Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 317: Tưởng tượng xa vời (1)

Chương 317: Tưởng tượng xa vời (1)
Được K Bích nhắc nhở, mắt A Bích cũng sáng lên: "Đúng nha, ta đã nói tại sao đại nhân phải thay Ngôn Trường Thọ đi, thì ra là như thế, có đại nhân ngài ra tay thì cần gì phải dựa vào Ngôn Trường Thọ nữa?"
Trong lòng Phương Hưu hơi sửng sốt, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì khác thường, hắn còn tán thưởng nói: "Các ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc."
Nhận được lời khen của Phương Hưu, mặt mày A Bích K Bích hớn hở hết cả lên.
K Bích càng thêm phát huy tài trí thông minh của mình, điên cuồng tiết lộ tin tức.
"Hành động lần này của đại nhân đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, vốn dĩ Ngôn Trường Thọ là một người tham lam, muốn mượn tay của tổ chức để loại bỏ những người bất đồng ý kiến, rồi được lên làm vị trí đội trưởng, chờ sau khi kế hoạch thành công rồi tổng bộ sẽ là phòng chỉ huy của một mình hắn ta, mặc dù bây giờ hắn ta bảo sau khi làm đội trưởng sẽ dốc toàn tâm toàn sức ủng hộ tổ chức, ủng hộ việc biến đổi mọi người thành quỷ dị."
"Nhưng mà theo ta thấy, kẻ này lòng lang dạ thú, khát vọng quyền lực quá mạnh, sau này nhất định sẽ thay đổi, lần này không phải hắn ta mất khống chế quỷ dị, sắp không giấu được thêm nữa thì chưa chắc đã hợp tác với tổ chức."
"Tên đó là bom hẹn giờ, nên theo lời đại nhân nói, loại bỏ càng sớm càng tốt."
Phương Hưu khen ngợi nhìn K Bích, rất hài lòng với việc hắn ta tiết lộ nhiều cơ mật của tổ chức như thế.
K Bích thấy mình nhận được công nhận của đại lão trong tổ chức, càng mừng rỡ như điên.
Hai bên đều rất vui vẻ, có thể nói là cả hai cùng có lợi.
A Bích thấy K Bích đang được chú ý, lập tức sinh lòng đố kỵ, vội vàng tỏ thái độ nói: "Đại nhân, ta sẽ quay về liên lạc với tổ chức, để tổ chức phái người đến xử lý Ngôn Trường Thọ, ta sẽ nói Ngôn Trường Thọ dám phái người ám sát đại nhân, hắn đáng chết."
A Bích vốn cho rằng mình đang vuốt mông ngựa* rất ok, kết quả lại thấy sắc mặt Phương Hưu lạnh lẽo.
Vuốt mông ngựa: lấy lòng, nịnh nọt.
Quay về liên lạc với tổ chức?
Nếu để cho Joker biết chuyện này, phát hiện bên trong không hề có người như hắn, thì chẳng phải áo giáp lại rơi mất nữa rồi sao?
A Bích thấy sắc mặt Phương Hưu lạnh băng, trong lòng ầm một tiếng nổ vang, toang rồi, vỗ nhầm vào chân ngựa rồi.
Bịch bịch bịch...
Mặc dù không biết câu nói kia sai chỗ nào, nhưng dập đầu nhận lỗi trước chắc chắn không sai.
"Đại nhân, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ nói sai."
Ánh mắt Phương Hưu lạnh lùng nhìn A Bích chằm chằm, hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi có biết ngươi nói sai chỗ nào không?"
A Bích bắt đầu run rẩy.
"Bẩm... bẩm đại nhân, thuộc hạ không biết."
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh như sét đánh ngang tai, đánh thẳng vào trong lòng A Bích.
"Ngươi sai ở chỗ không hề có chút lòng cầu tiến nào!" Phương Hưu tức giận vì hắn ta không tranh đấu: "Lúc đầu ta còn cảm thấy các ngươi là nhân tài, muốn trọng dụng các ngươi, nhưng các ngươi phải có công lao và thực lực mới có thể trọng dụng, mới có thể thu phục chúng."
"Ta đã nhắc nhở các ngươi rõ ràng rồi, các ngươi thật sự làm ta quá thất vọng, cho các ngươi cơ hội mà các ngươi còn không biết dùng!"
A Bích đã sợ choáng váng, liên tục dập đầu, nhắc nhở gì? Nhắc nhở mẹ gì đâu? Lấy chỉ số thông minh của hắn làm sao mà nghĩ ra được.
K Bích thầm cay đắng trong lòng, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên, ngươi mẹ nó không biết vuốt mông ngựa thì đừng làm liên lụy đến ta!
Ta mẹ nó vất vả lắm mới tạo được chút hảo cảm đã bị ngươi phá hỏng tất cả, bộ ta dễ dàng lắm hả?
Ngay tại lúc đó, K Bích nhanh chóng động não.
Nhắc nhở? Đại nhân nói đã nhắc nhở gì? Cho bọn hắn cơ hội gì? Đại nhân tức giận ngay sau khi A Bích nói muốn liên lạc với tổ chức để xử lý Ngôn Trường Thọ...
Vừa nghĩ đến đó, K Bích chợt nảy ra linh cảm, bắt lấy trọng tâm!
Hắn ta vội vàng nói: "Đại nhân bớt giận, là do bọn ta ngu dốt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng giờ mới hiểu được đại nhân dụng tâm lương khổ
, cảm ơn đại nhân đã cho cơ hội, bọn ta nhất định sẽ không để cho đại nhân ngài thất vọng."
*Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
"Hả?" A Bích đang quỳ một bên lập tức trợn tròn mắt, đang nói cái quái gì vậy, làm cho người ta không hiểu một câu nào cả thế?
Rầm!
K Bích đạp A Bích một cước, trông như tức giận mắng nhưng thực tế là đang bảo vệ A Bích.
"Thật ngu ngốc, đại nhân đã nhắc nhở rõ ràng vậy rồi mà ngươi còn không nghĩ ra? Ta hỏi ngươi, bây giờ là trong thời điểm mấu chốt của kế hoạch, giờ ngươi quay về liên lạc với tổ chức xử lý Ngôn Trường Thọ, tổng bộ chết một đội trưởng thì liệu có ổn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận