Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 129: Khô Lỗi Sư

Chương 129: Khô Lỗi Sư
*Khô Lỗi sư: người biến người khác thành con rối của bản thân để điều khiển.
Có lẽ là vì đề phòng Phương Hưu dùng tay trái cầm dao, lại có một lọn tóc trắng quấn chặt lấy tay trái hắn.
Thế là hai tay Phương Hưu đều bị hạn chế, hắn bị treo giữa không trung.
Cô gái tóc trắng lộ ra nụ cười đắc thắng, lúc nàng ta định thưởng thức nỗi sợ của Phương Hưu, nàng ta bất ngờ phát hiện ra Phương Hưu như kẻ chiến thắng từ trên cao nhìn nàng ta.
Dưới ánh trăng lành lạnh, khuôn mặt Phương Hưu bị ẩn trong bóng tối, mà bên phải của khoảng tối ấy lại có một huyết đồng quỷ dị sáng lên.
Ánh đỏ kia cực kỳ khát máu, tản ra hơi thở quỷ dị và đáng lo ngại.
“Nhìn vào mắt ta!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô gái tóc trắng.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Trong huyết đồng lộ ra làn sóng linh tính kỳ lạ, làn sóng ấy bắn vào trong mắt cô gái tóc trắng.
Ầm!
Đầu cô gái tóc trắng như bị đánh mạnh vào, ong ong, nàng ta trợn ngược mắt rồi ngất đi.
Sau khi cô gái tóc trắng ngất đi, mái tóc trắng thả lỏng tay Phương Hưu ra.
Nút thắt được tháo, Phương Hưu thuận thế rơi xuống khỏi không trung, dao phẫu thuật trong tay lại cắm vào cổ cô gái tóc trắng.
Nhưng và lúc này, phía xa truyền tới vô số tiếng xé toạc không khí.
Roẹt roẹt roẹt!
Ba ánh dao sáng rực bắn về phía Phương Hưu.
Ám khí phía đối diện đột nhiên bắn tới, Phương Hưu không hề hoảng loạn, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười lạnh.
Cuối cùng cũng hiện thân rồi sao?
Chỉ thấy dao phẫu thuật trong tay hắn nhanh chóng chuyển hướng rồi chém lên không trung.
Keng keng keng!
Ba tiếng kim loại va vào nhanh vang lên lanh lảnh, ba phi đao bắn lại đây bị chém làm hai đoạn.
Có điều phi đao còn mang theo đủ lực để làm hắn bắn ra xa vài mét.
Lúc này chỉ thấy sau ngọn núi nhỏ cách đó không xa, hai nữ hai nam chậm rãi bước ra.
Dẫn đầu là cô gái mặc váy dài màu đỏ rượu, mà phía sau nàng ta là nam nữ du khách vừa rồi, còn cả một người đàn ông cơ bắp thân hình vạm vỡ, cao hơn hai mét ẩn mình dưới mũ áo choàng đen.
Người phụ nữ mặc váy dài đỏ rượu xuất hiện, nàng ta không nhiều lời mà trực tiếp ra lệnh: “Giết hắn đi.”
Sau khi nhận được lệnh, du khách nam nữ kia lấy súng ra, không ngừng nã đạn về phía Phương Hưu.
Dù sao Phương Hưu cũng là thân máu thịt, đương nhiên hắn không thể chống lại được đàn, hắn lập tức di chuyển, trốn sau một tảng đá lớn.
Cự ly này hai khẩu súng ngắn kia rất khó để bắn trúng một ngự linh sư đã thắp sáng năm phần trăm linh tính.
Có điều mục tiêu của cô gái váy đỏ không phải là bắn chết Phương Hưu, dù cho Phương Hưu trốn sau tảng đá lớn, nàng ta vẫn không hề để thuộc hạ dừng bắn.
Cho đến tận khi hết đạn, du khách nam nữ kia mới dừng tay, hai người đứng bên cạnh với đôi mắt thẫn thờ, bất động như rối gỗ chờ mệnh lệnh.
Phương Hưu sau tảng đá chậm rãi đứng dậy, cô gái váy đỏ nhìn qua, cuối cùng cũng biết mục đích của nàng ta là gì.
Cô gái tóc trắng.
Cô gái tóc trắng vừa ngất ở một bên không biết từ bao giờ đã bị người đàn ông cao hơn hai mét vác dậy.
“Mau! Mau đưa nàng ta cho ta!” Cô gái váy đỏ nhìn người đàn ông vác cô gái tóc trắng, đôi mắt gợi cảm lộ ra sự vui vẻ điên cuồng khó lòng che dấu.
Cuối cùng cô gái tóc trắng được đưa đến cạnh cô ta, cô ta vội duỗi bàn tay trắng nhỏ ra, bên trên móng tay còn được sơn màu đỏ tươi.
Bốp!
Cô gái tóc đỏ tát vào trán cô gái tóc trắng, làn sóng linh tính quỷ dị xuất hiện giống như ký sinh trùng chiếm lấy đại não cô gái tóc trắng.
Sau đó chuyện khiến người ta kinh hãi xảy ra, chỉ thấy cô gái tóc trắng vốn còn ngất trên đất đứng dậy, có điều lúc này đôi mắt nàng ta vô hồn, cả người cứng ngắc như con rối.
Cốp!
Cô gái tóc trắng trực tiếp quỳ bên chân cô gái váy đỏ.
“Vương Nhị Ni tham kiến chủ nhân.”
Cô gái tóc trắng nói rồi chủ động ghé sát lại bên giày cao gót của cô gái váy đỏ, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân lộ ra sau đôi giày cao gót để bày tỏ sự thần phục.
“Ha ha ha...”
Cô gái váy đỏ đột nhiên cười điên cuồng, nàng ta quá hưng phấn, đến cả gương mặt gợi cảm cũng hồng lên như dư âm sau làm tình.
“Ngự linh sư nhị giai! Quỷ dị cấp B! Bây giờ đều là của ta rồi! Chiến lực mạnh bậc này, từ nay về sau, ta chính là S, hội trưởng là M! Ha ha...”
“Cười đủ chưa?” Một giọng nói bình tĩnh làm gián đoạn tiếng cười điên cuồng của cô gái váy đỏ.
“Hửm?” Cô gái váy đỏ ngưng cười, yểu điệu nhìn qua, đôi mắt như có thể kéo tơ, nàng ta chớp mắt với Phương Hưu: “Phương Hưu phải không? Ngươi không kinh ngạc khi thấy ta xuất hiện nhỉ?”
“Người của câu lạc bộ Quang Minh sẽ xuất hiện cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận