Nhà Trọ Số 18

Chương 31: 【0202 】Đừng thúc, chờ một hồi

Lâm Thâm chỉ giang hai tay ra, lắc đầu, "Ta không biết, lúc tới thì hắn đã ngồi ở đây như vậy rồi."
Nam sinh cảm thấy nghi hoặc, đầu tiên đi vòng quanh Liêu Viễn hai vòng, thấy trên người không có gì khác thường, mới đưa tay ra lay vai hắn.
Ai ngờ Liêu Viễn vậy mà run mạnh một cái, dường như lúc này mới tỉnh mộng, lấy lại tinh thần, trong mắt cũng có lại ánh sáng, hơi ngơ ngác chớp chớp mắt.
Hắn quay người lại, "Ồ... Lư Vũ, chào buổi sáng."
"Ngươi không sao chứ?"
Lư Vũ thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, đặt ba lô xuống bên cạnh Liêu Viễn, "Trán ngươi làm sao thế? Bị vật gì làm rách à?"
Nghe câu này, Liêu Viễn mới đầy mặt nghi hoặc sờ lên trán.
Nhìn bàn tay, vậy mà dính máu.
Hắn vụt một cái đứng bật dậy khỏi ghế, lại dùng bàn tay sạch còn lại quệt một cái.
Lúc này Lâm Thâm mới thấy rõ, vết thương trên trán Liêu Viễn cũng không sâu, bị hắn quệt qua hai lần như vậy liền không còn chảy máu nữa.
Nhìn qua, giống như là bị vật gì sắc bén vô tình làm rách một vệt nhàn nhạt, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn gì mấy.
"Không biết..." Liêu Viễn nhìn chằm chằm tay mình, ánh mắt có chút kinh hoảng.
Tiếp đó, hắn nhìn về phía Lư Vũ, hỏi: "Ta ngồi ở đây từ lúc nào?"
Lư Vũ nghe xong cười nói, "Ta làm sao biết? Tối qua ngủ vẫn rất ngon, sáng ra ngươi đã không ở trên giường, giường chiếu cũng lạnh ngắt."
Liêu Viễn mím môi, không nói gì thêm, nhưng biểu cảm của hắn lại không che giấu được sự bối rối trong lòng.
Lâm Thâm giơ tay lên, cũng sờ lên mi tâm của mình, lại là hoàn toàn bình thường.
Đây là chuyện gì?
Không bao lâu, những người khác cũng lục tục đi xuống.
Phùng Ngữ Ngưng trong tay vẫn cầm kịch bản, những người khác thì đeo ba lô hoặc xách túi nhỏ, dựa theo vị trí ngồi ăn cơm hôm trước mà ngồi xuống.
Phương Tử Dương tới trễ nhất, không biết hắn làm gì trong phòng, lúc xuất hiện trước mặt Lâm Thâm, sắc mặt có chút rối rắm.
Hắn đầy ẩn ý liếc nhìn Lâm Thâm một cái, mới chậm rãi ngồi xuống.
"Đều tới đủ cả rồi à?"
Phùng Ngữ Ngưng lật qua lật lại kịch bản trong tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Nữ sinh bên cạnh nàng giật giật tay áo nàng, nhỏ giọng nói: "Phùng tỷ, còn thiếu một người..."
Nghe tiếng, Phùng Ngữ Ngưng mới ngẩng đầu, "Ừm? Lý Ngôn Huy... Này, người kia ở cùng phòng với ngươi phải không? Hắn đâu rồi?"
Lâm Thâm chớp mắt mấy cái, phát hiện người không có mặt sáng nay là gã đeo kính hôm qua chạy tới nhà vệ sinh nôn ọe.
"Vương Tự Kiệt, hắn ở cùng phòng với ta." Lý Ngôn Huy đáp.
"Người đâu?"
"Đang ở trong phòng vệ sinh không biết loay hoay cái gì," trên mặt Lý Ngôn Huy cũng lộ ra vẻ khó hiểu, "Sáng sớm ta dậy, hắn vẫn chiếm dụng phòng vệ sinh, ta gõ cửa thúc giục, hắn cứ bảo chúng ta đợi thêm lát nữa, ta thật sự hết cách..."
Nói rồi, Lý Ngôn Huy đưa tay chỉ về phía Lư Vũ, "Ta liền sang phòng bọn họ mượn phòng vệ sinh một chút, sau đó thu dọn đồ đạc rồi xuống đây."
"Đương nhiên lúc ta ra ngoài cũng gọi hắn, bảo hắn nhanh chóng lên, hắn còn trả lời ta, cũng không biết bây giờ đang lề mề cái gì."
Thấy Phùng Ngữ Ngưng ném ánh mắt về phía mình, Lư Vũ gật đầu, xác nhận lời của Lý Ngôn Huy.
"Hắn đúng là có tới chỗ ta mượn phòng vệ sinh, bởi vì sáng sớm Liêu Viễn không ở trong phòng, cho nên Ngôn Huy hắn tới mượn dùng cũng không tốn thời gian lắm."
Phùng Ngữ Ngưng nghe xong gật gật đầu, liếc nhìn Liêu Viễn.
Liêu Viễn ngồi ở vị trí góc của mình, vết máu trên tay đã dùng khăn giấy lau sạch, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm hai tay mình.
Lâm Thâm lặng lẽ quan sát mọi người, đột nhiên cảm giác có người len lén chọc chọc cánh tay hắn.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện là Phương Tử Dương với vẻ mặt có chút bất an.
Phương Tử Dương nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng, "Không phải là xảy ra chuyện rồi chứ? Mặc dù hôm qua bọn họ nôn thịt ra, nhưng cũng vẫn là ăn vào miệng..."
"Thế tại sao ta không sao, Liêu Viễn cũng không có việc gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Thâm, Phương Tử Dương không trả lời được.
Lâm Thâm nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có nghi ngờ.
Sự bất thường xuất hiện trên người ba người bọn họ đã chạm vào thịt, nhưng điều này lại rất kỳ quái.
Nếu quả thật vì ăn thịt mà gặp chuyện quái dị, người đầu tiên trúng chiêu thế nào cũng phải là hắn, Lâm Thâm, hắn chính là người trực tiếp ăn vào bụng.
Mà Liêu Viễn ngoại trừ vết thương ngoài da trên trán kia, cũng không thấy có vấn đề gì khác.
Đây là chuyện gì?
Lâm Thâm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hay là chúng ta lên xem thử xem?"
Phùng Ngữ Ngưng dường như cũng nghĩ giống Lâm Thâm, nàng đảo mắt suy tư một hồi, lại nhìn về phía Liêu Viễn.
Vết thương trên đầu hắn mặc dù không chảy máu, nhưng người sáng mắt cũng nhìn ra được là bị thương.
Cuối cùng, Phùng Ngữ Ngưng gật gật đầu, đứng dậy đầu tiên, "Chúng ta đi lên xem một chút."
Mọi người cũng đứng dậy đi theo, cùng nhau lên tầng hai.
Phòng của Lý Ngôn Huy và Vương Tự Kiệt ở cạnh phòng của Lâm Thâm bọn họ, cửa đối diện chính là phòng của Lư Vũ và Liêu Viễn, còn cửa đối diện phòng Lâm Thâm và Phương Tử Dương thì là phòng của hai nữ sinh.
Lý Ngôn Huy bước nhanh lên phía trước, móc chìa khóa ra mở cửa phòng.
Chỉ thấy, cửa phòng vệ sinh vẫn đóng chặt.
Phùng Ngữ Ngưng không nói chuyện, chỉ hất cằm về phía Lý Ngôn Huy.
Lý Ngôn Huy hiểu ý gật đầu, gõ cửa hai cái, "Vương Tự Kiệt, ngươi làm cái gì ở trong đó? Mau ra đây."
"Chờ... Chờ một lát, đợi lát nữa."
"Chờ cái gì?" Lý Ngôn Huy nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt Phùng Ngữ Ngưng, "Ngươi ở trong đó từ lúc ta rời giường đến giờ, lâu như vậy còn chưa xong à?"
"Đừng thúc mà, đừng thúc, sắp xong rồi."
Giọng nói của Vương Tự Kiệt xuyên qua cửa truyền đến, nghe không có gì khác thường.
Nhưng mà Lâm Thâm lại nhíu mày, hắn đi mấy bước vượt qua đám người, áp tai lên cánh cửa gỗ.
Yên tĩnh.
Hoặc phải nói là tĩnh lặng đến mức hoàn toàn.
Cứ như thể, bên trong căn bản không có người.
Thế là hắn ngước mắt, dùng khẩu hình nói cho Lý Ngôn Huy, bảo hắn tiếp tục gọi.
Lý Ngôn Huy chớp mắt mấy cái, cất cao giọng nói: "Giờ này là giờ nào rồi, mọi người đều đang chờ một mình ngươi, mau ra đi."
"Đừng thúc mà, sắp xong, sắp xong..."
Tiếng nói của Vương Tự Kiệt tự nhiên tắt lịm.
Lâm Thâm đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi, hạ giọng.
"Không ổn, bên trong đúng là giọng nói của hắn truyền tới, nhưng ngoài tiếng nói chuyện ra, thì không có động tĩnh nào khác."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều đột ngột biến đổi.
Tĩnh mịch.
Trong cửa ngoài cửa đều tĩnh mịch.
Những người đứng ở cửa phòng thậm chí lặng lẽ lùi lại mấy bước, đi ra hành lang vốn khá rộng rãi.
Nữ sinh đi cùng Phùng Ngữ Ngưng kia, càng là nắm chặt nắm đấm co rúm lại thành một cục, trốn ở phía sau cùng đám người, chỉ lộ ra một con mắt căng thẳng nhìn vào trong cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận