Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 165

Hoằng Cảnh Đế lặng yên không một tiếng động xuất hiện , cho đến khi trông
thấy phía trước có trong một cái đèn rạp thân ảnh màu vàng, Ngọc Nương
mới phát giác ra. Có nội thị lại gọi Tấn Vương, Khánh Vương cũng rời đi . Không lâu sau Tấn Vương trở về, Khánh Vương về sau. Bất quá sắc mặt
Khánh Vương hơi tái, đại khái là có chuyện gì đó đã xảy ra. Tấn Vương nói dẫn Ngọc Nương đi dạo chợ đèn hoa, Ngọc Nương hỏi
không cần ở lại sao. Loại tình huống thế này, nếu Hoằng Cảnh Đế không
rời đi, thì làm con trai cũng không thể rời đi . Ngọc Nương mới biết
được Hoằng Cảnh Đế long thể khó chịu, đã sớm hồi cung . Khánh Vương phi
cùng Ngọc Nương đi tới tất nhiên muốn đi cùng nhau. Khánh Vương vốn hồn
bay phách lạc đứng đèn rạp của phủ hắn, thấy Tấn Vương mang người đi ,
muốn gọi.
"Hắn thế nào ? Lần lượt khuyên bảo ?" Ngọc Nương nhỏ giọng hỏi.
Tấn Vương : "Phụ hoàng biết gọi Thất đệ đến khiển trách." Kỳ thật Tấn Vương nói giảm rồi, kì thực Hoằng Cảnh Đế giận dữ, cũng không biết là
ai đem việc này nói ra. Hoằng Cảnh Đế mắng Khánh Vương trị gia không
nghiêm, ái thiếp diệt thê. Ngôn ngữ nghe đơn giản, kì thực là nghiêm
trọng , đối với quan viên bình thường là đại kỵ, huống chi là hoàng tử.
Tấn Vương thấy Hoằng Cảnh Đế khẳng định là có việc phiền lòng mới phát
hỏa, Khánh Vương bị vạ lây. Nhưng này là sự thật, Khánh Vương cơ hội cãi lại cũng không có, trừ quỳ xuống dập đầu nhận sai, cũng không thể làm
cái khác. Khi đó có tất cả các hoàng tử đều ở bên cạnh, Khánh Vương thập phần chật vật. Tấn Vương biết phụ hoàng không coi lão Thất ra gì , phụ
hoàng mặc dù không phải từ phụ, nhưng thời gian qua ở trước mặt người
khác cũng cho các con mặt mũi. Từ nhỏ đến lớn, trong các hoàng tử lão
Thất tuy nói là nhi tử, nhưng rất nhiều thời điểm cũng không bằng nô
tài.
Cho nên Tấn Vương biết Khánh Vương sao thiên vị Cao Ly biểu
muội , đại khái là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nên cảm động lây. Việc
này người khác khuyên không được cũng chỉ có thể nhìn hắn tiếp tục đi
xuống tự mình minh bạch. Đổi thành trước kia, Tấn Vương nên nói sẽ nói
vì Khánh Vương. Lần này hắn bảo trì im miệng không nói. Nghe Tấn Vương
tự thuật, Ngọc Nương tắc luỡi cũng không dám nói gì, bởi vì Khánh Vương
phi còn đi theo phía sau. Nàng nói hai câu với Tấn Vương, liền đồng hành cạnh Khánh Vương phi.
"Điện hạ nói muốn mang ta đi dạo tham quan đèn hoa, chúng ta đồng hành đi."
Khánh Vương phi lắc đầu: "Ta không đi."
Ngọc Nương vội la lên: "Khó được một năm có một ngày hội, ta còn chưa
thấy lần nào nghe điện hạ nói là có phóng pháo hoa. Chúng ta bình
thường không ra cổng trước không bước cổng trong, thừa dịp có cơ hội
giải sầu. Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu còn ở vương phủ, đến thời điểm
ngươi cùng chúng ta trở về đón."
Khánh Vương phi đang nghĩ làm thế
nào cự tuyệt, đột nhiên thấy vài người ánh mắt sáng lên: "Ta không đi
dạo, ta bất đồng cùng gia đình Ngũ ca, tẩu nhìn đi anh trai và chị dâu
ta đang đến , ta đi cùng bọn họ không quấy rầy tẩu cùng Ngũ ca , đợi đến thời điểm ta tới vương phủ đón Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu."
Ngọc
Nương cũng thấy người của Tiếu gia. Tiếu Kiền cùng Tiếu Khôn chắp tay
hành lễ với Tấn Vương, "Đa tạ điện hạ chiếu cố xá muội."
Ánh mắt
Tấn Vương có chút phức tạp, bất quá cũng không nói, chỉ là gật đầu. Sau
đó Khánh Vương phi đi cùng Tiếu gia , Ngọc Nương cùng Tấn Vương đi dạo.
Chợ đèn có hai khu vực, khu trong chính là nơi Ngọc Nương cùng Tấn Vương đi qua, khu ngoài ở ngoài Đông An môn, xưởng ngọc lưu ly cùng mễ thị
cũng có chợ đèn. Vừa vào chợ đèn đã giống như sa vào một vầng sáng chói. Khắp nơi đủ các loại đèn, từng dãy từng nhóm, khiến người ta nhìn mỏi
mắt. Hoa đăng cũng có rất nhiều, có đèn rồng, đèn cung đình, chao đèn
bằng vải lụa, hoa lam đèn, long phượng đèn, góc cạnh đèn, thụ đèn, pháo
hoa đèn, cây nấm đèn, đèn kéo quân hình dáng có hình tròn, hình vuông,
hình trụ hình, đa giác , đủ loại kiểu dáng. Có lớn có nhỏ, có cái lớn
bằng mấy tầng lâu cao, làm đèn chủ chốt, nhỏ nhất vẻn vẹn lớn cỡ bàn tay thôi. Lại có bán các món ăn bình dân từ người bán hàng rong, xiếc ảo
thuật , hát tuồng , còn có các sạp nhỏ bán đồ, bán đồ chơi, bốn phía
tiếng người huyên náo, đầu người như kiến. Tấn Vương vòng tay qua thắt
lưng Ngọc Nương làm trạng thái bảo vệ. Trừ Phúc Thành cùng Ngọc Thiền ở
bên cạnh, hai người Thập Dạ cùng Dạ thập nhất cùng hộ vệ cải trang thành người bình thường ở khắp bốn phía. Dọc theo đường đi, Ngọc Nương ăn một chén nguyên tiêu, nhìn múa rồng đèn, còn mua một đèn thỏ ngọc nhỏ để ở
trong tay, nàng hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Tấn Vương thấy
nàng như vậy trong nội tâm trìu mến không thôi, hắn vẫn ít khi dẫn nàng
ra ngoài chơi . Ngọc Nương ăn không hết chén nguyên tiêu mới nhét vào
trong miệng hắn, hắn lựa chọn cự tuyệt.
"Ăn rất ngon , vì sao chàng không ăn a."
Tấn Vương đều không để ý nàng, hắn không phải là lần đầu không ăn đồ
ngọt . Đi ngang qua một sạp dùng vòng trúc làm đồ chơi, Ngọc Nương bỏ
nửa lượng bạc mua ba mươi vòng trúc. Kỳ thật Tấn Vương thấy mấy cái giải thưởng đó, xem thì đẹp mắt, nhưng thập phần cẩu thả, Ngọc Nương thích
thì tùy ý nàng. Đáng tiếc nàng chơi không tốt, ba mươi vòng trúc không
trúng một vòng. Tấn Vương nghe nàng 'Ai nha, ai nha' cảm thán suốt, khi
vòng trúc ném xong cả người nàng thất vọng miễn bàn . Phúc Thành cùng
Ngọc Thiền đều nén cười, Tấn Vương bất đắc dĩ thấy nàng nhìn chằm chằm
những thứ đồ chơi kia, tựa hồ đang do dự có muốn mua thêm vòng trúc chơi tiếp.
"Ngọc Thiền, cho ta nửa lượng bạc ."
Ngọc Thiền móc bạc đổi vòng trúc. Ngọc Nương cẩn thận hơn lúc nãy nhiều , nhưng vẫn không
trúng, một cái chỉ đáp bên cạnh, vì sao không trúng? Mắt Ngọc Nương vẫn
sáng rực nhìn chằm chằm những vật nhỏ kia, người bán hàng rong tựa hồ có lương tâm , từ trên mặt đất đứng dậy cầm một con mèo nhỏ tạo hình đưa
tới: " Vị phu nhân này, cho ngươi một cái."
Ngọc Nương cảm thấy con mèo như hoa hoa, lãng phí rất nhiều vòng đều không có trúng, vừa thấy
ông chủ muốn đưa cho nàng, nàng liền cười tươi tắn tính nhận. Người bán
hàng rong mê mẩn, hận không thể đem nguyên sạp đồ chơi đưa cho vị xinh
đẹp phu nhân này. Mà Ngọc Nương còn chưa vươn tay ra, liền bị Tấn Vương
chặn lại. Tấn Vương nhìn Phúc Thành, Phúc Thành liền chen lên phía
trước, lấy đồ chơi từ tay người bán hàng rong đặt lại chỗ. Cũng duỗi tay lấy vòng trúc từ tay người bán hàng rong, người bán hàng rong cũng
không để ý Phúc Thành không đưa bạc mà đem vòng trúc đều đưa tới.

Phúc Thành cầm lấy, nhất mực cung kính đi đến cạnh Tấn Vương. Tấn Vương
nhận lấy, cũng không biết hắn làm thế nào, những vòng trúc kia bay ra
ngoài, Ngọc Nương cúi đầu xem, tất cả đồ chơi đều đoan đoan chính chính
bị bộ vòng trúc tròng hết. Cả cái cách xa nhất, cũng là cái hấp dẫn nhất là đèn kéo quân. Kỳ thật rất nhiều người bị cái sạp này thu hút là vì
nhìn trúng cái đèn kéo quân đó. Đèn kéo quân dán tranh vẽ suối, vẽ con
cá, bởi vì sắc thái tươi đẹp, hơn nữa khi có gió chuyển động, giống như
có một đám cá chép ở trong nước giành ăn, thập phần bắt mắt. Nhưng một
chiếc đèn kéo quân như vậy nếu đi mua, cần mười lượng bạc, mà ở đây chỉ
vài văn tiền là có thể mua vòng trúc. Nếu trúng thì vui mà? Mọi người ai cũng mong cầu có may mắn với tâm lý ham món lợi nhỏ, cho nên cái quán
nhỏ này mới làm ăn phát đạt. Chỉ tiếc là vòng trúc quá nhỏ, đèn kéo quân đặt ở vị trí và có hình dáng xảo trá, cái chụp đèn không có ai trúng.
Trước đó Ngọc Nương cũng hao phí hơn hai mươi cái vòng, mới nhận thật sự buông tha, không nghĩ tới Tấn Vương lại trúng.
"Điện hạ, thật là
lợi hại." Khen Tấn Vương xong, Ngọc Nương nghiêng đầu chỉ huy Phúc Thành cùng Ngọc Thiền đem tất cả thu thập mang đi.
"Nhiều như thế, bọn
Phúc Thành cầm không hết." Tấn Vương nhắc nhở, Ngọc Nương mới thấy sự
thật tàn khốc. Tấn Vương bảo Phúc Thành lấy đèn kéo quân, còn mình cúi
người nhặt con mèo trang trí giống hoa hoa. Hắn đặt ở tay vuốt ve một
cái, đưa cho Ngọc Nương: "Nàng muốn cái gì bản vương cũng có thể cho
nàng." Ý ở ngoài lời, người khác cho ta không đồng ý cho nàng lấy.
Ngọc Nương nhìn hắn không khỏi đỏ mặt, không nghĩ tới thế này Tấn Vương
cũng có thể ăn dấm chua. Trơ mắt nhìn vật chiêu tài bị lấy đi mất, cho
dù mấy cái khác quý nhân đều lưu lại , người bán hàng rong cũng cảm thấy sụp đổ . Nhưng hắn cũng không dám kêu, không dám cản, hắn cũng không
điếc vừa mới nãy vị kia phu nhân kia nói điện hạ.
Điện hạ, trên thế gian ai có thể được gọi là điện hạ có vài người? Hàng năm trà trộn ở
hoàng thành, người bán hàng rong biết chọc không được . Đột nhiên trước
mặt rớt xuống thỏi bạc, người bán hàng rong giương mắt đã nhìn thấy
một tùy tùng từ trước mặt hắn đi qua, vạn phần mừng rỡ bắt thỏi bạc. Quý nhân chính là quý nhân, ra tay hào phóng. Hắn lại đi mua một chiếc đèn trở về, làm ăn như cũ.
*
Tấn Vương không dẫn Ngọc Nương tiếp
tục đi dạo, mà là đi đến một tòa tửu lâu ba tầng. Tửu lâu đầy khách,
tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi. Đặc biệt là lầu hai, lầu ba
cửa sổ đều mở rộng ra, đích xác là việc hiếm thấy. Ngọc Nương thấy bên
đường tửu lâu chật kín cả người, mà trên lầu cửa sổ đều mở rộng ra . Nếu mùa hè cũng xong, nhưng bây giờ là mùa đông. Bất quá nàng cũng biết
nguyên nhân .
"Nhiều người thế, sẽ có ngồi sao?"
"Tất nhiên là có."
Quả nhiên sau khi tiến vào, Phúc Thành tìm người thương lượng, là có
người dẫn bọn họ lên lầu. Mới lên cầu thang, Ngọc Nương liền thấy một
đám người, là Tiếu gia cùng Khánh Vương phi.
"Kế Nhu, bên trong."
Ngọc Nương hưng phấn quá mức, nhịn không được hô ra tiếng. Thấy mọi
người ngó nàng, nàng mới gấp rút né sau lưng Tấn Vương. Lá gan mèo! Lòng Tấn Vương tối tăm, ý bảo Phúc Thành tiến lên. Rất nhanh người Tiếu gia
cùng Khánh Vương phi liền lại đây , Tấn Vương cũng không nói thêm gì,
chỉ nói nếu không thì có thể ngồi cùng nhau. Khoan hãy nói, thật đúng là không có chỗ ngồi, Tiếu gia đại gia vốn không muốn phiền toái đến Tấn
Vương, bọn họ dự định đi ra , thời điểm này chỉ sợ khắp nơi đều không có chỗ trống. Thấy phụ nhân hài tử mặt mũi tràn đầy chờ đợi, liền chắp tay thi lễ nói câu quấy rầy.
Tấn Vương gật đầu, cũng không nhiều lời.
Nhã gian không phải ở lầu hai , mà vị trí tốt nhất ở lầu ba cao nhất.
Người khác không biết, Tiếu gia đại gia biết 'Hoa anh thảo' lầu ba không phải quan lại quyền quý là không mở, có đôi khi cho dù là quan lại
quyền quý, cũng không nhất định có thể đi lên. Ngay tết Nguyên Tiêu toàn thành cuồng hoan ăn mừng, tới trễ mà Tấn Vương có thể lên đây đã biểu
thị quyền lực rõ ràng. Nói không chừng hoa anh thảo chính là của Tấn
Vương , đầu Tiếu gia đại gia chợt lóe qua một ý niệm. Theo hắn biết,
người sau lưng Hoa anh thảo thập phần thần bí, thế lực thật lớn, không
người nào dám chọc. Rất nhanh đã có người dâng nước trà, trái cây, điểm
tâm lên bàn, mọi người đều ngồi ở trên ghế. Cái nhã gian thật lớn, chiếm cứ toàn bộ nửa lầu ba, chúng phụ nhân cùng hài tử ngồi ở bên cạnh, mấy
nam nhân ở bên kia, chẳng hề lộ vẻ ồn ào. Ngọc Nương liền chào hỏi đại
nãi nãi- Nhị nãi nãi, cùng Khánh Vương phi và hai đứa bé ăn trái cây,
điểm tâm. Hôm nay nhiều người, cho nên Tiếu gia đại phòng với nhị phòng
chỉ đem hài tử lớn ra ngoài, nhỏ hơn để ở nhà, cùng lứa Tiểu Bảo. Nam
nhân tựa hồ muốn nói nói cái gì, Ngọc Nương từ xa nhìn lại, trong lòng
suy đoán là đang nói việc Khánh Vương phi. Đến nay, Ngọc Nương cũng
không rõ ràng lắm dự định của Tấn Vương đối hai vợ chồng Khánh Vương.
Đúng lúc này, bầu trời đêm đột nhiên sáng lên, ngay sau đó vang lên vài
tiếng hưu, hưu, thình thịch bùm. Hai đứa bé Tiếu gia nhảy lên, thay đổi
nét điềm đạm nho nhã khi nãy, lớn tiếng la ầm lên: "Cha, nương, pháo
hoa!" Liền đến cửa sổ xum xoe .
Tất cả mọi người đứng lên, đi đến
cửa sổ. Thiên địa tựa hồ hiện ra ở đáy mắt, trên bầu trời đêm, có trăng
treo cao, sao lốm đốm đầy trời. Mà so với những thứ xa xôi đó không xa
trong bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ. Tiếng người vang trời.
'Hưu - - bùm, bùm, bùm', tiếng pháo hoa nổ vang bên tai không dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, trong bầu trời đêm bắt đầu trình diễn từng bức tranh pháo hoa nở rộ, xinh đẹp cực kỳ. Nhóm pháo đầu tiên tiêu tán, lại có rất
nhiều pháo hoa từ trên trời trút xuống, màu bạc màu vàng như thác nước,
đẹp đến mức phải làm cho người ta hít thở không thông.
" Tuyệt quá !" Ngọc Nương nói.
Một bàn tay nắm lấy nàng tay, nàng nhất thời khó kìm lòng nổi, tựa
trước ngực hắn. Mong thời khắc này là vĩnh viễn không qua, mong giờ phút này là thiên trường địa cửu. Tất cả mọi người chìm đắm trong màn pháo
hoa, nơi góc đường có một người ngửa đầu xem bên trong.
Khánh Vương đi theo người Tiếu gia đến đây, vô số lần muốn tiến lên, nhưng dừng bước.
Hắn ngửa đầu xem Khánh Vương phi, các loại tâm tình ở trong lòng. Hắn
cũng không phát hiện, ở phía sau hắn không xa có một nữ nhân, nữ nhân
kia nhìn hắn, trong mắt hiện lên đủ loại tâm tình, cuối cùng quy về yên
lặng. Từ trong lồng ngực móc ra một vật, đưa cho người sau lưng.
"Đem thứ này giao cho hắn."
Trong mắt người này hiện lên kinh ngạc, "Ngươi cuối cùng cũng nghĩ khai ."
Nàng ta không nói gì.
*
Dư vị Tết Nguyên Tiêu chưa tản đi, kinh trung lại có một đợt sóng cuốn trôi tất cả. Kỳ thi tháng hai, kinh thành bắt đầu tụ tập học sinh khắp
nơi tại khách sạn tửu lâu, thậm chí chùa chiền, đều chật kín cả người.
Bên trong kinh thành thập phần náo nhiệt, đi đến chỗ nào cũng có thể
nghe thấy tiếng người nói về kỳ thi. Hoằng Cảnh Đế bổ nhiệm lễ bộ thị
lang Tiêu Tranh làm quan chủ khảo, một phó giám khảo chính là Hàn Lâm
Viện chưởng viện học sĩ Điền Mộc.
Hai người đều đức cao vọng trọng, chủ trì xuân kỳ, tất nhiên là không ai cãi lại.
Xuân kỳ bắt đầu ngày chín tháng hai, ngày mười hai, ngày mười lăm, mỗi tràng ba ngày, tổng cộng thi chín ngày. Tục ngữ nói, tiến vào trường
thi, là lột một tầng da, hiển nhiên không sai. Bất quá chục năm gian khổ học tập đọc sách, một lần thành danh là thiên hạ nghe thấy. Đọc cả đời
thi thư, có người thậm chí thi đến tóc trắng xoá cũng vì cầu được một
ngày này. Cho nên cho dù phía trước có núi đao biển lửa, cũng có vô số
người tranh. Bất quá cùng Tấn Vương phủ không có quan hệ gì, Tấn Vương
vẫn mỗi ngày cứ theo lẽ thường đến công bộ vào giờ mão, hết thời gian
thì về.
Xuân kỳ kết thúc. Đợt sóng vẫn như cũ chưa tản đi, thậm
chí so với trước càng náo nhiệt. Yết bảng thi hội là tháng ba, thí sinh
tụ tập ở kinh thành đều phải chờ có yết bảng, mới có thể định đoạt là đi hay ở. Hiện thời xuân kỳ vừa xong, mỗi khoa khảo được cái đề, miễn trừ
không được có người đem bài làm sao chép, xác minh với nhau, lưu truyền
rộng rãi. Các tửu lâu, tửu quán có phần đông thí sinh hội tụ, đàm luận
dài ngắn, nghiên cứu và thảo luận .
Kỳ thật thời gian dài như vậy,
có thể thi đậu sẽ là người nào, phần lớn thí sinh đều ước chừng, cho dù
đoán không được mười phần mười, bảy tám phần là không thành vấn đề.
Nhưng vào lúc này, lại gặp chuyện không may . Mà sự tình quanh đi quẩn
lại, tra ra được có liên quan tới Khánh Vương thật ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận