Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 28
Xác thực, Tấn vương đúng là tức giận cả một ngày.
Cơn giận này, không chỉ bởi vì Ngọc Nương, mà còn do Phúc Thành không thức thời, ánh mắt lại kém.
Hắn đường đường là thân vương tôn quý, còn cần cho thuộc hạ đánh ngất xỉu
nữ nhân đưa đến phòng của mình, không phải mắt kém vậy thì là cái gì?
Quả thực, lúc trước là bị Ngọc Nương nhen nhóm củi khô trên lửa, vì thế
hắn mới muốn thử một phen!
Hắn không thể đi ức hiếp tiểu nhũ mẫu kia, miễn cho không anh minh thần võ, không quang minh lỗi lạc, không
uy nghi bao trùm sơn hà, dĩ nhiên là tuyển chọn bắt nạt Phúc Thành độc
miệng mà còn không tự biết thân.
Nhìn bộ dáng bị ngược đãi của
Phúc Thành, Tấn vương cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không
thoải mái, bởi vì trước mắt hắn lại chợt lóe qua gương mặt trắng bệch
của tiểu nhũ mẫu kia, trước và sau khi nàng rời khỏi đây, động tĩnh ở
bên ngoài tất nhiên là bị Tấn vương đặt vào trong tai, không hiểu sao,
tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác ảo não.
Lá gan của nàng quá nhỏ, khẳng định là đã bị dọa sợ, kỳ thật hắn cũng đâu có muốn làm gì, chỉ muốn nhìn thử.....
Nghĩ lại nhớ, sáng sớm hôm sau, Tấn vương liền phân phó người đi đến Tiểu
Vượt Viện.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không chỉ Tấn vương, Ngọc Nương cũng mất hồn mất vía cả một ngày.
Một loại cảm giác không thể nói ra lời, lo sợ có người tới ra lệnh cho mình thu dọn đồ đạc rời đi, sợ sau khi Tấn vương trở về càng nghĩ càng giận
sẽ trừng phạt mình, còn có vài việc vặt lung tung khác, nàng nghĩ mãi
cũng không thông.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau tỉnh giấc, Ngọc Nương nhìn mình trong gương, dưới mắt mơ hồ xanh đen.
Đáng tiếc, từ trước đến giờ nàng không dùng phấn son bột nước, cũng không có chuẩn bị những thứ này, muốn che lấp cũng không có biện pháp, cũng chỉ
có thể để như vậy mà đi trực.
Da của Ngọc Nương rất trắng, cũng
vì vậy mà vành mắt thâm đen đặc biệt lộ ra rõ ràng, Ngọc Yến nhìn thấy
thì có hơi giật mình, biết được là do buổi tối ngủ không ngon, không
khỏi cảm thán cuống quít, nói lúc trước nàng trực đêm cũng đâu thấy
thành cái dạng này, như thế nào hiện giờ không trực đêm, ngược lại ban
đêm không thể an giấc.
Ngọc Nương quẫn bách không trả lời được,
may mà Ngọc Yến cũng không nói thêm gì khác, chỉ kêu Lục Nga đến phòng
bếp lấy một cái trứng gà vừa mới nấu cho Ngọc Nương lăn quầng thâm.
Thời điểm người bên Triều Huy Đường đến, Ngọc Nương chính là đang ngước mặt
cầm trứng gà lăn lăn dưới mắt, nghe nói là người Triều Huy Đường đến,
ngay tức khắc nàng sửng sốt, đến khi phản ứng kịp, lại bị bỏng đến đau
không ngớt, dưới mắt cũng hồng một mảnh.
Trứng gà rơi xuống trên mặt đất, nàng cũng luống cuống tay chân thiếu chút nữa là đập bể luôn cái gương.
Nàng vừa đứng lên, Lục Nga đã chạy vào vui sướng nói: "Tô nhũ mẫu, điện hạ thưởng cho ngươi."
Hả!
Ngọc Nương kinh ngạc.
"Còn không mau ra ngoài tạ ơn, điện hạ nói ngươi hầu hạ tiểu quận chúa rất
tốt....." Lục Nga vừa nói vừa kéo Ngọc Nương đi ra ngoài. Ngọc Yến Ngọc
Thúy và tất cả mọi người đều tươi cười nhìn nàng.
Đến trong viện, một thái giám trẻ tuổi mặc áo cổ tròn đứng ở bên trong, bên cạnh còn đi theo vài tiểu thái giám tay nâng khay.
Toàn bộ Tấn vương phủ, cũng chỉ Tấn vương mới có thái giám hầu hạ bên cạnh, đều là năm đó mang ra từ trong cung.
Người này Ngọc Nương cũng nhận biết, đúng là con nuôi của Phúc Thành - Tiểu
Thuận Tử, cũng là nhất đẳng đại hồng nhân (người có cấp bậc cao, có
tiếng nói) ở trong Tấn vương phủ.
Ngọc Nương quỳ xuống tạ ơn,
Tiểu Thuận Tử cũng không ở lại lâu, nhanh chóng dẫn người rời đi.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tiễn người đi
rồi, người trong Tiểu Vượt Viện đều vây quanh chúc mừng Ngọc Nương, lời
nói không mất tiền mua, một câu lại tiếp theo một câu.
Nếu bàn
về chủ tử nào ra tay rộng rãi nhất trong toàn bộ Tấn vương phủ, không
thể nghi ngờ chính là Tấn vương, hễ có thể được Tấn vương ban thưởng,
không có lần nào là không khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, đặc
biệt đây còn là lần đầu tiên Tấn vương thưởng cho hạ nhân, càng làm cho
người ta ào ào đỏ mắt không thôi, ngay cả người bên Lưu Xuân Quán cũng
nghe được động tĩnh mà chạy đến.
Trên khay che kín tấm vải đỏ, có người muốn mở ra nhìn, lại bị Lục Yêu đanh đá đuổi đi, còn có người ỷ
vào quen thuộc với Ngọc Nương, mặt dày đòi ăn uống chúc mừng, trong nội
viện ầm ĩ tiếng nói chuyện ồn ào.
Thấy ầm ĩ như thế, Ngọc Dung
lên tiếng: "Được rồi được rồi, đều giải tán đi, để ngày khác Tô nhũ mẫu
mời mọi người ăn trái cây uống rượu."
Cũng không phải là ngày đầu tiên Ngọc Nương vào vương phủ, tất nhiên hiểu được quy củ bên trong
phủ, thường thường, nếu hạ nhân được ban thưởng lần đầu tiên, đều phải
phân ra một phần đãi mọi người ăn uống để chia sẻ, coi như là dính chút
không khí vui mừng, đương nhiên nàng gật đầu liên tục phụ họa lời của
Ngọc Dung, nói ngày khác nhất định sẽ mời mọi người ăn trái cây uống
rượu, có thế mọi người mới giải tán.
Thúy Trúc vẫn đứng trong đám người, gò má của nàng ta gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, nhìn Ngọc Nương
được mọi người vây quanh, vừa hận lại vừa ghen tị, nàng ta nhéo nhéo
cánh tay đầy vết thương của mình, cắn răng rời đi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Giúp đỡ Ngọc Nương bưng này nọ trở về phòng, đám người Lục Nga mau chóng đi khỏi, chỉ để lại một mình Ngọc Nương.
Đứng ở trước bàn, do dự một chút, nàng mới mở tấm vải đỏ trên cái mâm kia
ra.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Quả
nhiên, Tấn vương là người ban thưởng phóng khoáng rộng rãi nhất, một
chiếc vòng vàng, một đôi khuyên tai vàng có hình trái tim rũ xuống, còn
có một cây trâm cũng bằng vàng.
Sáng ngời, lóng lanh, cầm trong tay áng chừng là rất nặng.
So với cây trâm mạ vàng cùng chiếc vòng ngọc lúc trước Hồ trắc phi thưởng
cho Ngọc Nương, quả thực, Tấn vương không phải rộng rãi bình thường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Loại ban thưởng này, nghiêm túc mà nói, Ngọc Nương đã tiếp nhận rất nhiều lần, sớm đã
quen thuộc, nhưng duy chỉ lần này là khiến nàng bừng tỉnh trong
lòng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nàng không có cược sai.
Tấn vương đúng là một chính nhân quân tử.
Vì thế, sau khi nàng nói ra những lời kia, hắn không làm ra sự tình khiến
người khác khó chịu, thậm chí, ngay cả giận chó đánh mèo cũng không, bởi vì hắn là loại người một là một, hai là hai, không thể lẫn lộn thành
một đoàn, cũng bởi vì biết rõ tính tình này của Tấn vương, hôm qua Ngọc
Nương mới cả gan nói ra những lời kia.
Nhưng cũng chính là hiểu rõ chút ít điều này, trong lòng Ngọc Nương lại cảm thấy chua xót.
Ngoại trừ mấy thứ đồ trang sức đeo tay, trong hai cái khay còn lại là đặt
xiêm y, chẳng qua Ngọc Nương cũng không nhìn kỹ liền mang đi cất, nàng
cũng đâu có cơ hội mặc mấy thứ này.
*****
Triều Huy Đường, bên trong thư phòng, Tấn vương ngồi nghiêm chỉnh ở sau án thư, phía
dưới hai bên trái phải có mấy người ngồi trên ghế bành.
Thư phòng này chính là nơi Tấn vương xử lý chút ít sự vụ tư mật không thể bày
trên mặt bàn, có thể vào nơi đây, đủ để chứng minh mấy người trước mắt
này đều là tâm phúc của Tấn vương.
Bọn họ đều là phụ tá hoặc là
môn khách trong Tấn vương phủ, xưng hô không đồng nhất, nhưng đều là môn hạ chi nhân (môn khách, học trò) duy thuộc Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đúng, không phải thuộc Tấn vương phủ, mà là Tấn vương.
Tuy Tấn vương phủ này là phủ của Tấn vương, nhưng đến cùng thì cũng là nơi
rồng rắn lẫn lộn, không phải là một khối sắt thống nhất, trong vương phủ lại bố trí trưởng sử tư, trưởng sử tư này chính là do triều đình thiết
lập, xem như là một loại thủ đoạn mà triều đình dùng để giám thị phiên
vương ở địa phương, đặc biệt là Tấn Châu lại bất đồng với nơi khác, nơi
đây gần đường biên giới, lân cận cứ điểm quang trọng, trong tay Tấn
vương cầm mấy chục vạn đại quân binh quyền, không cần tỉ mỉ điều tra
cũng có thể biết, không chỉ triều đình, thậm chí các nơi khác cũng không thiếu phóng ‘đinh’ (nằm vùng) vào bên trong này.
Bởi vì Tấn
vương cư xử khác với các phiên vương khác, trong công việc cũng vậy, vì
thế, vị trí ngồi trong thư phòng này phân chia thập phần rõ ràng.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Phía tay trái, vị trí thứ nhất ngồi một gã mặc một thân đạo bào, trong tay cầm quạt lông, không rõ tuổi tác của hắn, nhìn như có tóc bạc, nhưng tướng mạo lại hết sức trẻ tuổi, cũng không có râu, người này họ Lưu, mọi người xưng hô
hắn là Lưu đại tiên sinh, lai lịch người này cực ít người biết, nhưng
lại được Tấn vương vô cùng kính trọng, phong thái nghiêm chỉnh ngồi ở
chiếc ghế đầu tiên bên trái Tấn vương, đó là vị trí phụ tá.
Ghế
tiếp theo phía dưới hắn là một đại hán mặt đen, nếu là người hiểu biết,
đều biết rõ hắn là chỉ huy sứ giữ gìn vương phủ - Thù Trạm, tay nắm chín ngàn thân binh (binh lính riêng) của Tấn vương, chính là một viên đại
tướng, thủ hạ được Tấn vương cực kỳ tín nhiệm.
Bên tay phải ngồi
một người mặc tăng bào, một người mặc áo đạo sĩ, người mặc áo đạo sĩ có
tướng mạo hung hãn, bộ dáng hung dữ như thể ‘dám trêu ta, ta giết cả nhà của ngươi’, người mặc tăng bào thì đầu rất to, cũng không có cạo đầu,
vừa nhìn không giống là tăng nhân, nói tóm lại, trong bốn vị đang ngồi ở đây, xem ra, đại khái cũng chỉ có Thù Trạm là bình thường một chút.
Tấn vương đang nghị sự cùng với bọn họ.
Lưu đại tiên sinh phe phẩy quạt lông trong tay, nói: "Nếu nói như vậy, ngược lại Vĩnh vương thoát khỏi hiềm nghi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn mặc thì nhã nhặn, nhưng vẻ mặt lại hung tướng, người xưng là Hắc tiên
sinh không đợi Lưu đại tiên sinh nói hết lời, liền chen miệng: "Cho dù
không phải là hắn, cũng không khỏi có liên quan cùng với ‘dưa oa tử’
(dưa non) hắn."
Khẩu âm của Hắc tiên sinh thuần âm điệu đất Thục, đến Tấn vương phủ đã nhiều năm cũng chưa học được khẩu âm nơi này, nói
tới ai cũng đều một ngụm ‘dưa oa tử’.
Cũng bởi vì khẩu âm này,
lúc trước, khi hắn vừa đến Tấn vương phủ cũng không thiếu bị cười nhạo,
nhưng chẳng qua cũng chỉ hơn một tháng thời gian, đã không còn người nào dám cười nhạo hắn, mà khi nhìn thấy hắn vội tranh nhau tránh né, vì vậy Hắc tiên sinh - người cũng như tên, quen độc thủ, hố người hại người
chưa bao giờ nháy mắt.
Nếu nói Lưu đại tiên sinh là người đi con đường quang minh chính đại, chỉ thích dùng dương mưu, vậy thì Hắc tiên
sinh là người đi con đường tà môn ma đạo, mưu mẹo nham hiểm.
Về
phần một thân tăng bào Lý Mậu Thiên, hắn được xem như là người có tính
cách trung hòa giữa Lưu đại tiên sinh và Hắc tiên sinh, xử sự trung dung (~ bình thường), ít khi làm cho người ta kinh động, nhưng cũng là người không gì không biết, tính toán không lộ chút sơ hở.
Tư thế ngồi
của hắn làm cho người ta có cảm giác chiếc ghế bành kia bị áp chế sắp
sập, hắn chà xát cái mũi củ tỏi của mình, nói: “Thật ra phía bên thái tử có hiềm nghi lớn nhất, chẳng qua....."
Chuyện này phát sinh đã
nhiều năm, thủ hạ trong tối ngoài sáng của Tấn vương rải ra không ít,
gần như đã lật ngược cả Vĩnh Châu, phái người mai phục trong Vĩnh vương
phủ một đợt lại một đợt, nhưng tin tức thu được vẫn luôn chứng tỏ sự
kiện kia không phải là Vĩnh vương làm, ngược lại, cuối cùng tra ra được
thái tử đang ở kinh thành là người có hiềm nghi lớn nhất.
Thái tử?
Cái tên hơn bốn mươi vẫn còn là thái tử, bị Hoằng Cảnh đế ép tới thở không
nổi, nói là thái tử, kì thực còn không được sủng bằng tên oắt con vô
dụng hoàng thái tôn?
Thật sự là khiến người ta khó có thể tin
được, thế nhưng tin tức biểu hiện xác thực là thái tử đã làm, chính xác, hẳn là nói đến phe phái đông cung, thật ra, khả năng lớn nhất chính là
người đã cướp đi tất cả danh tiếng của thái tử, hoàng thái tôn.
Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy? Muốn khơi mào tranh chấp giữa Vĩnh vương
và Tấn vương? Sự kiện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đối với
một nam nhân mà nói, quả thực là rất chà đạp tôn nghiêm, nhưng thật ra
cũng không đến đỗi muốn liều mạng đến ngươi chết ta sống cùng đối
phương, tổng cảm thấy phe phái đông cung tốn công tốn sức nhưng chỉ làm
được một chuyện nhỏ như thế, có phần không giống lẽ thường.
Lý Mậu Thiên bày tỏ nghi vấn.
Sau án thư, sắc mặt Tấn vương lạnh buốt như nước, nhìn không ra hỉ nộ, tay
trái vô ý thức vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay cái tay phải, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xoay chiếc nhẫn một cái.
Nét mặt Hắc tiên sinh tươi
cười, ánh mắt lại đung đưa, hắn giơ tay vỗ một cái vào trên sống lưng
đầy thịt béo của Lý Mậu Thiên, lớn giọng nói: "Là ‘dưa oa tử’ hắn, ngươi quan tâm hắn non hay mềm làm cái gì, đồ đầu gỗ, nhất định là người ta
có ý tứ của người ta....."
Lý Mậu Thiên lập tức quay đầu lại, suy tư tìm tòi, trong lỗ tai trong đầu đều là từng câu thuần khẩu âm đất
Thục, khiến người nghe vô cùng phí sức.
"Mọi việc đều có ý nghĩa của nó, đích xác thì đối phương không cần phải tốn công tốn sức như thế....."
"Nhìn dáng vẻ kinh động như tóm được nhược điểm của người khác của ngươi kìa, thần sai sai giọt (đầu óc rối loạn), thật sự là tên ‘dưa oa tử’."
Cho dù Lý Mậu Thiên có ngốc, cũng ý thức được Hắc tiên sinh khác thường,
bình thường tên trứng đen này cũng không có năm sáu (nói nhiều) như thế, trừ khi.....
Trong lòng hắn lộp bộp một cái, cuối cùng, ý thức
được trong đó có điểm dị thường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Từ đầu đến cuối, Tấn vương không hề chống
đối đông cung, tại sao đông cung lại tốn công tốn sức làm ra một chuyện
nhỏ hoang đường như thế, chứng tỏ là có ý khác, nếu như Tấn vương đã
không dị nghị, điều này đã cho thấy phe phái đông cung làm như thế tất
có đạo lý, nhưng rốt cuộc đạo lý đó là gì?
Chẳng lẽ là - - -
Lý Mậu Thiên không suy nghĩ tiếp nữa, hắn đi theo Tấn vương cũng đã không
ít năm, hiểu sâu sắc tâm chí mưu lược của vị chủ nhân này đều hơn người, gọi mấy người bọn họ là phụ tá, cũng đồng dạng là bày mưu tính kế,
không bằng nói là nhặt của rơi bổ sung, dù sao cũng chẳng có ai hoàn mỹ, đời luôn có chuyện bất ngờ, về phần tỏ ra hào phóng độ lượng để người
khác nhìn, cho tới bây giờ, Tấn vương chưa từng lộ ra sơ suất gì.
Nếu đã không còn gì để nói, lúc này Lý Mậu Thiên mới tính đến chuyện Hắc
tiên sinh vừa mới mắng hắn là "Thần sai sai giọt", là "Dưa oa tử", hắn
bắt đầu phản bác lại đối phương, thái độ rất bất khuất bất phục.
Hai kẻ dở hơi này, đúng trời sinh một bộ dị tượng, một khi đã không nghiêm chỉnh, thập phần khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lưu đại tiên sinh lắc lắc đầu bật cười không thôi, hắn phe phẩy quạt lông
trong tay, nói: "Được rồi, hai người các ngươi muốn ồn ào thì ra ngoài
nháo đi, đừng ở chỗ này trở ngại mắt của điện hạ."
Hai người cũng trở nên nghiêm túc, sau khi nhất mực cung kính làm lễ với Tấn vương,
liền ngươi kéo tà áo ta, ta túm tay áo ngươi, lôi kéo lẫn nhau đi ra
ngoài, mặc dù đã đi ra đến ngoài cửa, cũng vẫn có thể nghe tiếng cãi vã
của hai người họ.
Cơn giận này, không chỉ bởi vì Ngọc Nương, mà còn do Phúc Thành không thức thời, ánh mắt lại kém.
Hắn đường đường là thân vương tôn quý, còn cần cho thuộc hạ đánh ngất xỉu
nữ nhân đưa đến phòng của mình, không phải mắt kém vậy thì là cái gì?
Quả thực, lúc trước là bị Ngọc Nương nhen nhóm củi khô trên lửa, vì thế
hắn mới muốn thử một phen!
Hắn không thể đi ức hiếp tiểu nhũ mẫu kia, miễn cho không anh minh thần võ, không quang minh lỗi lạc, không
uy nghi bao trùm sơn hà, dĩ nhiên là tuyển chọn bắt nạt Phúc Thành độc
miệng mà còn không tự biết thân.
Nhìn bộ dáng bị ngược đãi của
Phúc Thành, Tấn vương cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không
thoải mái, bởi vì trước mắt hắn lại chợt lóe qua gương mặt trắng bệch
của tiểu nhũ mẫu kia, trước và sau khi nàng rời khỏi đây, động tĩnh ở
bên ngoài tất nhiên là bị Tấn vương đặt vào trong tai, không hiểu sao,
tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác ảo não.
Lá gan của nàng quá nhỏ, khẳng định là đã bị dọa sợ, kỳ thật hắn cũng đâu có muốn làm gì, chỉ muốn nhìn thử.....
Nghĩ lại nhớ, sáng sớm hôm sau, Tấn vương liền phân phó người đi đến Tiểu
Vượt Viện.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không chỉ Tấn vương, Ngọc Nương cũng mất hồn mất vía cả một ngày.
Một loại cảm giác không thể nói ra lời, lo sợ có người tới ra lệnh cho mình thu dọn đồ đạc rời đi, sợ sau khi Tấn vương trở về càng nghĩ càng giận
sẽ trừng phạt mình, còn có vài việc vặt lung tung khác, nàng nghĩ mãi
cũng không thông.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau tỉnh giấc, Ngọc Nương nhìn mình trong gương, dưới mắt mơ hồ xanh đen.
Đáng tiếc, từ trước đến giờ nàng không dùng phấn son bột nước, cũng không có chuẩn bị những thứ này, muốn che lấp cũng không có biện pháp, cũng chỉ
có thể để như vậy mà đi trực.
Da của Ngọc Nương rất trắng, cũng
vì vậy mà vành mắt thâm đen đặc biệt lộ ra rõ ràng, Ngọc Yến nhìn thấy
thì có hơi giật mình, biết được là do buổi tối ngủ không ngon, không
khỏi cảm thán cuống quít, nói lúc trước nàng trực đêm cũng đâu thấy
thành cái dạng này, như thế nào hiện giờ không trực đêm, ngược lại ban
đêm không thể an giấc.
Ngọc Nương quẫn bách không trả lời được,
may mà Ngọc Yến cũng không nói thêm gì khác, chỉ kêu Lục Nga đến phòng
bếp lấy một cái trứng gà vừa mới nấu cho Ngọc Nương lăn quầng thâm.
Thời điểm người bên Triều Huy Đường đến, Ngọc Nương chính là đang ngước mặt
cầm trứng gà lăn lăn dưới mắt, nghe nói là người Triều Huy Đường đến,
ngay tức khắc nàng sửng sốt, đến khi phản ứng kịp, lại bị bỏng đến đau
không ngớt, dưới mắt cũng hồng một mảnh.
Trứng gà rơi xuống trên mặt đất, nàng cũng luống cuống tay chân thiếu chút nữa là đập bể luôn cái gương.
Nàng vừa đứng lên, Lục Nga đã chạy vào vui sướng nói: "Tô nhũ mẫu, điện hạ thưởng cho ngươi."
Hả!
Ngọc Nương kinh ngạc.
"Còn không mau ra ngoài tạ ơn, điện hạ nói ngươi hầu hạ tiểu quận chúa rất
tốt....." Lục Nga vừa nói vừa kéo Ngọc Nương đi ra ngoài. Ngọc Yến Ngọc
Thúy và tất cả mọi người đều tươi cười nhìn nàng.
Đến trong viện, một thái giám trẻ tuổi mặc áo cổ tròn đứng ở bên trong, bên cạnh còn đi theo vài tiểu thái giám tay nâng khay.
Toàn bộ Tấn vương phủ, cũng chỉ Tấn vương mới có thái giám hầu hạ bên cạnh, đều là năm đó mang ra từ trong cung.
Người này Ngọc Nương cũng nhận biết, đúng là con nuôi của Phúc Thành - Tiểu
Thuận Tử, cũng là nhất đẳng đại hồng nhân (người có cấp bậc cao, có
tiếng nói) ở trong Tấn vương phủ.
Ngọc Nương quỳ xuống tạ ơn,
Tiểu Thuận Tử cũng không ở lại lâu, nhanh chóng dẫn người rời đi.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tiễn người đi
rồi, người trong Tiểu Vượt Viện đều vây quanh chúc mừng Ngọc Nương, lời
nói không mất tiền mua, một câu lại tiếp theo một câu.
Nếu bàn
về chủ tử nào ra tay rộng rãi nhất trong toàn bộ Tấn vương phủ, không
thể nghi ngờ chính là Tấn vương, hễ có thể được Tấn vương ban thưởng,
không có lần nào là không khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, đặc
biệt đây còn là lần đầu tiên Tấn vương thưởng cho hạ nhân, càng làm cho
người ta ào ào đỏ mắt không thôi, ngay cả người bên Lưu Xuân Quán cũng
nghe được động tĩnh mà chạy đến.
Trên khay che kín tấm vải đỏ, có người muốn mở ra nhìn, lại bị Lục Yêu đanh đá đuổi đi, còn có người ỷ
vào quen thuộc với Ngọc Nương, mặt dày đòi ăn uống chúc mừng, trong nội
viện ầm ĩ tiếng nói chuyện ồn ào.
Thấy ầm ĩ như thế, Ngọc Dung
lên tiếng: "Được rồi được rồi, đều giải tán đi, để ngày khác Tô nhũ mẫu
mời mọi người ăn trái cây uống rượu."
Cũng không phải là ngày đầu tiên Ngọc Nương vào vương phủ, tất nhiên hiểu được quy củ bên trong
phủ, thường thường, nếu hạ nhân được ban thưởng lần đầu tiên, đều phải
phân ra một phần đãi mọi người ăn uống để chia sẻ, coi như là dính chút
không khí vui mừng, đương nhiên nàng gật đầu liên tục phụ họa lời của
Ngọc Dung, nói ngày khác nhất định sẽ mời mọi người ăn trái cây uống
rượu, có thế mọi người mới giải tán.
Thúy Trúc vẫn đứng trong đám người, gò má của nàng ta gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, nhìn Ngọc Nương
được mọi người vây quanh, vừa hận lại vừa ghen tị, nàng ta nhéo nhéo
cánh tay đầy vết thương của mình, cắn răng rời đi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Giúp đỡ Ngọc Nương bưng này nọ trở về phòng, đám người Lục Nga mau chóng đi khỏi, chỉ để lại một mình Ngọc Nương.
Đứng ở trước bàn, do dự một chút, nàng mới mở tấm vải đỏ trên cái mâm kia
ra.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Quả
nhiên, Tấn vương là người ban thưởng phóng khoáng rộng rãi nhất, một
chiếc vòng vàng, một đôi khuyên tai vàng có hình trái tim rũ xuống, còn
có một cây trâm cũng bằng vàng.
Sáng ngời, lóng lanh, cầm trong tay áng chừng là rất nặng.
So với cây trâm mạ vàng cùng chiếc vòng ngọc lúc trước Hồ trắc phi thưởng
cho Ngọc Nương, quả thực, Tấn vương không phải rộng rãi bình thường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Loại ban thưởng này, nghiêm túc mà nói, Ngọc Nương đã tiếp nhận rất nhiều lần, sớm đã
quen thuộc, nhưng duy chỉ lần này là khiến nàng bừng tỉnh trong
lòng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nàng không có cược sai.
Tấn vương đúng là một chính nhân quân tử.
Vì thế, sau khi nàng nói ra những lời kia, hắn không làm ra sự tình khiến
người khác khó chịu, thậm chí, ngay cả giận chó đánh mèo cũng không, bởi vì hắn là loại người một là một, hai là hai, không thể lẫn lộn thành
một đoàn, cũng bởi vì biết rõ tính tình này của Tấn vương, hôm qua Ngọc
Nương mới cả gan nói ra những lời kia.
Nhưng cũng chính là hiểu rõ chút ít điều này, trong lòng Ngọc Nương lại cảm thấy chua xót.
Ngoại trừ mấy thứ đồ trang sức đeo tay, trong hai cái khay còn lại là đặt
xiêm y, chẳng qua Ngọc Nương cũng không nhìn kỹ liền mang đi cất, nàng
cũng đâu có cơ hội mặc mấy thứ này.
*****
Triều Huy Đường, bên trong thư phòng, Tấn vương ngồi nghiêm chỉnh ở sau án thư, phía
dưới hai bên trái phải có mấy người ngồi trên ghế bành.
Thư phòng này chính là nơi Tấn vương xử lý chút ít sự vụ tư mật không thể bày
trên mặt bàn, có thể vào nơi đây, đủ để chứng minh mấy người trước mắt
này đều là tâm phúc của Tấn vương.
Bọn họ đều là phụ tá hoặc là
môn khách trong Tấn vương phủ, xưng hô không đồng nhất, nhưng đều là môn hạ chi nhân (môn khách, học trò) duy thuộc Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đúng, không phải thuộc Tấn vương phủ, mà là Tấn vương.
Tuy Tấn vương phủ này là phủ của Tấn vương, nhưng đến cùng thì cũng là nơi
rồng rắn lẫn lộn, không phải là một khối sắt thống nhất, trong vương phủ lại bố trí trưởng sử tư, trưởng sử tư này chính là do triều đình thiết
lập, xem như là một loại thủ đoạn mà triều đình dùng để giám thị phiên
vương ở địa phương, đặc biệt là Tấn Châu lại bất đồng với nơi khác, nơi
đây gần đường biên giới, lân cận cứ điểm quang trọng, trong tay Tấn
vương cầm mấy chục vạn đại quân binh quyền, không cần tỉ mỉ điều tra
cũng có thể biết, không chỉ triều đình, thậm chí các nơi khác cũng không thiếu phóng ‘đinh’ (nằm vùng) vào bên trong này.
Bởi vì Tấn
vương cư xử khác với các phiên vương khác, trong công việc cũng vậy, vì
thế, vị trí ngồi trong thư phòng này phân chia thập phần rõ ràng.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Phía tay trái, vị trí thứ nhất ngồi một gã mặc một thân đạo bào, trong tay cầm quạt lông, không rõ tuổi tác của hắn, nhìn như có tóc bạc, nhưng tướng mạo lại hết sức trẻ tuổi, cũng không có râu, người này họ Lưu, mọi người xưng hô
hắn là Lưu đại tiên sinh, lai lịch người này cực ít người biết, nhưng
lại được Tấn vương vô cùng kính trọng, phong thái nghiêm chỉnh ngồi ở
chiếc ghế đầu tiên bên trái Tấn vương, đó là vị trí phụ tá.
Ghế
tiếp theo phía dưới hắn là một đại hán mặt đen, nếu là người hiểu biết,
đều biết rõ hắn là chỉ huy sứ giữ gìn vương phủ - Thù Trạm, tay nắm chín ngàn thân binh (binh lính riêng) của Tấn vương, chính là một viên đại
tướng, thủ hạ được Tấn vương cực kỳ tín nhiệm.
Bên tay phải ngồi
một người mặc tăng bào, một người mặc áo đạo sĩ, người mặc áo đạo sĩ có
tướng mạo hung hãn, bộ dáng hung dữ như thể ‘dám trêu ta, ta giết cả nhà của ngươi’, người mặc tăng bào thì đầu rất to, cũng không có cạo đầu,
vừa nhìn không giống là tăng nhân, nói tóm lại, trong bốn vị đang ngồi ở đây, xem ra, đại khái cũng chỉ có Thù Trạm là bình thường một chút.
Tấn vương đang nghị sự cùng với bọn họ.
Lưu đại tiên sinh phe phẩy quạt lông trong tay, nói: "Nếu nói như vậy, ngược lại Vĩnh vương thoát khỏi hiềm nghi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn mặc thì nhã nhặn, nhưng vẻ mặt lại hung tướng, người xưng là Hắc tiên
sinh không đợi Lưu đại tiên sinh nói hết lời, liền chen miệng: "Cho dù
không phải là hắn, cũng không khỏi có liên quan cùng với ‘dưa oa tử’
(dưa non) hắn."
Khẩu âm của Hắc tiên sinh thuần âm điệu đất Thục, đến Tấn vương phủ đã nhiều năm cũng chưa học được khẩu âm nơi này, nói
tới ai cũng đều một ngụm ‘dưa oa tử’.
Cũng bởi vì khẩu âm này,
lúc trước, khi hắn vừa đến Tấn vương phủ cũng không thiếu bị cười nhạo,
nhưng chẳng qua cũng chỉ hơn một tháng thời gian, đã không còn người nào dám cười nhạo hắn, mà khi nhìn thấy hắn vội tranh nhau tránh né, vì vậy Hắc tiên sinh - người cũng như tên, quen độc thủ, hố người hại người
chưa bao giờ nháy mắt.
Nếu nói Lưu đại tiên sinh là người đi con đường quang minh chính đại, chỉ thích dùng dương mưu, vậy thì Hắc tiên
sinh là người đi con đường tà môn ma đạo, mưu mẹo nham hiểm.
Về
phần một thân tăng bào Lý Mậu Thiên, hắn được xem như là người có tính
cách trung hòa giữa Lưu đại tiên sinh và Hắc tiên sinh, xử sự trung dung (~ bình thường), ít khi làm cho người ta kinh động, nhưng cũng là người không gì không biết, tính toán không lộ chút sơ hở.
Tư thế ngồi
của hắn làm cho người ta có cảm giác chiếc ghế bành kia bị áp chế sắp
sập, hắn chà xát cái mũi củ tỏi của mình, nói: “Thật ra phía bên thái tử có hiềm nghi lớn nhất, chẳng qua....."
Chuyện này phát sinh đã
nhiều năm, thủ hạ trong tối ngoài sáng của Tấn vương rải ra không ít,
gần như đã lật ngược cả Vĩnh Châu, phái người mai phục trong Vĩnh vương
phủ một đợt lại một đợt, nhưng tin tức thu được vẫn luôn chứng tỏ sự
kiện kia không phải là Vĩnh vương làm, ngược lại, cuối cùng tra ra được
thái tử đang ở kinh thành là người có hiềm nghi lớn nhất.
Thái tử?
Cái tên hơn bốn mươi vẫn còn là thái tử, bị Hoằng Cảnh đế ép tới thở không
nổi, nói là thái tử, kì thực còn không được sủng bằng tên oắt con vô
dụng hoàng thái tôn?
Thật sự là khiến người ta khó có thể tin
được, thế nhưng tin tức biểu hiện xác thực là thái tử đã làm, chính xác, hẳn là nói đến phe phái đông cung, thật ra, khả năng lớn nhất chính là
người đã cướp đi tất cả danh tiếng của thái tử, hoàng thái tôn.
Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy? Muốn khơi mào tranh chấp giữa Vĩnh vương
và Tấn vương? Sự kiện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đối với
một nam nhân mà nói, quả thực là rất chà đạp tôn nghiêm, nhưng thật ra
cũng không đến đỗi muốn liều mạng đến ngươi chết ta sống cùng đối
phương, tổng cảm thấy phe phái đông cung tốn công tốn sức nhưng chỉ làm
được một chuyện nhỏ như thế, có phần không giống lẽ thường.
Lý Mậu Thiên bày tỏ nghi vấn.
Sau án thư, sắc mặt Tấn vương lạnh buốt như nước, nhìn không ra hỉ nộ, tay
trái vô ý thức vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay cái tay phải, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xoay chiếc nhẫn một cái.
Nét mặt Hắc tiên sinh tươi
cười, ánh mắt lại đung đưa, hắn giơ tay vỗ một cái vào trên sống lưng
đầy thịt béo của Lý Mậu Thiên, lớn giọng nói: "Là ‘dưa oa tử’ hắn, ngươi quan tâm hắn non hay mềm làm cái gì, đồ đầu gỗ, nhất định là người ta
có ý tứ của người ta....."
Lý Mậu Thiên lập tức quay đầu lại, suy tư tìm tòi, trong lỗ tai trong đầu đều là từng câu thuần khẩu âm đất
Thục, khiến người nghe vô cùng phí sức.
"Mọi việc đều có ý nghĩa của nó, đích xác thì đối phương không cần phải tốn công tốn sức như thế....."
"Nhìn dáng vẻ kinh động như tóm được nhược điểm của người khác của ngươi kìa, thần sai sai giọt (đầu óc rối loạn), thật sự là tên ‘dưa oa tử’."
Cho dù Lý Mậu Thiên có ngốc, cũng ý thức được Hắc tiên sinh khác thường,
bình thường tên trứng đen này cũng không có năm sáu (nói nhiều) như thế, trừ khi.....
Trong lòng hắn lộp bộp một cái, cuối cùng, ý thức
được trong đó có điểm dị thường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Từ đầu đến cuối, Tấn vương không hề chống
đối đông cung, tại sao đông cung lại tốn công tốn sức làm ra một chuyện
nhỏ hoang đường như thế, chứng tỏ là có ý khác, nếu như Tấn vương đã
không dị nghị, điều này đã cho thấy phe phái đông cung làm như thế tất
có đạo lý, nhưng rốt cuộc đạo lý đó là gì?
Chẳng lẽ là - - -
Lý Mậu Thiên không suy nghĩ tiếp nữa, hắn đi theo Tấn vương cũng đã không
ít năm, hiểu sâu sắc tâm chí mưu lược của vị chủ nhân này đều hơn người, gọi mấy người bọn họ là phụ tá, cũng đồng dạng là bày mưu tính kế,
không bằng nói là nhặt của rơi bổ sung, dù sao cũng chẳng có ai hoàn mỹ, đời luôn có chuyện bất ngờ, về phần tỏ ra hào phóng độ lượng để người
khác nhìn, cho tới bây giờ, Tấn vương chưa từng lộ ra sơ suất gì.
Nếu đã không còn gì để nói, lúc này Lý Mậu Thiên mới tính đến chuyện Hắc
tiên sinh vừa mới mắng hắn là "Thần sai sai giọt", là "Dưa oa tử", hắn
bắt đầu phản bác lại đối phương, thái độ rất bất khuất bất phục.
Hai kẻ dở hơi này, đúng trời sinh một bộ dị tượng, một khi đã không nghiêm chỉnh, thập phần khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lưu đại tiên sinh lắc lắc đầu bật cười không thôi, hắn phe phẩy quạt lông
trong tay, nói: "Được rồi, hai người các ngươi muốn ồn ào thì ra ngoài
nháo đi, đừng ở chỗ này trở ngại mắt của điện hạ."
Hai người cũng trở nên nghiêm túc, sau khi nhất mực cung kính làm lễ với Tấn vương,
liền ngươi kéo tà áo ta, ta túm tay áo ngươi, lôi kéo lẫn nhau đi ra
ngoài, mặc dù đã đi ra đến ngoài cửa, cũng vẫn có thể nghe tiếng cãi vã
của hai người họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận