Nhà Trọ Số 18
Chương 06: 【0104 】 Ảnh chụp tường
Chương 06: 【0104】 Tường ảnh chụp
Tần Kỷ Vũ không nói chuyện, Lâm Thâm cảm giác được từ lúc nhìn thấy tờ giấy kia, cả người hắn liền trở nên đặc biệt cảnh giác.
Sự thả lỏng lúc mới gặp mặt đã sớm biến mất `vô tung vô ảnh`.
Mà tờ giấy kia...
Lâm Thâm đưa mắt nhìn về phía túi quần của Tần Kỷ Vũ, đối phương dường như sau khi xem xong liền nhét nó vào đó.
Tại sao không vứt đi?
Hay là nói vứt bỏ thứ như vậy sẽ nguy hiểm hơn?
Lưu Nhược Thành nín thở giơ đèn pin lên, đi về phía trước hai bước, chiếu sáng vách tường đại sảnh.
Kia là một bức `ảnh chụp tường`, chỉ có điều chữ viết và ảnh chụp học sinh phía trên dường như đã bị hơi ẩm làm mờ nghiêm trọng, màu sắc đều chảy dọc theo vách tường xuống.
"Y!"
Dao Dao không nhịn được kêu lên, lập tức lại bịt kín miệng mình.
Cảnh này quả thật có chút dọa người.
Nhìn qua giống như người trên ảnh đều đang `thất khiếu chảy máu`, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là mực hay là máu thật.
"Ừm?" Lâm Thâm nhìn chằm chằm những tấm hình kia một hồi, dường như chú ý tới điều gì, bèn đi về phía bức `ảnh chụp tường` vài bước.
Hành động này làm Lưu Nhược Thành giật nảy mình.
"Sao thế?"
Lâm Thâm không nói gì, mà chỉ lại tiến về phía trước mấy bước, híp mắt nhìn.
"Cái ... Cái gì vậy? Phát hiện ra cái gì rồi?"
Lý Phảng và Dao Dao giống như hai chú chim cút nhỏ sưởi ấm cho nhau, níu kéo lấy nhau, sợ sệt rụt rè nép lại gần.
Lâm Thâm đưa tay chỉ về phía `ảnh chụp tường`, "Ảnh chụp phía trên... có phải là, hơi quá lớn không?"
Lý Phảng chớp mắt mấy cái, nhưng lại không dám nhìn nhiều, "Lớn... đúng là hình như hơi lớn thật, nhưng mà, nhưng mà lỡ như trường học người ta trước kia chính là phong cách này cũng không chừng?"
Dao Dao trực tiếp quay đầu sang một bên, mặt hướng về phía vách tường treo huy hiệu trường.
"Thôi đi, những tấm hình kia nhìn thế nào cũng thấy sợ muốn chết, hay là đừng nhìn chằm chằm nữa?"
"Ừm..." Lâm Thâm vô thức lắc đầu, không để ý Dao Dao, "Thật sự có trường học dùng ảnh chụp lớn như vậy sao? Hơn nữa... nhìn qua, có chút không giống ảnh chụp học sinh lắm."
Lý Phảng nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí nghển cổ nhìn thoáng qua, cũng không biết có thấy rõ không, liền lập tức rụt về.
"Có lẽ là lão sư hoặc là lãnh đạo trường nào đó? `Ảnh chụp tường`... cũng không nhất định phải là ảnh học sinh mà?"
Lâm Thâm không nói gì, ý hắn muốn diễn đạt không phải vậy.
Cho dù ảnh chụp của lãnh đạo trường và lão sư cũng ở trên đó, thì cũng nên có thứ tự trước sau chứ?
Giống như `ảnh chụp tường` trong công ty, ảnh của lãnh đạo và nhân viên lại có thể `loạn thất bát tao` xen lẫn vào nhau, không phân trước sau sao?
Kỳ quái không tả nổi.
Lưu Nhược Thành vốn đứng sau Lâm Thâm, chiếu đèn pin đi đến bên cạnh hắn, chuẩn bị rọi thẳng vào `ảnh chụp tường`.
"Chúng ta đừng cứ trì hoãn thời gian ở đây nữa, trường học lớn như vậy..."
Tần Kỷ Vũ còn chưa nói xong, tai Lâm Thâm liền nghe thấy tiếng động kỳ quái.
Két cạch.
Hắn lập tức mở to mắt, kéo Lưu Nhược Thành nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "Bành" vang thật lớn.
Bức `ảnh chụp tường` khổng lồ đổ ầm xuống trước mắt mọi người, làm tro bụi trên mặt đất bay mù mịt.
Lâm Thâm vội vàng nheo mắt bịt miệng mũi, sau khi buông Lưu Nhược Thành ra, lấy tay quạt đi lớp bụi bay lên xung quanh.
Người đứng phía sau cũng không thể may mắn thoát khỏi, không nhịn được ho khan.
"Ọe... Mùi gì vậy, thật khó ngửi!"
Theo tiếng phàn nàn của Dao Dao, Lâm Thâm cũng ý thức được có gì đó không ổn.
Mấy người khác vì câu nói này, ánh mắt bất giác nhìn về phía bức `ảnh chụp tường` đã đổ.
Chỉ thấy mặt sau của mảng tường lớn này là một vùng máu me đầm đìa, tỏa ra mùi hôi thối cùng mùi rỉ sét biến chất.
Thế này sao lại là ảnh chụp gì!
Rõ ràng là từng tấm da mặt người bị khảm vào mặt sau `ảnh chụp tường`, huyết nhục còn sót lại phía trên đã biến thành màu đen.
Không ngừng tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Tiếng thét chói tai không thể kiềm chế của Dao Dao vang lên đúng lúc, ngay sau đó chỉ thấy sắc mặt nàng tái đi, che miệng chạy ra khỏi đại sảnh, ngồi xổm bên bậc thang nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Lý Phảng cũng chẳng khá hơn chút nào, chỉ mím chặt môi, căng mặt, dường như đang cố gắng chống đỡ.
Loại mùi vị kinh khủng này khuấy động nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong bản năng con người.
Dù Lâm Thâm có bịt chặt mũi cũng bị mùi hương xông lên làm choáng váng đầu óc.
Nhất thời, tất cả mọi người ăn ý lùi ra khỏi đại sảnh, đứng bên ngoài thở hổn hển từng hơi.
"Hiện tại... phải làm sao đây?"
Lưu Nhược Thành trước giờ biểu hiện khá lý trí, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng không thể che giấu sự dao động của mình.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tần Kỷ Vũ.
Ở đây chỉ có Tần Kỷ Vũ không phải lần đầu tiên đến, bọn họ rất cần một người có kinh nghiệm đưa ra đề nghị.
Nhưng mà biểu cảm của Tần Kỷ Vũ cũng rất tệ, thậm chí còn tệ hơn lúc ban đầu nhìn thấy tờ giấy dính máu kia.
Đám người im lặng không nói, chỉ nhìn sân bóng rổ âm u, không ai có dũng khí nói vào lại lần nữa.
"Tần thúc... Kia... kia là giả phải không? Là giả phải không?"
Lý Phảng như đang xác nhận điều gì, lặp đi lặp lại lời giống nhau.
Một giây sau, hắn liền bị Dao Dao vỗ mạnh vào lưng.
"Đừng tự lừa mình dối người nữa được không?! Mùi kia làm sao có thể là giả được! Coi như Tần thúc nói là giả, ngươi tin được sao?"
"Ta, ta biết mà, cũng chỉ là... muốn chút an ủi tâm lý thôi."
Lý Phảng vô thức phản bác, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Dao Dao ôm đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Chúng ta... sẽ không cũng biến thành như vậy chứ?"
"Tờ giấy kia nói 『 `đưa ta` 』 không phải là, đưa da mặt đấy chứ?"
Lý Phảng nói ra suy đoán này, giọng nói run rẩy, "Không thể nào? Có liên quan gì tới chúng ta chứ! Tần thúc, ngươi nói một lời đi chứ."
Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kỷ Vũ, chỉ thấy hắn mặt không biểu cảm, chỉ im lặng nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Vẻ mặt này đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Lâm Thâm bịt chặt miệng mũi, nhìn vào bên trong qua một cánh cửa kính khác còn nguyên vẹn.
Trong sân thể dục và nhà kho không có gì, đáp án không cần nói cũng biết, ngoài việc tiến vào tòa nhà dạy học này, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Xuyên qua cửa kính, Lâm Thâm có thể nhìn thấy mấy tấm da mặt kia bị vật gì đó ghim lên `ảnh chụp tường`.
Mà ở viền những tấm da mặt, loáng thoáng như có mấy đường kẻ mờ nhạt.
Bên trong quá tối, Lâm Thâm thấy không rõ lắm.
Hắn tập trung tinh thần, vô thức nhìn chằm chằm vào mặt sau bức `ảnh chụp tường`, một lần nữa đi vào trong đại sảnh.
"Lâm Thâm, ngươi điên rồi sao?!"
Dao Dao mắt sắc, thoáng cái liền phát hiện hành động của Lâm Thâm, vô thức hét lên.
Lâm Thâm nghe tiếng quay đầu lại, bỏ tay khỏi miệng mũi hít sâu một hơi, nhìn Tần Kỷ Vũ, lại nhìn những người khác.
"Phía sau `ảnh chụp tường` cảm giác có thứ gì đó."
Dao Dao cau mày, vụt một cái đứng dậy, "Vậy cũng không thể hành động một mình được, lỡ như bên trong đột nhiên xuất hiện thứ gì thì sao?"
Giọng điệu của Dao Dao tuy nghe không dễ chịu, nhưng Lâm Thâm nhận ra đó là sự quan tâm, nên cũng không tiếp tục đấu khẩu với nàng.
Tần Kỷ Vũ không nói chuyện, Lâm Thâm cảm giác được từ lúc nhìn thấy tờ giấy kia, cả người hắn liền trở nên đặc biệt cảnh giác.
Sự thả lỏng lúc mới gặp mặt đã sớm biến mất `vô tung vô ảnh`.
Mà tờ giấy kia...
Lâm Thâm đưa mắt nhìn về phía túi quần của Tần Kỷ Vũ, đối phương dường như sau khi xem xong liền nhét nó vào đó.
Tại sao không vứt đi?
Hay là nói vứt bỏ thứ như vậy sẽ nguy hiểm hơn?
Lưu Nhược Thành nín thở giơ đèn pin lên, đi về phía trước hai bước, chiếu sáng vách tường đại sảnh.
Kia là một bức `ảnh chụp tường`, chỉ có điều chữ viết và ảnh chụp học sinh phía trên dường như đã bị hơi ẩm làm mờ nghiêm trọng, màu sắc đều chảy dọc theo vách tường xuống.
"Y!"
Dao Dao không nhịn được kêu lên, lập tức lại bịt kín miệng mình.
Cảnh này quả thật có chút dọa người.
Nhìn qua giống như người trên ảnh đều đang `thất khiếu chảy máu`, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là mực hay là máu thật.
"Ừm?" Lâm Thâm nhìn chằm chằm những tấm hình kia một hồi, dường như chú ý tới điều gì, bèn đi về phía bức `ảnh chụp tường` vài bước.
Hành động này làm Lưu Nhược Thành giật nảy mình.
"Sao thế?"
Lâm Thâm không nói gì, mà chỉ lại tiến về phía trước mấy bước, híp mắt nhìn.
"Cái ... Cái gì vậy? Phát hiện ra cái gì rồi?"
Lý Phảng và Dao Dao giống như hai chú chim cút nhỏ sưởi ấm cho nhau, níu kéo lấy nhau, sợ sệt rụt rè nép lại gần.
Lâm Thâm đưa tay chỉ về phía `ảnh chụp tường`, "Ảnh chụp phía trên... có phải là, hơi quá lớn không?"
Lý Phảng chớp mắt mấy cái, nhưng lại không dám nhìn nhiều, "Lớn... đúng là hình như hơi lớn thật, nhưng mà, nhưng mà lỡ như trường học người ta trước kia chính là phong cách này cũng không chừng?"
Dao Dao trực tiếp quay đầu sang một bên, mặt hướng về phía vách tường treo huy hiệu trường.
"Thôi đi, những tấm hình kia nhìn thế nào cũng thấy sợ muốn chết, hay là đừng nhìn chằm chằm nữa?"
"Ừm..." Lâm Thâm vô thức lắc đầu, không để ý Dao Dao, "Thật sự có trường học dùng ảnh chụp lớn như vậy sao? Hơn nữa... nhìn qua, có chút không giống ảnh chụp học sinh lắm."
Lý Phảng nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí nghển cổ nhìn thoáng qua, cũng không biết có thấy rõ không, liền lập tức rụt về.
"Có lẽ là lão sư hoặc là lãnh đạo trường nào đó? `Ảnh chụp tường`... cũng không nhất định phải là ảnh học sinh mà?"
Lâm Thâm không nói gì, ý hắn muốn diễn đạt không phải vậy.
Cho dù ảnh chụp của lãnh đạo trường và lão sư cũng ở trên đó, thì cũng nên có thứ tự trước sau chứ?
Giống như `ảnh chụp tường` trong công ty, ảnh của lãnh đạo và nhân viên lại có thể `loạn thất bát tao` xen lẫn vào nhau, không phân trước sau sao?
Kỳ quái không tả nổi.
Lưu Nhược Thành vốn đứng sau Lâm Thâm, chiếu đèn pin đi đến bên cạnh hắn, chuẩn bị rọi thẳng vào `ảnh chụp tường`.
"Chúng ta đừng cứ trì hoãn thời gian ở đây nữa, trường học lớn như vậy..."
Tần Kỷ Vũ còn chưa nói xong, tai Lâm Thâm liền nghe thấy tiếng động kỳ quái.
Két cạch.
Hắn lập tức mở to mắt, kéo Lưu Nhược Thành nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "Bành" vang thật lớn.
Bức `ảnh chụp tường` khổng lồ đổ ầm xuống trước mắt mọi người, làm tro bụi trên mặt đất bay mù mịt.
Lâm Thâm vội vàng nheo mắt bịt miệng mũi, sau khi buông Lưu Nhược Thành ra, lấy tay quạt đi lớp bụi bay lên xung quanh.
Người đứng phía sau cũng không thể may mắn thoát khỏi, không nhịn được ho khan.
"Ọe... Mùi gì vậy, thật khó ngửi!"
Theo tiếng phàn nàn của Dao Dao, Lâm Thâm cũng ý thức được có gì đó không ổn.
Mấy người khác vì câu nói này, ánh mắt bất giác nhìn về phía bức `ảnh chụp tường` đã đổ.
Chỉ thấy mặt sau của mảng tường lớn này là một vùng máu me đầm đìa, tỏa ra mùi hôi thối cùng mùi rỉ sét biến chất.
Thế này sao lại là ảnh chụp gì!
Rõ ràng là từng tấm da mặt người bị khảm vào mặt sau `ảnh chụp tường`, huyết nhục còn sót lại phía trên đã biến thành màu đen.
Không ngừng tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Tiếng thét chói tai không thể kiềm chế của Dao Dao vang lên đúng lúc, ngay sau đó chỉ thấy sắc mặt nàng tái đi, che miệng chạy ra khỏi đại sảnh, ngồi xổm bên bậc thang nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Lý Phảng cũng chẳng khá hơn chút nào, chỉ mím chặt môi, căng mặt, dường như đang cố gắng chống đỡ.
Loại mùi vị kinh khủng này khuấy động nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong bản năng con người.
Dù Lâm Thâm có bịt chặt mũi cũng bị mùi hương xông lên làm choáng váng đầu óc.
Nhất thời, tất cả mọi người ăn ý lùi ra khỏi đại sảnh, đứng bên ngoài thở hổn hển từng hơi.
"Hiện tại... phải làm sao đây?"
Lưu Nhược Thành trước giờ biểu hiện khá lý trí, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng không thể che giấu sự dao động của mình.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tần Kỷ Vũ.
Ở đây chỉ có Tần Kỷ Vũ không phải lần đầu tiên đến, bọn họ rất cần một người có kinh nghiệm đưa ra đề nghị.
Nhưng mà biểu cảm của Tần Kỷ Vũ cũng rất tệ, thậm chí còn tệ hơn lúc ban đầu nhìn thấy tờ giấy dính máu kia.
Đám người im lặng không nói, chỉ nhìn sân bóng rổ âm u, không ai có dũng khí nói vào lại lần nữa.
"Tần thúc... Kia... kia là giả phải không? Là giả phải không?"
Lý Phảng như đang xác nhận điều gì, lặp đi lặp lại lời giống nhau.
Một giây sau, hắn liền bị Dao Dao vỗ mạnh vào lưng.
"Đừng tự lừa mình dối người nữa được không?! Mùi kia làm sao có thể là giả được! Coi như Tần thúc nói là giả, ngươi tin được sao?"
"Ta, ta biết mà, cũng chỉ là... muốn chút an ủi tâm lý thôi."
Lý Phảng vô thức phản bác, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Dao Dao ôm đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Chúng ta... sẽ không cũng biến thành như vậy chứ?"
"Tờ giấy kia nói 『 `đưa ta` 』 không phải là, đưa da mặt đấy chứ?"
Lý Phảng nói ra suy đoán này, giọng nói run rẩy, "Không thể nào? Có liên quan gì tới chúng ta chứ! Tần thúc, ngươi nói một lời đi chứ."
Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kỷ Vũ, chỉ thấy hắn mặt không biểu cảm, chỉ im lặng nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Vẻ mặt này đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Lâm Thâm bịt chặt miệng mũi, nhìn vào bên trong qua một cánh cửa kính khác còn nguyên vẹn.
Trong sân thể dục và nhà kho không có gì, đáp án không cần nói cũng biết, ngoài việc tiến vào tòa nhà dạy học này, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Xuyên qua cửa kính, Lâm Thâm có thể nhìn thấy mấy tấm da mặt kia bị vật gì đó ghim lên `ảnh chụp tường`.
Mà ở viền những tấm da mặt, loáng thoáng như có mấy đường kẻ mờ nhạt.
Bên trong quá tối, Lâm Thâm thấy không rõ lắm.
Hắn tập trung tinh thần, vô thức nhìn chằm chằm vào mặt sau bức `ảnh chụp tường`, một lần nữa đi vào trong đại sảnh.
"Lâm Thâm, ngươi điên rồi sao?!"
Dao Dao mắt sắc, thoáng cái liền phát hiện hành động của Lâm Thâm, vô thức hét lên.
Lâm Thâm nghe tiếng quay đầu lại, bỏ tay khỏi miệng mũi hít sâu một hơi, nhìn Tần Kỷ Vũ, lại nhìn những người khác.
"Phía sau `ảnh chụp tường` cảm giác có thứ gì đó."
Dao Dao cau mày, vụt một cái đứng dậy, "Vậy cũng không thể hành động một mình được, lỡ như bên trong đột nhiên xuất hiện thứ gì thì sao?"
Giọng điệu của Dao Dao tuy nghe không dễ chịu, nhưng Lâm Thâm nhận ra đó là sự quan tâm, nên cũng không tiếp tục đấu khẩu với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận