Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 141: Đội trưởng bên dưới ta là vô địch, đội trưởng bên trên một đổi một (2)

Chương 141: Đội trưởng bên dưới ta là vô địch, đội trưởng bên trên một đổi một (2)
Chỉ là Bàn Tử không biết, Phương Hưu nói năm phần trăm, là tăng lên năm phần trăm, chứ không phải linh tính của hắn là năm phần trăm.
Trận chiến ở thôn Hắc Thủy, Phương Hưu vận dụng sức mạnh quỷ dị bên trong dao phẫu thuật, cuối cùng còn thu phục được quỷ tóc trắng, dưới sự cộng tác của hai thứ trực tiếp tăng linh tính của hắn lên năm phần trăm, đạt đến tình trạng thắp sáng được mười phần trăm! Phải biết chuyện thắp sáng linh tính càng về sau càng khó.
Mười phần trăm, đây là giới hạn phân chia giữa ngự linh sư mới và ngự linh sư thâm niên.
Hơn nữa mười phần trăm rõ ràng là điểm mấu chốt, theo cách nói trong tiểu thuyết huyền huyễn giả tưởng thì tương đương với việc đột phá cảnh giới mới, cảm nhận được tiềm năng trong cơ thể càng phát triển một cách rõ ràng, năm giác quan càng thêm nhạy bén linh mẫn, sức mạnh tổng thể càng tăng trưởng đáng kể.
Cũng khó trách ngày thường Trầm Linh Tuyết là ngự linh sự thâm niên luôn tự cho mình là đúng, thì ra ngự linh sư mới lại có khoảng cách với ngự linh sư thâm niên nhiều như vậy.
Loại chênh lệch này không chỉ thể hiện ở tố chất thân thể và năm giác quan, mà còn ở độ bền khi sử dụng năng lực.
Bởi vì linh tính của ngự linh sư mới quá ít, nên họ còn chưa dùng năng lực được mấy lần thì linh tính đã bị cạn kiệt, loại cảm giác này Phương Hưu đã từng được trải nghiệm rất nhiều lần.
Sức mạnh thống khổ hoàn toàn không đủ, khi lần đầu tiên đối phó với nữ bác sĩ kia, chỉ mới dùng có một quyền đã tiêu hao hết toàn bộ linh tính của hắn.
Nhưng từ đây về sau đã thắp sáng linh tính đến mười phần trăm rồi, khi sử dụng năng lực thống khổ hắn sẽ càng ngày càng thành thạo điêu luyện, không đến mức xuất hiện tình huống xấu hổ khi vừa mới tung chiêu một đã mất hết mana.
Tung chiêu một đã mất hết mana: trong trò chơi liên quân, thanh mana màu xanh hết thì không thể tung chiêu được nữa.
Thực tế nếu đổi người khác đến trải qua trận chiến đấu này thì người đó tuyệt đối sẽ tăng hơn năm phần trăm.
Đầu tiên là hắn bị vô số sức mạnh quỷ dị bên trong dao phẫu thuật ăn mòn, sau đó bị một con quỷ dị cấp B chiếm hữu, chú ý, là chiếm hữu.
Ngự linh sư bình thường cơ bản đều sẽ thông qua cách chiến đấu với quỷ dị, giữa lằn ranh sống và chết hấp thu sức mạnh của quỷ dị, sau đó thắp sáng linh tính.
Nhưng chiến đấu là chiến đấu, chiếm hữu là chiếm hữu, rất rõ ràng, sự chiếm hữu tiếp xúc nhiều hơn, lâu dài hơn, sức mạnh xâm nhiễm của quỷ dị sẽ càng nhiều hơn so với đánh nhau.
Có cả hai cộng tác lại với nhau, linh tính cơ sở ban đầu rất dễ dàng tăng thêm mười lăm phần trăm không phải nói giỡn.
Phương Hưu chỉ tăng có năm phần trăm, là bởi vì tâm linh của hắn không giống với người thường, trải qua vô số lần tử vong nên tâm linh của hắn không ngừng chuyển hóa, đã vượt qua phạm trù của người bình thường.
Lấy đan điền trong tiểu thuyết võ hiệp làm ví dụ, dung lượng đan điền của người bình thường là một trăm, dung lượng đan điền của thiên tài là một nghìn, thì dung lượng đan điền của Phương Hưu ít nhất phải hơn mười nghìn.
Cho nên khi một lượng nội lực ngang nhau đi vào đan điền, chỉ có hắn có tỉ lệ phần trăm nhỏ nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu hắn nuốt chửng linh tính Lâm Tử Dương, linh tính chỉ đạt tới năm phần trăm.
Lâm Tử Dương là một ngự linh sư có linh tính hai mươi phần trăm, là một trong những ngự linh sư nhất giai mạnh mẽ, cho dù trong quá trình biến dạng có hao tổn, hắn ta cũng không thể chỉ còn lại ít như thế.
"Ta cũng được năm phần trăm!" Triệu Hạo hưng phấn nói.
Bàn Tử hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cảm thấy bình thường, dù sao từ sau khi Triệu Hạo biến thân đã chiến đấu trực diện rất lâu, cho nên tăng từ một phần trăm lên năm phần trăm cũng không có gì lạ.
Tuy rằng tâm linh của mỗi người đều khác nhau, nhưng giữa người bình thường và người bình thường cơ bản đều giống nhau, cho nên Bàn Tử tự ngầm thừa nhận năm phần trăm của hắn ta tương đương với năm phần trăm của Phương Hưu và Triệu Hạo.
Nhưng trình độ trong đó có bao nhiêu thì không ai biết.
Sau đó, hai người Triệu Hạo và Lưu Soái lại bắt đầu hưng phấn tám chuyện, ai cũng tự khoe khoang, một người tự hào rằng mình sau mười một giờ thì vô địch, người còn lại thì khoe rằng mình có thể thuấn di vô hạn.
Càng nói càng hưng phấn, nổ đến độ ngay cả đội trưởng Dương Minh cũng không xem nổi nữa.
Triệu Hạo càng nói càng thẳng: "Không phải ta khoe khoang, nhưng khi đến mười một giờ, hừ hừ... ta bất khả chiến bại đến độ đội trưởng bên dưới ta là vô địch, đội trưởng phía trên một đổi một!"
Phương Hưu cũng không tham dự vào màn khoác lác của hai người, mà chỉ im lặng cào cào tóc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận