Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 43
Ánh mắt của Tấn vương vô cùng hứng thú, còn vẻ tươi cười của Ngọc Nương lại cứng ngắc.
Ánh mắt hai người giao hội giữa không trung.
Sau một hồi lâu, khí thế suy yếu nàng đành nhận thua, cầm một trái anh đào
đỏ tươi lên, nửa ngậm trong miệng, do do dự dự đưa tới gần.
Tấn vương nuốt vào, tiện thể cũng không buông tha cái miệng nhỏ của nàng, mà là cuốn cả vào trong miệng cùng nhau.
Một lúc lâu sau, Ngọc Nương cúi đầu, khẽ thở hổn hển.
Ánh mắt của Tấn vương càng lộ vẻ u ám, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Như thế nào? Còn không nỡ nhả ra?"
Mặt nàng đỏ lên ngay lập tức, vội vã quay đầu nhả gì đó trong miệng ra
ngoài, hột anh đào lăn xuống trên thư án, lăn lông lốc đến mép bàn mới
dừng lại.
Hắn chìa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của nàng lên, thấy lông mi nàng khẽ run, môi phấn mượt mà, gò má ửng hai
đóa ráng mây, nói không hết vẻ xinh đẹp động lòng người.Mang truyện đi
xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhớ tới tiếng rên rỉ khe
khẽ phát ra từ trong cái miệng nhỏ này tối qua, đôi mắt của Tấn vương
càng tối sầm, hắn phủ người qua, bàn tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm
mại dần dần hướng lên trên, cách lớp vải vóc cũng có thể cảm giác được
sự non mịn trơn mượt kia giống y như đậu hủ vậy.Mang truyện đi xin ghi
rõ nguồn diendanlequydon
Mấy ngón tay mang theo vết chai của hắn gần như tham lam mà xoa bóp.
"Điện hạ, nô tỳ phải đi xuống." Ngọc Nương thở phì phò, đẩy hắn ra nói, nàng vốn là đến dâng trà, lại bị Tấn vương dùng mâm anh đào này lưu lại.
Tấn vương vẫn không để ý tới nàng, bàn tay đã lần theo mép áo mà dò xét vào.
Ngoài cửa, Phúc Thành hai tay ôm ngực, tựa người ở bên cạnh khung cửa.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, hắn không khỏi lắc đầu.
Nam nhân khai trai cùng chưa khai trai chính là không giống nhau, trước kia điện hạ chưa
từng như thế, hiện giờ tựa như mèo mò thấy bên trong động có cá, tâm tâm
niệm niệm nghĩ chính là đến đây mò hai con cá nhỏ cho đỡ thèm.
Vì đục nước béo cò, còn học được lấy ăn vặt dụ dỗ người ta, cũng không
biết Tô nhũ mẫu kia bị điện hạ dụ dỗ thành cái dạng gì rồi.
Thế
nhưng đối với chuyện này Phúc Thành lại vui mừng khi việc thành, điện hạ long tinh hổ mãnh, vương phủ mới hi vọng có tiểu công tử, nhìn Tô nhũ
mẫu kia cũng là người có thể sinh dưỡng, nói không chừng mở đầu chính là một hài tử mập mạp, ba năm ôm hai.
Từng cơn gió nhẹ thổi đến, rèm treo ở khung cửa sổ bị gió thổi phất phơ lay động.
Sau án thư, Ngọc Nương đáng thương ngồi ở trên đùi Tấn vương, trên người
vẫn mặc bộ xiêm y màu xanh đá, váy bên dưới vạt áo đã gần như rơi xuống, mơ hồ còn nhìn thấy trắng nõn ẩn hiện, còn có màu vàng kim thoáng quét
qua, bất chợt lại ẩn trở về, nhìn cực kỳ nóng người, Ngọc Nương đích xác là nhịn không được, run giọng nói: "Điện hạ, nô tỳ thật sự phải đi
xuống ....."
Lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nhưng Tấn vương liên tục mặc kệ.
Như thế lại qua hai khắc, Tấn vương mới dừng lại.
Ngọc Nương nằm sấp trong lòng hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, thời điểm đi
xuống thiếu chút nữa là té ngã, vẫn là Tấn vương đỡ nàng một phen nàng
mới đứng vững, đầu nàng cũng không dám ngẩng lên, vội vội vàng vàng sửa sang xiêm y xong liền bỏ chạy, lúc ra cửa nhìn thấy Phúc Thành đứng ở
một bên, nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Lúc xuống lầu, nàng cố ý chậm dần bước chân, tựa như rùa bò, hận không thể có một cái gương hiện ra để có thể soi bộ dáng của mình lúc này, rất sợ có chỗ nào xảy
ra sai sót khiến người khác nhìn ra manh mối.
Phúc Thành chờ trong chốc lát mới đi vào.
Sau án thư, Tấn vương cũng không có gì khác ngày thường, đang nhìn hồ sơ
cầm trong tay.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, chỉ chỉ chút ít anh đào còn dư ở trong mâm sứ trên bàn: "Thứ này đưa đến chỗ nàng một ít."
'Nàng' ở đây, không cần nói rõ cũng biết là ai.
Mặt Phúc Thành hiện lên vẻ lúng túng, do dự nói: "Anh đào này chỉ có một
sọt, ngài luôn không thích ăn, lão nô chỉ lưu lại tổng cộng có hai dĩa,
một dĩa ở chỗ này, một dĩa đưa đi cho ma ma, còn lại đều đã đưa đến Tư Ý Viện."
Thấy sắc mặt Tấn vương lộ vẻ không vui, hắn lại giải thích: "Trước đó vẫn là ngài phân phó đưa đi."
Chính mình đã nói, đương nhiên Tấn vương vẫn còn nhớ.
Thời gian hắn lạnh mặt với Tư Ý Viện cũng không sai biệt lắm, ở vào vị trí
này của hắn, có đôi khi không phải thích hay không thích, chẳng qua là
nên làm như thế, thì cứ như thế mà làm, mắt thấy bên Lưu Xuân Quán kia
càng ngày càng kiêu căng lớn lối, đương nhiên là phải áp chế một
chút.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Vả lại
Tấn vương cũng cảm thấy đã đủ, đúng là hắn chán ghét Từ Yến Như, nhưng
không có ý định thật sự làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê.
Chính
là hắn không nghĩ tới tiểu nhũ mẫu lại thích ăn, nàng thích, liền cho
nàng, đối với Tấn vương mà nói, hắn cho rằng không có chuyện gì mà hắn
làm không được.
"Đi lấy, ngươi tự mình đi, nói là bản vương lấy
để thưởng người." Toàn bộ Tấn vương phủ này đều là của mình, Tấn vương
cũng không cảm thấy cử động lần này có cái gì không thích hợp, về phần
Tấn vương phi, hắn cũng không quá để vào mắt, với Tấn vương mà nói, ta
cho ngươi, ngươi cứ tiếp nhận, ta không cho ngươi, theo lẽ thường ngươi
phải cam chịu.
Vẻ mặt Phúc Thành đau khổ, chủ tử sơ suất, lại sai khiến nô tài đi chùi đít, nhưng ngẫm lại, tác dụng của nô tài không
phải là dùng để chùi đít sao, nếu không thì cần nô tài để làm gì? !Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
*****
Tư Ý Viện, đợi Thúy Trúc đi rồi, Tử Yên có phần do dự nói: "Nương nương,
ngài cự tuyệt bên Lưu Xuân Quán sợ là có chút không tốt!"
"Có cái gì không tốt?" Tấn vương phi mơ hồ không thèm để ý nói.
"Dù sao tiểu quận chúa....."
Tấn vương phi cười lạnh một tiếng, đặt sách trong tay xuống: "Thói quen của ả là thích lấy tiểu nha đầu kia ra làm bè, còn thật sự cho rằng điện hạ không hề biết việc này? Gần đây ả huênh hoang quá mức, điện hạ đang
muốn áp chế ả, sẽ không nghe ả xúi giục."
Sọt anh đào này chính
là một tín hiệu, cho dù trong nội tâm có bao nhiêu không cam lòng, Tấn
vương phi cũng phải duỗi tay tiếp nhận.
Đây là Tấn vương cho nàng ta mặt mũi, chỉ cần nàng ta còn muốn cao cao tại thượng ngồi ở vị trí
Tấn vương phi, nàng ta phải tiếp nhận, còn phải tươi cười tung hô tạ ơn.
Trong lòng có cơn tức, thế nào cũng phải phát tiết một chút, dù sao thì tạm
thời Tấn vương sẽ không động đến nàng ta.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cũng bởi vì quá hiểu rõ, Tấn vương phi mới
có một loại cảm giác cực kỳ khuất nhục, mà cảm giác khuất nhục này lại
thời thời khắc khắc ăn mòn nội tâm nàng ta, làm cho nàng ta càng ngày
càng trở nên không giống vị thiên chi kiều nữ ngày xưa của Từ gia.
"Lần này Thúy Trúc trở về chắc hẳn là phải chịu tội." Tử Yên có chút cảm thán nói.
Trong lòng Thúy Trúc đại khái cũng hiểu rõ, thời điểm rời khỏi Tư Ý Viện, sắc mặt nàng ta tái nhợt, trong mắt lộ vẻ ai oán.Mang truyện đi xin ghi rõ
nguồn diendanlequydon
Tử Yên theo bên cạnh Tấn vương phi đã
nhiều năm, tự nhiên thấu hiểu loại ánh mắt này, bước cờ này của vương
phi đã triệt để đi sai.
"Đường là nàng ta chính mình tuyển, lúc
trước bản phi cho nàng ta lựa chọn, nếu nàng ta đã không tự lượng sức,
dám mưu toan đạt được thân phận này nọ không thuộc về mình, thì nên có
loại giác ngộ này."
Còn không phải là như thế sao, dưới chân ngâm nước đều là chính mình tự bước vào.
Tử Yên không nói thêm gì nữa, đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo,
nói là Phúc tổng quản đến.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Phúc Thành đi vào, đầu tiên là hướng Tấn
vương phi thi lễ một cái, sau mới nói mục đích đến.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thời tiết vốn đã rất nóng, thân thể Tấn vương phi yếu kém nên mùa hè cũng không cần băng, chỉ là mệt
mỏi người hầu hạ bên cạnh nàng ta, phải chịu đựng cái nóng như thiêu
đốt, mà lúc này, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, bầu không khí gần như là ngưng trệ.
Hiển nhiên là Phúc Thành không bỏ sót sắc mặt khó
coi của Tấn vương phi, hơi có chút khó hiểu, chẳng qua hắn cũng không
quan tâm vì sao đối phương lại như thế, chỉ mỉm cười đứng chờ.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng ở trong mắt Tấn vương phi, đó chính là ả nữ nhân bỉ ổi Hồ trắc phi kia đang cười.
Ngươi không cho ta thì như thế nào, ta tìm người đến lấy, ngươi cũng phải cho thôi, không cho cũng phải cho!
"Tử Yên, sai người đi lấy cho Phúc tổng quản, đều đưa hết cho hắn."
"Nương nương....." Tử Yên muốn nói lại thôi, vẫn là đi lấy.
Phúc Thành mỉm cười khách khí nói: "Vương phi, không cần toàn bộ, chỉ
cần....." Hắn suy nghĩ một chút, nếu điện hạ đã phân phó, nói không
chừng là đã hứa cho Tô nhũ mẫu, hiện giờ điện hạ chính là yêu thích
người ta, cứ suốt ngày dụ dỗ, nếu cho quá ít, như thế nào mà cầm ra
được, còn nữa, vậy thì điện hạ cũng quá mất mặt, vì để cho Tấn vương lớn mặt mũi, Phúc Thành nói: "Một nửa là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn là một nửa!
Rõ ràng là Tấn vương phi cố ý nói cho hắn nghe, hắn cũng thực có can đảm mà đáp ứng.
Phúc Thành tươi cười nhấc rổ anh đào đi, đối với sự luống cuống của Tấn
vương phi, không phải là hắn không nhìn thấy, chỉ là lười quan tâm mà
thôi, hắn là người bên cạnh Tấn vương điện hạ, chỉ hầu hạ Tấn vương điện hạ, Tấn vương phi cao hứng hay không thì có quan hệ gì tới hắn đâu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hơn nữa, sâu
trong nội tâm của Phúc Thành vẫn luôn có một loại chán ghét đối với Tấn
vương phi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bên cạnh Tấn vương cũng chỉ có Phúc Thành biết rõ từ đầu tới đuôi đã xảy ra chuyện gì, thiếu niên cô độc quật cường lạnh như băng, thậm chí là bén
nhọn kia, thật vất vả trong mắt mới lộ ra chút sắc thái khác của cuộc
sống, nhưng nghênh đón lại là sự kháng cự, là chán ghét cùng ghét bỏ,
thậm chí là phản bội.
Hiện giờ thiếu niên kia đã trưởng thành,
trở thành một nam nhân đội trời đạp đất, những gì đã từng rất để ý hiện
tại đã sớm không thèm để ý nữa, ngược lại, đối phương lại thay đổi thái
độ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Mọi sự trên thế gian này chính là như thế, bỏ qua chính là bỏ qua, quay đầu không được, cũng không có người muốn quay đầu lại.
Hơn nữa Phúc Thành cũng không cho rằng Tấn Vương phi là muốn quay đầu lại,
đây chẳng qua là mánh khóe của nhóm quý nữ cao cao tại thượng, vì củng
cố địa vị của mình nên xuất ra một loại thủ đoạn khác mà thôi, nhưng
thành toàn các nàng, đồng thời chính là chà đạp lên tôn nghiêm của nam
nhân.
Phúc Thành cảm thấy như Tô nhũ mẫu rất tốt, người thì đơn
thuần lại dịu dàng, còn có thể làm cho điện hạ vui vẻ cao hứng, không
cần phí nhiều tâm tư nghi kỵ như vậy.
Như thế quả thực rất tốt.
Đợi Phúc Thành đi rồi, Tấn vương phi lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh trong trận chiến đối đầu với Hồ trắc phi, đưa tay hất chung trà bên cạnh rơi
xuống đất.
"Tiện nhân này!"
*****
Chạng vạng, mệt nhọc cả một ngày, Ngọc Nương trở về phòng.
Băng đã được đưa đến, bởi vì thời gian trực của ba vị nhũ mẫu bất đồng, mỗi
ngày bên nội vụ sẽ đúng hạn sai người đưa băng đến, vì vậy mỗi lần trở
về, nghênh đón Ngọc Nương là cả căn phòng mát mẻ.Mang truyện đi xin ghi
rõ nguồn diendanlequydon
Nàng vuốt vuốt thắt lưng, đang định rửa mặt xong thì đi ăn cơm tối, nghiêng đầu liền nhìn thấy bên trên
khối băng kia đặt một rổ gì đó.
Trên rổ che kín vải, nàng đi tới vén lên, thấy nguyên một đống anh đào đỏ tươi ngon miệng hướng về phía nàng mà cười.
Không biết như thế nào, nàng lại nhớ tới vẻ mặt đứng đắn khi làm chuyện không đứng đắn kia của Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Trong lòng nàng phỉ nhổ, nhưng ý cười lại hiện rõ ở đuôi mày.
*****
Bởi vì một rổ anh đào này, gần đây Tấn vương phi cùng Hồ trắc phi càng đấu càng nóng.
Trước giờ Tấn vương phi luôn chú ý đến thể diện, dù là chèn ép Hồ trắc phi,
nàng ta cũng không làm quá rõ ràng, nhưng lần này nàng ta lại thay đổi
diễn xuất trước kia, thủ đoạn trở nên có phần bỉ ổi.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Kỳ thật, sự bỉ ổi này chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn bình thường mà chính thê quen dùng để lăn qua lăn
lại tiểu thiếp, ví dụ như thỉnh an thì không cho vào trong, bắt đứng ở
bên ngoài phơi gió, ví dụ như lưu người lại hầu quạt, mỗi lần chính là
hơn nửa ngày, gần đây vương phi đặc biệt thích gọi Hồ trắc phi đến, gọi
người đến cũng không nói là làm gì, chỉ để người ở chỗ đó hong gió.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hồ trắc phi ăn
khổ vài lần, chịu đựng mệt mỏi vài lần, đã nghĩ đi tìm Tấn vương làm
chủ, nhưng Tấn vương căn bản là không phản ứng nàng ta, nàng ta vừa bực
vừa hận, trên mặt chính là khuất phục nịnh hót Tấn vương phi, lại không
thiếu ngầm dùng thủ đoạn mềm dẻo đáp trả.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hai vị chủ tử đấu đến hừng hực khí thế, thủ hạ của từng người tự nhiên cũng đối chọi gay gắt, gần đây nha hoàn bà
tử của Tư Ý Viện liên tục chống lại nhóm nha hoàn bà tử bên Lưu Xuân
Quán, song phương đều có thắng có thua, huyên náo đến trong phủ chướng
khí mù mịt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bình thường Ngọc Nương cũng không đi đi lại lại trong phủ, những chuyện này
đều là nàng nghe người trong Tiểu Vượt Viện nói, hiện tại mỗi ngày ở
Tiểu Vượt Viện đều có đề tài mới mẻ, một ngày một dạng, quả thực cũng
tựa như nghe hát tuồng vậy.
Chẳng qua nhân vật chính trong đó không giống với kiếp trước, kiếp này, Ngọc Nương là người đứng ở bên ngoài quan sát diễn biến.
Đứng ở vị trí khán giả xem hát, Ngọc Nương có một loại kiềm nén cảm thán
'Cần gì phải như thế', ở vị trí người ngoài mà nói, xác thực là 'Cần gì
phải như thế', nhưng đứng ở vị trí người trong cuộc mà nói, chính là
phải kiên trì, ngay cả nửa bước cũng không thể thụt lùi.
Cũng bởi vì hiểu rõ, Ngọc Nương mới phát ra cảm thán.
Ánh mắt hai người giao hội giữa không trung.
Sau một hồi lâu, khí thế suy yếu nàng đành nhận thua, cầm một trái anh đào
đỏ tươi lên, nửa ngậm trong miệng, do do dự dự đưa tới gần.
Tấn vương nuốt vào, tiện thể cũng không buông tha cái miệng nhỏ của nàng, mà là cuốn cả vào trong miệng cùng nhau.
Một lúc lâu sau, Ngọc Nương cúi đầu, khẽ thở hổn hển.
Ánh mắt của Tấn vương càng lộ vẻ u ám, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Như thế nào? Còn không nỡ nhả ra?"
Mặt nàng đỏ lên ngay lập tức, vội vã quay đầu nhả gì đó trong miệng ra
ngoài, hột anh đào lăn xuống trên thư án, lăn lông lốc đến mép bàn mới
dừng lại.
Hắn chìa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của nàng lên, thấy lông mi nàng khẽ run, môi phấn mượt mà, gò má ửng hai
đóa ráng mây, nói không hết vẻ xinh đẹp động lòng người.Mang truyện đi
xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhớ tới tiếng rên rỉ khe
khẽ phát ra từ trong cái miệng nhỏ này tối qua, đôi mắt của Tấn vương
càng tối sầm, hắn phủ người qua, bàn tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm
mại dần dần hướng lên trên, cách lớp vải vóc cũng có thể cảm giác được
sự non mịn trơn mượt kia giống y như đậu hủ vậy.Mang truyện đi xin ghi
rõ nguồn diendanlequydon
Mấy ngón tay mang theo vết chai của hắn gần như tham lam mà xoa bóp.
"Điện hạ, nô tỳ phải đi xuống." Ngọc Nương thở phì phò, đẩy hắn ra nói, nàng vốn là đến dâng trà, lại bị Tấn vương dùng mâm anh đào này lưu lại.
Tấn vương vẫn không để ý tới nàng, bàn tay đã lần theo mép áo mà dò xét vào.
Ngoài cửa, Phúc Thành hai tay ôm ngực, tựa người ở bên cạnh khung cửa.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, hắn không khỏi lắc đầu.
Nam nhân khai trai cùng chưa khai trai chính là không giống nhau, trước kia điện hạ chưa
từng như thế, hiện giờ tựa như mèo mò thấy bên trong động có cá, tâm tâm
niệm niệm nghĩ chính là đến đây mò hai con cá nhỏ cho đỡ thèm.
Vì đục nước béo cò, còn học được lấy ăn vặt dụ dỗ người ta, cũng không
biết Tô nhũ mẫu kia bị điện hạ dụ dỗ thành cái dạng gì rồi.
Thế
nhưng đối với chuyện này Phúc Thành lại vui mừng khi việc thành, điện hạ long tinh hổ mãnh, vương phủ mới hi vọng có tiểu công tử, nhìn Tô nhũ
mẫu kia cũng là người có thể sinh dưỡng, nói không chừng mở đầu chính là một hài tử mập mạp, ba năm ôm hai.
Từng cơn gió nhẹ thổi đến, rèm treo ở khung cửa sổ bị gió thổi phất phơ lay động.
Sau án thư, Ngọc Nương đáng thương ngồi ở trên đùi Tấn vương, trên người
vẫn mặc bộ xiêm y màu xanh đá, váy bên dưới vạt áo đã gần như rơi xuống, mơ hồ còn nhìn thấy trắng nõn ẩn hiện, còn có màu vàng kim thoáng quét
qua, bất chợt lại ẩn trở về, nhìn cực kỳ nóng người, Ngọc Nương đích xác là nhịn không được, run giọng nói: "Điện hạ, nô tỳ thật sự phải đi
xuống ....."
Lời này nàng đã nói rất nhiều lần, nhưng Tấn vương liên tục mặc kệ.
Như thế lại qua hai khắc, Tấn vương mới dừng lại.
Ngọc Nương nằm sấp trong lòng hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, thời điểm đi
xuống thiếu chút nữa là té ngã, vẫn là Tấn vương đỡ nàng một phen nàng
mới đứng vững, đầu nàng cũng không dám ngẩng lên, vội vội vàng vàng sửa sang xiêm y xong liền bỏ chạy, lúc ra cửa nhìn thấy Phúc Thành đứng ở
một bên, nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Lúc xuống lầu, nàng cố ý chậm dần bước chân, tựa như rùa bò, hận không thể có một cái gương hiện ra để có thể soi bộ dáng của mình lúc này, rất sợ có chỗ nào xảy
ra sai sót khiến người khác nhìn ra manh mối.
Phúc Thành chờ trong chốc lát mới đi vào.
Sau án thư, Tấn vương cũng không có gì khác ngày thường, đang nhìn hồ sơ
cầm trong tay.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, chỉ chỉ chút ít anh đào còn dư ở trong mâm sứ trên bàn: "Thứ này đưa đến chỗ nàng một ít."
'Nàng' ở đây, không cần nói rõ cũng biết là ai.
Mặt Phúc Thành hiện lên vẻ lúng túng, do dự nói: "Anh đào này chỉ có một
sọt, ngài luôn không thích ăn, lão nô chỉ lưu lại tổng cộng có hai dĩa,
một dĩa ở chỗ này, một dĩa đưa đi cho ma ma, còn lại đều đã đưa đến Tư Ý Viện."
Thấy sắc mặt Tấn vương lộ vẻ không vui, hắn lại giải thích: "Trước đó vẫn là ngài phân phó đưa đi."
Chính mình đã nói, đương nhiên Tấn vương vẫn còn nhớ.
Thời gian hắn lạnh mặt với Tư Ý Viện cũng không sai biệt lắm, ở vào vị trí
này của hắn, có đôi khi không phải thích hay không thích, chẳng qua là
nên làm như thế, thì cứ như thế mà làm, mắt thấy bên Lưu Xuân Quán kia
càng ngày càng kiêu căng lớn lối, đương nhiên là phải áp chế một
chút.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Vả lại
Tấn vương cũng cảm thấy đã đủ, đúng là hắn chán ghét Từ Yến Như, nhưng
không có ý định thật sự làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê.
Chính
là hắn không nghĩ tới tiểu nhũ mẫu lại thích ăn, nàng thích, liền cho
nàng, đối với Tấn vương mà nói, hắn cho rằng không có chuyện gì mà hắn
làm không được.
"Đi lấy, ngươi tự mình đi, nói là bản vương lấy
để thưởng người." Toàn bộ Tấn vương phủ này đều là của mình, Tấn vương
cũng không cảm thấy cử động lần này có cái gì không thích hợp, về phần
Tấn vương phi, hắn cũng không quá để vào mắt, với Tấn vương mà nói, ta
cho ngươi, ngươi cứ tiếp nhận, ta không cho ngươi, theo lẽ thường ngươi
phải cam chịu.
Vẻ mặt Phúc Thành đau khổ, chủ tử sơ suất, lại sai khiến nô tài đi chùi đít, nhưng ngẫm lại, tác dụng của nô tài không
phải là dùng để chùi đít sao, nếu không thì cần nô tài để làm gì? !Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
*****
Tư Ý Viện, đợi Thúy Trúc đi rồi, Tử Yên có phần do dự nói: "Nương nương,
ngài cự tuyệt bên Lưu Xuân Quán sợ là có chút không tốt!"
"Có cái gì không tốt?" Tấn vương phi mơ hồ không thèm để ý nói.
"Dù sao tiểu quận chúa....."
Tấn vương phi cười lạnh một tiếng, đặt sách trong tay xuống: "Thói quen của ả là thích lấy tiểu nha đầu kia ra làm bè, còn thật sự cho rằng điện hạ không hề biết việc này? Gần đây ả huênh hoang quá mức, điện hạ đang
muốn áp chế ả, sẽ không nghe ả xúi giục."
Sọt anh đào này chính
là một tín hiệu, cho dù trong nội tâm có bao nhiêu không cam lòng, Tấn
vương phi cũng phải duỗi tay tiếp nhận.
Đây là Tấn vương cho nàng ta mặt mũi, chỉ cần nàng ta còn muốn cao cao tại thượng ngồi ở vị trí
Tấn vương phi, nàng ta phải tiếp nhận, còn phải tươi cười tung hô tạ ơn.
Trong lòng có cơn tức, thế nào cũng phải phát tiết một chút, dù sao thì tạm
thời Tấn vương sẽ không động đến nàng ta.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cũng bởi vì quá hiểu rõ, Tấn vương phi mới
có một loại cảm giác cực kỳ khuất nhục, mà cảm giác khuất nhục này lại
thời thời khắc khắc ăn mòn nội tâm nàng ta, làm cho nàng ta càng ngày
càng trở nên không giống vị thiên chi kiều nữ ngày xưa của Từ gia.
"Lần này Thúy Trúc trở về chắc hẳn là phải chịu tội." Tử Yên có chút cảm thán nói.
Trong lòng Thúy Trúc đại khái cũng hiểu rõ, thời điểm rời khỏi Tư Ý Viện, sắc mặt nàng ta tái nhợt, trong mắt lộ vẻ ai oán.Mang truyện đi xin ghi rõ
nguồn diendanlequydon
Tử Yên theo bên cạnh Tấn vương phi đã
nhiều năm, tự nhiên thấu hiểu loại ánh mắt này, bước cờ này của vương
phi đã triệt để đi sai.
"Đường là nàng ta chính mình tuyển, lúc
trước bản phi cho nàng ta lựa chọn, nếu nàng ta đã không tự lượng sức,
dám mưu toan đạt được thân phận này nọ không thuộc về mình, thì nên có
loại giác ngộ này."
Còn không phải là như thế sao, dưới chân ngâm nước đều là chính mình tự bước vào.
Tử Yên không nói thêm gì nữa, đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo,
nói là Phúc tổng quản đến.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Phúc Thành đi vào, đầu tiên là hướng Tấn
vương phi thi lễ một cái, sau mới nói mục đích đến.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thời tiết vốn đã rất nóng, thân thể Tấn vương phi yếu kém nên mùa hè cũng không cần băng, chỉ là mệt
mỏi người hầu hạ bên cạnh nàng ta, phải chịu đựng cái nóng như thiêu
đốt, mà lúc này, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, bầu không khí gần như là ngưng trệ.
Hiển nhiên là Phúc Thành không bỏ sót sắc mặt khó
coi của Tấn vương phi, hơi có chút khó hiểu, chẳng qua hắn cũng không
quan tâm vì sao đối phương lại như thế, chỉ mỉm cười đứng chờ.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng ở trong mắt Tấn vương phi, đó chính là ả nữ nhân bỉ ổi Hồ trắc phi kia đang cười.
Ngươi không cho ta thì như thế nào, ta tìm người đến lấy, ngươi cũng phải cho thôi, không cho cũng phải cho!
"Tử Yên, sai người đi lấy cho Phúc tổng quản, đều đưa hết cho hắn."
"Nương nương....." Tử Yên muốn nói lại thôi, vẫn là đi lấy.
Phúc Thành mỉm cười khách khí nói: "Vương phi, không cần toàn bộ, chỉ
cần....." Hắn suy nghĩ một chút, nếu điện hạ đã phân phó, nói không
chừng là đã hứa cho Tô nhũ mẫu, hiện giờ điện hạ chính là yêu thích
người ta, cứ suốt ngày dụ dỗ, nếu cho quá ít, như thế nào mà cầm ra
được, còn nữa, vậy thì điện hạ cũng quá mất mặt, vì để cho Tấn vương lớn mặt mũi, Phúc Thành nói: "Một nửa là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn là một nửa!
Rõ ràng là Tấn vương phi cố ý nói cho hắn nghe, hắn cũng thực có can đảm mà đáp ứng.
Phúc Thành tươi cười nhấc rổ anh đào đi, đối với sự luống cuống của Tấn
vương phi, không phải là hắn không nhìn thấy, chỉ là lười quan tâm mà
thôi, hắn là người bên cạnh Tấn vương điện hạ, chỉ hầu hạ Tấn vương điện hạ, Tấn vương phi cao hứng hay không thì có quan hệ gì tới hắn đâu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hơn nữa, sâu
trong nội tâm của Phúc Thành vẫn luôn có một loại chán ghét đối với Tấn
vương phi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bên cạnh Tấn vương cũng chỉ có Phúc Thành biết rõ từ đầu tới đuôi đã xảy ra chuyện gì, thiếu niên cô độc quật cường lạnh như băng, thậm chí là bén
nhọn kia, thật vất vả trong mắt mới lộ ra chút sắc thái khác của cuộc
sống, nhưng nghênh đón lại là sự kháng cự, là chán ghét cùng ghét bỏ,
thậm chí là phản bội.
Hiện giờ thiếu niên kia đã trưởng thành,
trở thành một nam nhân đội trời đạp đất, những gì đã từng rất để ý hiện
tại đã sớm không thèm để ý nữa, ngược lại, đối phương lại thay đổi thái
độ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Mọi sự trên thế gian này chính là như thế, bỏ qua chính là bỏ qua, quay đầu không được, cũng không có người muốn quay đầu lại.
Hơn nữa Phúc Thành cũng không cho rằng Tấn Vương phi là muốn quay đầu lại,
đây chẳng qua là mánh khóe của nhóm quý nữ cao cao tại thượng, vì củng
cố địa vị của mình nên xuất ra một loại thủ đoạn khác mà thôi, nhưng
thành toàn các nàng, đồng thời chính là chà đạp lên tôn nghiêm của nam
nhân.
Phúc Thành cảm thấy như Tô nhũ mẫu rất tốt, người thì đơn
thuần lại dịu dàng, còn có thể làm cho điện hạ vui vẻ cao hứng, không
cần phí nhiều tâm tư nghi kỵ như vậy.
Như thế quả thực rất tốt.
Đợi Phúc Thành đi rồi, Tấn vương phi lần đầu tiên mất đi sự bình tĩnh trong trận chiến đối đầu với Hồ trắc phi, đưa tay hất chung trà bên cạnh rơi
xuống đất.
"Tiện nhân này!"
*****
Chạng vạng, mệt nhọc cả một ngày, Ngọc Nương trở về phòng.
Băng đã được đưa đến, bởi vì thời gian trực của ba vị nhũ mẫu bất đồng, mỗi
ngày bên nội vụ sẽ đúng hạn sai người đưa băng đến, vì vậy mỗi lần trở
về, nghênh đón Ngọc Nương là cả căn phòng mát mẻ.Mang truyện đi xin ghi
rõ nguồn diendanlequydon
Nàng vuốt vuốt thắt lưng, đang định rửa mặt xong thì đi ăn cơm tối, nghiêng đầu liền nhìn thấy bên trên
khối băng kia đặt một rổ gì đó.
Trên rổ che kín vải, nàng đi tới vén lên, thấy nguyên một đống anh đào đỏ tươi ngon miệng hướng về phía nàng mà cười.
Không biết như thế nào, nàng lại nhớ tới vẻ mặt đứng đắn khi làm chuyện không đứng đắn kia của Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendanlequydon
Trong lòng nàng phỉ nhổ, nhưng ý cười lại hiện rõ ở đuôi mày.
*****
Bởi vì một rổ anh đào này, gần đây Tấn vương phi cùng Hồ trắc phi càng đấu càng nóng.
Trước giờ Tấn vương phi luôn chú ý đến thể diện, dù là chèn ép Hồ trắc phi,
nàng ta cũng không làm quá rõ ràng, nhưng lần này nàng ta lại thay đổi
diễn xuất trước kia, thủ đoạn trở nên có phần bỉ ổi.Mang truyện đi xin
ghi rõ nguồn diendanlequydon
Kỳ thật, sự bỉ ổi này chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn bình thường mà chính thê quen dùng để lăn qua lăn
lại tiểu thiếp, ví dụ như thỉnh an thì không cho vào trong, bắt đứng ở
bên ngoài phơi gió, ví dụ như lưu người lại hầu quạt, mỗi lần chính là
hơn nửa ngày, gần đây vương phi đặc biệt thích gọi Hồ trắc phi đến, gọi
người đến cũng không nói là làm gì, chỉ để người ở chỗ đó hong gió.Mang
truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hồ trắc phi ăn
khổ vài lần, chịu đựng mệt mỏi vài lần, đã nghĩ đi tìm Tấn vương làm
chủ, nhưng Tấn vương căn bản là không phản ứng nàng ta, nàng ta vừa bực
vừa hận, trên mặt chính là khuất phục nịnh hót Tấn vương phi, lại không
thiếu ngầm dùng thủ đoạn mềm dẻo đáp trả.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hai vị chủ tử đấu đến hừng hực khí thế, thủ hạ của từng người tự nhiên cũng đối chọi gay gắt, gần đây nha hoàn bà
tử của Tư Ý Viện liên tục chống lại nhóm nha hoàn bà tử bên Lưu Xuân
Quán, song phương đều có thắng có thua, huyên náo đến trong phủ chướng
khí mù mịt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bình thường Ngọc Nương cũng không đi đi lại lại trong phủ, những chuyện này
đều là nàng nghe người trong Tiểu Vượt Viện nói, hiện tại mỗi ngày ở
Tiểu Vượt Viện đều có đề tài mới mẻ, một ngày một dạng, quả thực cũng
tựa như nghe hát tuồng vậy.
Chẳng qua nhân vật chính trong đó không giống với kiếp trước, kiếp này, Ngọc Nương là người đứng ở bên ngoài quan sát diễn biến.
Đứng ở vị trí khán giả xem hát, Ngọc Nương có một loại kiềm nén cảm thán
'Cần gì phải như thế', ở vị trí người ngoài mà nói, xác thực là 'Cần gì
phải như thế', nhưng đứng ở vị trí người trong cuộc mà nói, chính là
phải kiên trì, ngay cả nửa bước cũng không thể thụt lùi.
Cũng bởi vì hiểu rõ, Ngọc Nương mới phát ra cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận