Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 133: Cái gì ta cũng biết (1)

Chương 133: Cái gì ta cũng biết (1)
Ánh trăng sáng chiếu lên con dao phẫu thuật, khi hắn tập kích bất ngờ, một bóng bạc dài vẽ trên bầu trời đêm.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã chạy từ đầu rồng đến đuôi rồng, hiển nhiên mục tiêu của hắn là Vương Nhị Ni, người cách đuôi rồng không xa.
Vì lúc này Vương Nhị Ni đã trở thành một con rối nên trên mặt nàng ta không có chút biểu cảm nào, nhưng Vương Yên Nhiên ở xa nhìn thấy cảnh tượng này gần như sợ hãi.
Vừa rồi nàng ta đã chứng kiến ​​sức mạnh của con dao phẫu thuật, giết chết Cương Nô, một kẻ nổi tiếng về thể lực chỉ bằng một đòn, mặc dù Vương Nhị Ni là ngư linh sư nhị giai nhưng với cường độ cơ thể đơn giản, sức mạnh thể chất của nàng ta không thể so sánh với Cương Nô.
Cho dù là Cương Nô có như thế này, một khi Vương Nhị Ni đến gần, nàng ta chắc chắn sẽ bị giết chết chỉ bằng một đòn.
Đây là điều Vương Yên Nhiên không thể chấp nhận, dù sao đây cũng là con rối nàng ta mới có được, hơn nữa lại là một con rối lợi hại như vậy, nếu rơi vào tay Phương Hưu, có lẽ nàng ta sẽ đau khổ cả đời.
Tất nhiên, ngoài điều này ra, một khi Vương Nhị Ni - kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất tử vong, thì bản thân nàng ta cũng sẽ cách cái chết không xa.
Vì vậy, ngay lúc Phương Hưu đang điên cuồng thu hẹp khoảng cách, Vương Yên Nhiên và Vương Nhị Ni đồng thời ra tay.
Vương Yên Nhiên vén tà váy màu đỏ rượu lên, một hàng phi đao màu bạc buộc vào dưới bắp đùi trắng nõn của nàng ta.
Những phi đao này đều được chế tạo từ thép tâm linh, mặc dù không phải là 100% nguyên chất, nhưng mỗi phi đao đều chứa ít nhất 50% tháp tâm linh.
Sở dĩ nàng ta sử dụng thép tâm linh để chế tạo phi đao là vì khả năng điều khiển con rối của nàng ta không chỉ có thể điều khiển con người mà còn cả đồ vật.
Tuy nhiên, vì đồ vật không thể truyền linh tính nên chúng chỉ có thể được điều khiển bằng cách thêm thép tâm linh để chúng có linh tính, như vậy mới chế ngự được.
Vì vậy, ngoài những con rối, những phi đao này là sức chiến đấu duy nhất của nàng ta, vì năng lực nên nàng ta chưa bao giờ mạnh trong chiến đấu trực diện.
Vèo vèo vèo!
Trong không khí vang lên mấy thanh âm xé gió, mười mấy phi đao vẽ ra những vòng cung uyển chuyển, dưới sự điều khiển của năng lực con rối, chúng từ các phương hướng khác nhau bắn về phía Phương Hưu.
Vương Nhị Ni cũng ra tay cùng lúc đó, mái tóc bạc mọc lên điên cuồng, như những mũi kim thép, đâm vào Phương Hưu một cách áp đảo.
Lúc này, gần như toàn bộ không gian xung quanh Phương Hưu đều bị phong tỏa, các đòn tấn công từ mọi hướng đều xuất hiện, cắt đứt đường thoát và dập tắt cơ hội sống sót của hắn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.
Phương Hưu cử động, thân hình hắn giống như một bóng ma, thấp thoáng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, khí đen bao quanh cơ thể hắn dâng trào, khiến hắn gần như biến thành một dư ảnh màu đen, mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhất thời, tất cả các đòn tấn công đều thất bại, dù là phi đao sắc bén hay kim tóc sắc bén, đều sượt qua cơ thể Phương Hưu trong thế ngàn cân treo sợi tóc, giống như hắn có thể đoán trước được, bất kể đòn tấn công mạnh đến đâu, dù họ có nhanh đến đâu, hắn vẫn có thể tìm thấy những khoảng trống và nhảy một cách tao nhã và bình tĩnh trong cuộc tấn công
Đối với những đòn thực sự không thể tránh khỏi, hắn sẽ cầm con dao phẫu thuật trong tay, những vệt ánh sáng bạc lóe lên trong đêm, dễ dàng cắt đứt mọi đòn tấn công.
Chiến trường vốn cực kỳ nguy hiểm giờ phút này hư đã trở thành sân khấu cho màn múa cá nhân của hắn.
“Sao…sao có thể như vậy! ?”
Lời này không phải lần đầu Vương Yên Nhiên thốt ra, những nàng ta vẫn theo bản năng mà cất tiếng, bởi dường như mỗi lần ra tay đều làm mới nhận thức của nàng ta về hắn.
“Chậm quá đấy! Trình độ của ngự linh sư nhị giai chỉ đến đó thôi à? Xem ra ta mua với giá hai trăm linh tệ là công cốc rồi.”
Giọng nói méo mó và đè nén của Phương Hưu phát ra từ khoảng trống giữa các đòn tấn công.
Có lẽ hắn thực sự chán nản nên chém mạnh, một luồng ánh sáng bạc chói lóa đột nhiên phun ra từ con dao phẫu thuật, trong chốc lát làm lu mờ ánh sáng của mặt trăng.
Ánh sáng bạc biến thành một dải lụa, bay lên trời, trực tiếp cắt xuyên mọi đòn tấn công và tạo ra một khe hở.
Phương Hưu như ma quỷ lóe ra từ khe hở, thân hình hắn liên tục lóe sáng lên trong bầu trời đêm, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở phía sau Vương Nhị Ni, hắn nhẹ nhàng đặt một con dao phẫu thuật màu bạc trên cổ nàng ta.
“Đừng!”
Vương Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời sợ hãi.
Nhưng Phương Hưu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng ta, hắn nở một nụ cười dữ tợn, lập tức nhẹ nhàng cứa một đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận