Nhà Trọ Số 18
Chương 230: Cầu nguyện
Chương 230: Cầu nguyện
Sự xuất hiện của Điền Tùng Kiệt khiến Lâm Thâm rất bất ngờ, hắn xoay người đánh giá người trước mặt. "Ngươi... có thể cách ta bao xa?"
Hỏi câu này xong, Lâm Thâm liền thấy Điền Tùng Kiệt bước nhanh về phía Phòng Quản Lý, rồi dừng bước khi sắp đến gần cửa. Hắn quay đầu nhìn Lâm Thâm một chút, lại giả vờ cố gắng đi tới phía trước, kết quả dường như bị thứ gì đó kéo cơ thể lại, hai chân trượt vòng quanh trên mặt đất, sửng sốt không thể tiến lên một chút nào. Lâm Thâm im lặng một lát, cuối cùng vẫy tay với Điền Tùng Kiệt, "Ta cũng không rõ đây là chuyện gì, đã không thể cách ta quá xa, vậy chỉ có thể đi cùng ta thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Điền Tùng Kiệt nghe vậy, gật đầu, rồi chạy trở lại. Đi dọc cầu thang chậm rãi đi lên, Lâm Thâm kể hết mọi chuyện cho Điền Tùng Kiệt nghe, từ lúc bắt đầu vào khu nhà trọ này cho đến khi ra khỏi phòng 0404. Trong đó cũng bao gồm cả những biến hóa xảy ra trên người Lâm Thâm nhưng không được ghi lại. Hắn chưa bao giờ nói một hơi nhiều chuyện về trải nghiệm của mình như vậy, nhưng có lẽ vì đã ở một mình trong căn hộ quá lâu, không thể chủ động gửi tin tức ra ngoài, cũng không cách nào nói ra những chuyện liên quan đến mình. Đột nhiên có cơ hội như vậy, Lâm Thâm cảm thấy mình rõ ràng đã nói rất nhiều nhưng lại không hề mệt mỏi chút nào. Mà trong lúc kể những chuyện này, hắn cũng không cảm thấy cái cảm giác đau nhói co rút ở tim như đã tưởng tượng trước đó mỗi khi định mở miệng.
Sự xuất hiện của Điền Tùng Kiệt khiến Lâm Thâm rất bất ngờ, hắn xoay người đánh giá người trước mặt. "Ngươi... có thể cách ta bao xa?"
Hỏi câu này xong, Lâm Thâm liền thấy Điền Tùng Kiệt bước nhanh về phía Phòng Quản Lý, rồi dừng bước khi sắp đến gần cửa. Hắn quay đầu nhìn Lâm Thâm một chút, lại giả vờ cố gắng đi tới phía trước, kết quả dường như bị thứ gì đó kéo cơ thể lại, hai chân trượt vòng quanh trên mặt đất, sửng sốt không thể tiến lên một chút nào. Lâm Thâm im lặng một lát, cuối cùng vẫy tay với Điền Tùng Kiệt, "Ta cũng không rõ đây là chuyện gì, đã không thể cách ta quá xa, vậy chỉ có thể đi cùng ta thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Điền Tùng Kiệt nghe vậy, gật đầu, rồi chạy trở lại. Đi dọc cầu thang chậm rãi đi lên, Lâm Thâm kể hết mọi chuyện cho Điền Tùng Kiệt nghe, từ lúc bắt đầu vào khu nhà trọ này cho đến khi ra khỏi phòng 0404. Trong đó cũng bao gồm cả những biến hóa xảy ra trên người Lâm Thâm nhưng không được ghi lại. Hắn chưa bao giờ nói một hơi nhiều chuyện về trải nghiệm của mình như vậy, nhưng có lẽ vì đã ở một mình trong căn hộ quá lâu, không thể chủ động gửi tin tức ra ngoài, cũng không cách nào nói ra những chuyện liên quan đến mình. Đột nhiên có cơ hội như vậy, Lâm Thâm cảm thấy mình rõ ràng đã nói rất nhiều nhưng lại không hề mệt mỏi chút nào. Mà trong lúc kể những chuyện này, hắn cũng không cảm thấy cái cảm giác đau nhói co rút ở tim như đã tưởng tượng trước đó mỗi khi định mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận