Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Chương 435: Phương pháp đột phá lên ngũ giai (1)

Chương 435: Phương pháp đột phá lên ngũ giai (1)
Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến mọi người giật nảy mình, trong tiềm thức bọn họ vang lên lời tiên đoán của nhà tiên tri.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn của hai triệu người, bên trong Huyết Nguyệt xuất hiện một cánh cửa đen tối, phía trên khắc đầy cảnh tượng địa ngục, ngập tràn ác quỷ tà ác, làm cho mọi người rùng mình.
Linh cảm đến từ Ngôn Trường Thọ.
"Các ngươi mau nhìn! Cánh cửa! Trên mặt trăng xuất hiện một cánh cửa!"
"Đó không phải là quỷ môn quan mà nhà tiên tri đã nói sao!?"
Bang!
Cánh cửa tối tăm âm vang mở ra.
Vô số rắn rết quỷ dị hung dữ tràn ra khỏi đó như đàn ong, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thành phố Thượng Kinh.
"A! Quỷ a!"
"Tiên tri nói thật! Chạy mau!"
Đám đông rơi vào hoảng loạn, dù là trong mơ hay thực tế, khi nhìn thấy những thứ quỷ dị dữ tợn này người bình thường chắc chắn sẽ rơi vào sợ hãi.
Dưới sự điều khiển của Phương Hưu, những rắn rết quỷ dị đó tàn phá bừa bãi, trắn trợn đồ sát đám người, toàn bộ thành phố Thượng Kinh ngay lập tức sụp đổ, bên trong chìm vào một mảnh núi xác biển máu.
Nó giống như một đoạn phim anime, bị hắn điều khiển theo ý muốn.
Vô số nỗi sợ hãi hiện lên, hắn tham lam hấp thụ chúng, dùng nỗi sợ hãi đã hấp thụ mở rộng mộng cảnh, dùng cái này kéo vào càng nhiều người hơn.
Hấp thụ nỗi sợ hãi không phải là mục đích thực sự của hắn ta, tất cả chỉ mở đường cho nói dối chính xác.
Khi sự hoảng loạn của mọi người lên đến đỉnh điểm, đó cũng là lúc nhà tiên tri Phương Hưu xuất hiện như một vị cứu tinh!
“Vẫn chưa đủ sự sợ hãi.”
Đột nhiên, Phương Hưu lại búng tay một cái.
Xuất hiện cảnh tượng khiến cho mọi người nhốn nháo hoảng sợ.
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên bài hát ca ngợi của quỷ dị, bài hát với giai điệu điên cuồng, ngu ngốc và khó hiểu, vang vọng đến khắp mọi nơi trên thế giới.
Chỉ cần mọi người nghe thấy âm thanh này thì nó sẽ khiến cho họ cảm thấy run rẩy linh hồn.
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn, bất chợt nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời họ khó có thể quên được.
Một thiên sứ giống như mặt trời vĩnh hằng giáng thế, với đôi mắt to lớn lạnh lùng, sáu cái cánh lông trắng được bao phủ bởi màu máu, dường như lấp đầy cả bầu trời.
Mọi người nhìn thấy vật khổng lồ đó đều mắc phải hội chứng sợ hãi.
Sau khi thiên sứ xuất hiện, nỗi sợ hãi giống như là thủy triều ập đến người Phương Hưu, ngay cả Tiêu Sơ Hạ ở bên cạnh đã biết rõ đó là cõi mộng cũng bắt đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng vào thiên sứ.
Sỡ dĩ đạt được hiệu quả này là vì Phương Hưu đã sử dụng năng lực cụ thể hóa thống khổ, cụ thể ra một cái bóng mờ nhạt của thiên sứ.
Mặc dù nó không có bất kỳ sức mạnh nào, nhưng một cảm giác áp bức đáng sợ của sinh vật bậc cao cũng đủ khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Phần lớn trong cõi mộng đều là những người bình thường, ngày thường ngay cả quỷ cũng chưa gặp bao giờ chứ đừng nói đến là gặp được quỷ thần.
Trong nhất thời, rất nhiều người đều sợ tiểu ra quần, tất nhiên, nếu ngươi đi tiểu trong giấc mơ thì hậu quả ở thực tại không cần nói cũng có thể hiểu được nó sẽ như thế nào.
“Hưu…ca, có phải là là quá mức rồi hay không, đừng dọa người khác sợ chết khiếp.”
Phương Hưu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đám người đang cực kỳ hoảng sợ, hài lòng gật đầu: “Sự sợ hãi vừa phải, ngươi yên tâm, trong cõi mộng ta sẽ khống chế để không ai phải chết, dù sao thì…đây đều là những chất dinh dưỡng tốt nhất.”
Nghe Phương Hưu nói thế, nhất thời Tiêu Sơ Hạ càng hoảng sợ hơn.
Điều này làm cho nàng ta không ngừng nhớ đến một trò đùa trên mạng.
Có người nói rằng ăn thịt heo là tàn nhẫn, giết chết nhiều con heo như vậy thì tại sao không trực tiếp cắt thịt từ trên thân heo, sau đó chữa lành vết thương cho chúng rồi lại tiếp tục cắt thịt, bằng cách này con người có thể ăn được nguồn thịt vô tận, còn những con heo thì cũng không cần phải chết, đó không phải là điều tốt nhất cho cả hai sao?
Không biết vì lí do gì, nàng ta nhìn thấy cách làm lúc này của Phương Hưu thì không nhịn được mà nhớ đến trò đùa đó.
“Nhưng…nhưng điều đó có tạo thành bóng ma tâm lý cho người khác hay không?”
Phương Hưu thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái: “Bọn họ là đang giải cứu thế giới, đối với những con quỷ dị mà nói, người bình thường chỉ có thể cung cấp sự sợ hãi và sự dối trá, vậy thì cứ dứt khoát cung cấp thêm điều đó cho chúng, chẳng lẽ chỉ có ngự linh sư là không màng sống chết chiến đấu với những con quỷ dị, mà trong khi những người bình thường lại trốn sau lưng của ngự linh sư, cam tâm tình nguyện được họ bảo vệ, ngươi đã suy nghĩ qua cách nhìn nhận của người bình thường chưa? Có lẽ bọn họ cũng muốn góp một phần sức lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận