Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 547: Linh tính tràn trề thống khổ là ngon nhất

Chương 547: Linh tính tràn trề thống khổ là ngon nhất
Nhìn vết thương của nữ tử phục hồi như cũ, lại nhìn Phương Hưu, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: "Hưu ca ta…"
Lời của hắn ta còn chưa dứt, tình cảnh trong nháy mắt thay đỏi.
Chỉ thấy nữ tử xích chó khôi phục lại nhặt lên dao giải phẫu trên mặt đất, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người hung hăng cắm vào cổ của mình.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, bắn tung tóe trên mặt Dương Minh.
Mà Phương Hưu đã bình tĩnh đứng dậy, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú hết thảy trước mắt.
Trong mắt nữ tử tự sát tràn đầy vẻ giải thoát, hiển nhiên là nguy cơ sinh tử vừa rồi khiến nàng ta khôi phục chút tỉnh táo trong lúc hấp hối, sau đó lựa chọn tự sát.
Dương Minh mặt đầy máu tươi, hai mắt thất thần, nhìn thi thể nữ tử ngã trong vũng máu, lòng rối như tơ..
Nhất là vẻ giải thoát trên mặt nữ tử, càng làm hắn ta đau đớn sâu sắc.
Cuối cùng, Dương Minh nắm chặt hai tay, không nói một lời đi về phía Vi Tâm.
Lúc này, toàn bộ thân thể Vi Tâm đều bị bàn tay Thao Thiết che đậy, chỉ có một cái đầu lộ ra bên ngoài, trong hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Trong con ngươi của hắn ta phản chiếu thân ảnh Dương Minh dần dần tới gần.
"Không... Không, ngươi đừng tới đây!"
Dương Minh không nói một lời, chậm rãi đi tới trước người Vi Tâm, đôi mắt hờ hững nhìn chằm chằm hắn ta.
"Không liên quan đến ta, là nàng ta…"
Bốp!
Nắm tay của Dương Minh hung hăng đánh vào mặt Vi Tâm, một quyền này trực tiếp đánh gãy sống mũi của hắn ta, máu tươi giàn giụa.
Cơn đau dữ dội kích thích hắn ta.
"Khốn kiếp…"
Bốp!
Lại là một quyền, hàm răng Vi Tâm bị đánh bay mấy cái.
Nhưng không hổ là có thân thể cương thi, thương thế đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được để phục hồi như cũ.
Bốp bốp bốp!
Dương Minh ra quyền càng lúc càng nhanh, hắn ta cứ mặt không chút thay đổi, một quyền lại một quyền nện vào mặt Vi Tâm.
Mặt Vi Tâm nhanh chóng biến hình, máu tươi giàn giụa.
"Có gan thì giết ta đi!"
Đáp lại hắn ta chỉ có tiếng đấm liên tục không ngừng.
Rất nhanh, hàm răng Vi Tâm rụng sạch, sống mũi hoàn toàn lõm xuống, nhãn cầu cũng bị đánh nổ một cái, thậm chí đầu lâu rạn nứt, nhưng hắn ta vẫn không chết.
Dương Minh cứ như vậy đánh trọn vẹn một phút đồng hồ, trong vòng một phút này hắn ta đánh ít nhất hơn một ngàn quyền, giống như muốn đánh Vi Tâm thành bùn nhão.
Nhưng dù vậy, Dương Minh vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Dương Minh, đủ rồi."
"Đúng vậy, đánh đủ rồi, chúng ta nên đi thôi."
Mọi người lo lắng nhìn Dương Minh, sợ hắn ta bởi vậy mà mất khống chế linh tính.
Hơn nữa bốn phía sương mù xám càng ngày càng dày, quỷ dị cũng càng ngày càng nhiều, quả thật không thể trì hoãn nữa.
Nhưng Dương Minh như không nghe thấy, giống như máy móc, một quyền lại một quyền đánh.
Lúc này, bờ vai của hắn ta bị vỗ vỗ.
Dương Minh dừng tay, quay đầu nhìn lại, chính là Phương Hưu.
Thân hình thon dài của Phương Hưu đứng ở một bên, bóng tôid rủ xuống bao trùm Dương Minh, nhưng không bao trùm được đôi mắt tràn đầy hờ hững kia.
"Hưu ca, ngươi không cần khuyên ta, các ngươi đi trước đi."
Giọng Dương Minh có hơi khàn khàn, hiển nhiên lửa giận trong lòng hắn ta còn chưa hoàn toàn phát tiết ra hết, hắn ta còn muốn đánh, muốn đánh Vi Tâm chết tươi.
Nhưng mà Phương Hưu lại thản nhiên nói: "Nhường một chút, đánh đủ rồi, cũng nên đến lượt ta."
Dương Minh sửng sốt, ánh mắt không chớp nhìn Phương Hưu chằm chằm, một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, nhường vị trí.
Chỉ trong chốc lát, đầu Vi Tâm vốn đã biến dạng đang chậm rãi phục hồi như cũ.
Hắn ta tựa hồ đã biết rõ chính mình hẳn phải chết, dứt khoát đứng lên, dự định chọc giận mọi người, mong được nhanh chết.
"Các ngươi cũng chỉ là một đám giả nhân giả nghĩa, các ngươi cảm thấy nàng ta đáng thương, đó là bởi vì các ngươi không có nhiều năm kinh nghiệm sinh sống ở Táng Địa, các ngươi có kinh nghiệm như ta, các ngươi sẽ hiểu được, ta làm hết thảy cũng là vì sống sót!"
Dương Minh nghe được những lời này, thiếu chút nữa bùng nổ.
"Ngươi sống sót thì phải coi người khác là đồ chơi à? Nàng ta cản trở ngươi sống sao!"
Vi Tâm nặn ra một cái vặn vẹo nụ cười: "Nàng ta là không ảnh hưởng đến việc ta sống, nhưng nàng ta lại có thể cho ta sống tốt hơn!"
Bốp!
Sát ý trên người Dương Minh nổ tung, ngay khi hắn ta định tiến lên, lại bị Phương Hưu nhẹ nhàng ngăn lại.
Sau đó, Phương Hưu ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt vặn vẹo của Vi Tâm.
Vi Tâm cũng biết mình sắp gặp phải chuyện gì, nhe răng cười một tiếng: "Cũng chỉ là một đám rác rưởi sinh ra ở thái bình thịnh thế, chờ các ngươi chôn cất vài năm, trải qua thống khổ ta phải trải qua, các ngươi sẽ hiểu được, chính nghĩa, đạo đức gì đó, đều là đánh rắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận