Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 268: Năng lực của Vô Diện (2)

Chương 268: Năng lực của Vô Diện (2)
"Tránh ra!" Mã Hưng Bang hét lớn, lập tức giơ tay phải về phía cô bé, tay trái nắm chặt cổ tay phải.
Dương Minh nghe tiếng lập tức lách mình sang một bên.
Ầm!
Ngay lúc đó một áp lực vô hình khuếch tán từ trong tay Mã Hưng Bang ra ngoài, thời gian như dần dần chậm lại, cô bé bị áp lực đó bao trùm toàn thân, cả người lập tức trở nên chậm chạp.
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân cô bé không chịu nổi sức nặng, nó bắt đầu nứt toác vỡ vụn ra, giống như đứng trên đó không phải là một cô bé mà là một con voi.
Trọng lực?
Ánh mắt Phương Hưu dao động, hắn đã nhìn thấu năng lực Mã Hưng Bang dùng, đó chính là trọng lực.
Lúc nãy một chiêu bóp nát hơn một nghìn bóng da đầu người cũng là năng lực này, lợi dụng trọng lực nghiền nát đối phương.
Nhưng mà hiển nhiên thực lực của cô bé không thể áp chế bằng trọng lực được, trọng lực vô hình khổng lồ đè lên thân cô bé nhưng chỉ đủ để làm động tác của cô bé chậm lại mà thôi.
Nhưng điều đó đối với Dương Minh mà nói thì đủ rồi.
Ở mức độ này hắn ta hoàn toàn có thể đuổi theo tốc độ của cô bé.
Giày thêu dưới chân bộc tỏa ra ánh sáng hồng kỳ lạ, tốc độ của Dương Minh tăng vọt lên, hắn ta nhào tới chém về phía cô bé.
Bị trọng lực áp chế, tốc độ giảm mạnh nên cô bé không có cách nào tránh né một đao của Dương Minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn lồng ngực mình bị đâm mạnh.
"A!"
Tiếng thét đau đớn vang lên.
Tuy nhiên tiếng thét đau đớn đó không phải từ cô bé mà đến từ phía sau Dương Minh.
Chính là Bạch Tề!
Không biết từ lúc nào Bạch Tề đã có vết thương lớn xuyên từ vai trái đến bụng phải, máu tươi lập tức phun ra, bởi vì quá đau đớn nên hắn ta không thể không quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt dùng đoản đao chống đỡ cơ thể.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt Dương Minh trợn ngược, không thể tin nhìn về phía cô bé, vết thương trên người đối phương đã khép lại từ lâu, hoàn toàn không hề hấn gì.
Hắn ta lập tức hiểu ra tất cả, thì ra sau khi bị cướp mặt thì không chỉ mất đi năng lực mà ngay cả sinh mệnh cũng gắn liền với cô bé.
Bây giờ chém cô bé dùng mặt của Bạch Tề chẳng khác nào chém Bạch Tề.
Tương đương với việc cô bé có nhiều hơn một mạng sống, nếu Bạch Tề mà không chết trước, thì xem ra không có cách nào tổn thương đến cô bé được.
Thế còn đánh thế quái nào được?
Mỗi khi cướp được mặt của ai thì nắm giữ thêm một năng lực, rồi nắm giữ được thêm một mạng sống.
Năng lực khủng bố khó giải quyết như thế, đây chính là cấp S đó sao?
Lúc này Dương Minh càng ngày càng hiểu ý nghĩa của cấp S hơn, cấp S có thể hủy diệt một quốc gia mà không có bất kỳ hạn chế nào, bây giờ xem ra chính xác là như vậy.
Mộng yểm cấp S, nuốt chửng nỗi sợ hãi vô tận, kéo tất cả mọi người vào trong giấc mơ, nhiều người càng sợ thì nó càng mạnh thêm, giống y như quả cầu tuyết vậy.
Vô Diện cấp S, có nhiều thêm một khuôn mặt là có nhiều thêm một mạng sống, lại còn có thể cướp đi năng lực của ngự linh sư nữa, một khi mà trưởng thành, thì sớm hay muộn thì nó sẽ phát triển thành một con quái vật có vô số năng lực giết không chết.
Có lẽ mỗi một con quỷ dị cấp S đều sẽ có năng lực khác nhau, mạnh yếu cũng không giống nhau, nhưng có một thứ giống là đều kinh khủng y như nhau!
"Mau giết nó! Ta không chống đỡ nổi nữa!" Mã Hưng Bang gào lên với Dương Minh.
Nhưng Dương Minh lại do dự, một khi hắn ta mà ra tay, cô bé có chết hay không hắn ta không biết nhưng Bạch Tề chắc chắn sẽ chết.
Mã Hưng Bang thấy Dương Minh do dự, tức giận chửi ầm lên: "Ngươi mẹ nó ra tay nhanh lên coi, ngươi giết nó cùng lắm chỉ là Bạch Tề chết, nhưng nếu như ngươi không giết nó thì chúng ta đều phải chết!"
Nghe thấy vậy cả người Dương Minh chợt chấn động, hắn ta nắm chặt đoản đao trong tay, sau đó chĩa đao về phía Mã Hưng Bang: "Mẹ kiếp, ngươi còn dám nói thêm một câu nào thì ông đây làm thịt ngươi trước!"
"Ngươi!" Mã Hưng Bang tức muốn hộc máu.
Trên mặt hắn ta nổi gân xanh, hiển nhiên sắp không thể kiên trì thêm được nữa, dù sao cũng là quỷ dị cấp S, cho dù không hề rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, còn chưa trắng trợn cướp đoạt mặt người khác, cũng chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng suy cho cùng cấp S vẫn là cấp S.
Mà đúng lúc này, Bạch Tề nửa quỳ trên đất cố gắng đứng lên, hắn ta kéo lấy cơ thể bị thương nặng của mình lê lết từng bước đến trước mặt cô bé, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân máu trên đất.
Dương Minh chợt biến sắc: "Tiểu Bạch ngươi muốn làm gì!"
"Tránh ra!" Bạch Tề giống như con sói cô đơn bị thương nặng, lạnh lùng nói.
"Không cho!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận