguyệt nói thêm, nó liền kéo Nguyệt Nguyệt chạy ra
ngoài, nha hoàn bà tử muốn ngăn lại cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt
nhìn .
Ngọc Nương cũng đứng lên, bước nhanh ra ngoài: " Hài tử cũng thật sự là,... trời lạnh như thế này, nghịch tuyết cái gì chứ. Thật sự
là da dày đến coi trời bằng vung, đều tại điện hạ nuông chiều !"
Ngọc Nương vô cùng lo lắng đuổi theo ra đi , Ngọc Thiền cùng đám người Lục Hy cũng có thể đuổi kịp.
Tách ra ngoài xíu, Ngọc Nương nhanh chóng nói với Ngọc Thiền: "Ngươi
bảo Dạ thập nhất đi xem một chút có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là được
Kiều thị nói chuyện."
Ngọc Thiền hiểu rõ gật đầu.
Trong lúc
nói chuyện, hạ nhân trấn quốc công phủ cũng xông tới. Bởi vì Ngọc Thiền
là đầy tớ, nên cũng không ai chú ý tới nàng, nàng thối lui qua một bên,
Ngọc Nương giả vờ giả vịt đứng ở một bên xem Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt nghịch tuyết, trong miệng còn giận nói nó thật sự là bướng bỉnh.
Một lát sau, Ngọc Thiền đến cạnh Ngọc Nương. Ngọc Nương tự nhiên hiểu ý, cất giọng nói: "Tiểu Bảo đừng đùa nữa, con vừa mới đáp ứng nương gì
nào?"
Tiểu Bảo liên tục tìm cơ hội cùng Nguyệt Nguyệt nói chuyện,
nơi nào để ý tới mẹ. ( Nuôi con trai lớn là thế đấy 09.06.2018 Soái )
Ngọc Nương bất đắc dĩ lắc đầu, phân phó nha đầu: "Đem tiểu công tử ôm về phòng, coi chừng bị lạnh." Rồi nói với Bạch mụ mụ : "Không biết bên
trong có phòng trống không?"
Bạch mụ mụ sai người dẫn Ngọc Nương đi, Ngọc Thiền hầu hạ ở bên người.
Tiến vào phòng, nha đầu dẫn đường ở bên ngoài phòng thủ, Ngọc Thiền cùng Ngọc Nương đi vào .
Ngọc Thiền thấp giọng nói: "Nương nương, Kiều phu nhân chỉ sợ là không tốt, Dạ thập nhất vừa nói Kiều thị bệnh hết sức lợi hại, trong sân
không khí trầm lặng . Hắn nghe lời ngài, cố ý nói với Kiều phu nhân mục
đích hắn đến, Kiều phu nhân tựa hồ cũng không muốn ra ngoài , chỉ nói
cảm ơn phu nhân , nói nàng còn sống không được bao nhiêu ngày , mong
ngài mặc kệ nàng ấy."
Nghe nói như thế, Ngọc Nương liền sợ , cái
người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn hòa như Kiều thị lại nói
ra những lời này? Đây rõ ràng là ý muốn chết mới nói như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là nàng bệnh nghiêm trọng, nên không có ý chí mưu sinh?
"Nàng còn nói gì nữa không?"
"Kiều phu nhân nói, nếu có thể nhờ ngài hỗ trợ chiếu khán Nguyệt
Nguyệt cô nương, còn nói Tào ca nhi có tổ mẫu che chở, lại là con trai,
cũng có thể sống tốt. Nguyệt Nguyệt cô nương là nữ nhi, nàng ấy không an tâm, nếu có kiếp sau, nàng kết cỏ ngậm vành báo ơn này."
"Cũng chỉ có bấy nhiêu ?"
Ngọc Thiền gật đầu.
Ngọc Nương trong đầu nghĩ loạn cả lên. Đến khi bên ngoài truyền đến
tiếng Lộ nha đầu hỏi, nàng mới vội vàng cuống quýt làm bộ đẩy cửa ra
ngoài.
Mà bên kia Tiểu Bảo lo lắng, hắn muốn tìm cơ hội cùng Nguyệt Nguyệt nói chuyện, nhưng bên cạnh liên tục có người giám sát . Trong
lòng nó có dự cảm Kiều thị khẳng định đã xảy ra chuyện, nếu không trấn
quốc công phu nhân sẽ không thận trọng như vậy.
Thời gian trôi qua thật lâu, Ngọc Nương cũng không thể ở lại trong quốc công phủ không về, chỉ có thể mở miệng cáo từ.
Nhưng Tiểu Bảo không muốn đi, đòi dẫn Nguyệt Nguyệt về nhà chơi. Không có biện pháp Ngọc Nương chỉ có thể hỏi Bạch mụ mụ nàng có thể đem
Nguyệt Nguyệt tới Tấn Vương phủ chơi mấy ngày không, nàng cũng nói nhất
định sẽ chiếu cố tốt cho bé.
Tiểu Bảo ở cạnh làm trời làm đất, chỉ
thiếu điều lăn lộn trên mặt đất ăn vạ, Bạch mụ mụ đi bẩm báo cho trấn
quốc công phu nhân.
Mấy ngày huyên náo trấn quốc công phu nhân mất nhẫn nại, nét mặt già nua phất tay, phiền muộn: " Để bọn họ lĩnh đi!"
" Vâng, lão phu nhân - - "
Trấn quốc công phu nhân đương nhiên biết Bạch mụ mụ lo lắng cái gì:
"Một tiểu nha đầu có thể biết gì, nói cho cùng ta cũng không làm gì mờ
ám, nàng ta mắc bệnh truyền nhiễm, ta thay nàng ta che lấp cũng vì tốt
cho cả gia đình, nàng có hai đứa bé, không có người đối xử tốt lại rơi
vào chỗ xấu. Để các nàng đem Nguyệt nha đầu đi đi, qua hai ngày nữa ta
sai người đón về."
"Nếu đại cô nương nói gì đó, khiến người ta nghe - -" Bạch mụ mụ chần chờ nói.
"Nghe thì như thế nào? Gieo họa cũng không phải là chúng ta Tôn gia,
thất xuất chi điều có bệnh hiểm nghèo, nếu Tô trắc phi không muốn Kiều
thị bị hưu, nàng cứ việc nói đi."
Nghe vậy, Bạch mụ mụ cũng không
khuyên can. Vốn là việc này có thể che lấp là tốt nhất, nếu che lấp
không được, quốc công phủ cũng không có gì đáng ngại.
Ngồi lên xe, Ngọc Nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn không để Tiểu Bảo mở miệng hỏi thăm, Nguyệt Nguyệt liền hỏi: "Sâm
ca ca, mau giúp muội cứu nương đi, các nàng nói nương bị bệnh lao, muội
đi xem nương, các nàng cũng không cho . Tổ mẫu không thích muội, những
nha đầu, bà tử kia đều không thích muội, muội không thấy nương, muội
thật rất sợ hãi..."
Ngọc Nương nghe lòng rơi lộp bộp, cuối cùng
nàng biết vì sao Kiều thị nói những lời kia . Sao có thể là bệnh lao? Rõ ràng trước đó vài ngày nàng mới thấy Kiều thị, không hề giống bệnh
lao, mới ngắn ngủi bao lâu liền thành dạng này .
Tấn Vương từ công bộ trở về, Ngọc Nương ở bên cạnh hắn vòng tới vòng lui, do dự nửa ngày cuối cùng mới nói với hắn.
"Vậy nàng nghĩ nên làm như thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Nương do do dự dự , "Thiếp cũng không biết, thiếp cảm thấy việc
này không đơn giản, Kiều thị thời gian trước còn tốt , mới bao lâu đâu
liền bệnh nặng thế này ?"
Tấn Vương không nói gì.
Ngọc Nương
thao thao bất tuyệt: "Thiếp đã nói với chàng, là thiếp hy vọng có thể
cùng nghĩ cách, có thể chàng không biết có bà bà ngược đãi dâu rất kinh
khủng . Trước kia nhà thiếp ởtrong con hẻm kia, có cô vợ nhỏbị bà bà bắt mỗi ngày làm việc cật lực lại không cho ăn cơm, tiểu tức phụ đó rất
đáng thương. Mặt khác, thiếp nghĩ nếu như Kiều thị thật sự bị bệnh này,
không biết có biện pháp trị không, muốn để cho Lưu Lương Y hỗ trợ xem
một chút? Kiều thị là người rất tốt, nếu Nguyệt Nguyệt không có nương,
..."
Thấy tâm tình nàng sa sút, Tấn Vương trấn an vỗ tay nàng: "
Được rồi, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, ta cho người cấp báo cho Tôn Manh.
Nếu có chuyện, hắn tự nhiên sẽ có cách giải quyết. Còn những chuyện
khác..." Hắn trầm ngâm một chút, "Tạm thời không nói."
"Sẽ không
khiến chàng thêm phiền toái gì chứ?" Đây mới là nguyên nhân chính Ngọc
Nương do dự. Đương nhiên có phiền, bất quá nàng nghĩ phiền toái cũng
không lớn hehehe.
" nàng mặc kệ đi, bản vương sẽ xử lý."
*
Kiều Lăng quán, y như Dạ thập nhất nói, không khí vô cùng trầm lặng .
Từ lúc nơi này bị niêm phong, từ đó về sau, nếu có quan hệ thì đầy tớ
đều đã rời đi . Kiều thị là người hiền hòa, cũng không làm khó xử họ.
Vốn là trong nội viện nha hoàn bà tử đến vài chục người, hiện thời chỉ
còn dư lại vài người.
Cạnh Kiều thị hiện thời chỉ có Như Mộng, Như
Họa ở lại, thậm chí nha đầu hồi môn Kiều thị đem từ Giang Nam mang đến
đều đi hết , bên trong như không có sự sống.
Còn có một người khác , đó chính là Kiều Tú Lệ.
Từ lúc biết nơi này bị niêm phong , nàng thà rằng chỉ có vào chứ không có ra cũng không đi. Cứ như vậy ở cạnh Kiều thị hỗ trợ hầu hạ , bất quá trên thực tế cũng không có làm gì. Kiều thị trong lòng không muốn liên
lụy ai, trừ Như Mộng, Như Họa vẫn ở bên người hầu hạ nàng, nang một mực
không cho Kiều Tú Lệ chạm vào gì. Nhiều lắm là cùng nàng trò chuyện,
nhưng cũng là cực ít .
Cửa sổ đều sít đóng kín , rõ ràng là ban ngày, lại như trời tối.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, mờ mờ ám ám .
Kiều Tú Lệ khóc thút thít : "Yên Tỷ Tỷ ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều,
tỷ còn có Tào ca nhi cùng Nguyệt Nguyệt, nếu tỷ có chuyện gì, hai đứa bé làm sao bây giờ? Theo lý thuyết làm muội muội thì không nên nói lời
này, nhưng tỷ nên suy nghĩ một chút nếu tỷ qua đời , tỷ phu nhất định sẽ lại tái giá, trong nhà quyền quý bao nhiêu lời nói sắc bén về sau sao
có thể đối xử với hai đứa bé tốt? Cho nên tỷ nhất định phải nhanh khỏe
lại ..."
Kiều thị một chút khí lực cũng không có, cũng không muốn
nhúc nhích , nhưng đầu óc vẫn không bị khống chế chuyển động không ngừng .
Nàng nghĩ đến Tôn Manh, nàng không bỏ được hắn, nàng càng không bỏ được hai đứa bé...
Đúng vậy, nàng nếu thật qua đời , Tôn Manh nhất định sẽ lại cưới vợ,
bà bà tâm tâm niệm niệm muốn hắn cưới nữ tử nhà quyền quý. Mấy năm qua,
mặc dù bà không làm những chuyện xấu, thế nhưng nghe nhiều **. Khả năng Tào ca nhi sẽ bị dưỡng thành đứa bé hư, Nguyệt Nguyệt sẽ bị gả cho
người không hợp tâm ý. Nàng tuy có nhờ Tô trắc phi chiếu khán, nhưng dù
sao cũng là người ngoài...
Không được, nàng không thể chết được, nếu phải chết thì trước khi chết, nàng cũng phải đem hai đứa bé an bài thỏa đáng.
Mắt nàng không khỏi nhìn Kiều Tú Lệ. Những ngày này, nàng cũng có thể
nhìn ra nàng ta cũng tốt , trước kia cũng vì đối phương luôn nịnh nọt,
nên nàng có chút khinh thị, hiện thời lại hoàn toàn biến thành cảm kích.
"Lệ tỷ muội, nếu ta để cho ngươi chiếu cố ta hai đứa bé, ngươi có nguyện ý không?"
"Yên Tỷ Tỷ, ngươi nói cái gì? Ngươi có ý gì?" Kiều Tú Lệ sít sao siết
chặt tay, nhưng trong lòng lại gào thét, đến rồi , cuối cùng cũng đến ,
nàng ta an bài nhiều như thế, phí tâm như thế , chính là đang đợi thời
khắc này.
"Ta chỉ sợ là ta sống không được bao nhiêu ngày nữa, nếu
ngươi có thể đáp ứng, ta sẽ nhờ phụ thân đem nhận làm nghĩa nữ. Ta sẽ
cùng Manh lang nói hắn cưới ngươi, hy vọng ngươi có thể..."
Lời còn dư lại thay bằng một trận ho oanh thiên rung động không khí.
Tôn Manh mang hàn khí khắp người cuốn vào, " Ai ta cũng không cưới, ngươi đem ý niệm trong đầu bỏ đi !"
Kiều Tú Lệ như bị kinh hãi, châu chấu không tự chủ được nhảy lên.
Thế tử tại sao trở về ?
Không đợi Kiều thị nói nữa, Tôn Manh xoay người sang chỗ khác, hắn vội vàng nhưng không mất cung kính chắp tay: "Lưu thái y, phiền ngài xem
một chút."
"Thế tử không cần khách khí, lão phu cũng sớm không còn là thái y ."
Trong lúc nói chuyện, Lưu Lương Y đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: bầu trời bay tới năm chữ, kia đều không phải là chuyện. Lưu Lương Y xuất hiện tự mang bgm
~
Biết rõ có một ít tiên nữ không thích trấn quốc công phủ này chút ít
chuyện hư hỏng, lập tức ngược tiểu học toàn cấp Kiều thị, bọn họ có thể
xuống đài khom người chào .
Nghĩ tới tiểu hoa hoa ra tới cứu người
tiểu tiên nữ, các ngươi xác định muốn dạng này sao? Vậy thì quá ma huyễn . Còn như đại hoa hoa đụng ngã lăn tằng ngoại tổ phụ trà sự, các ngươi
có thể cho là thẩm thái khiêu khích, chọc mao Miêu nãi nãi, cho nên Miêu nãi nãi dạy dỗ hắn dự định đánh hắn vài cái đại tai hạt dưa, cho nên
tiện đường cứu tằng ngoại tổ phụ. Kiều thị này bên cạnh không có đầu
không có ảnh, tiểu hoa hoa này một lát chỉ biết là tìm Tấn Vương làm
nũng bán si , nó cũng không có công phu a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận