Nhà Trọ Số 18

Chương 227: Hắn chỗ gặp

"Ngươi..." Lâm Thâm hé miệng nói một chữ, nhất thời không biết dùng cách nào thích hợp để hỏi, "...Trong bảo tàng nghệ thuật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó chúng ta đúng là thấy ngươi biến mất, Chu Tuyền hắn còn... Hắn còn xác nhận nhiều lần, bên trong sảnh số 2 hoàn toàn không tìm thấy ngươi."
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt Điền Tùng Kiệt thay đổi, hắn nhếch khóe miệng cười, gãi gãi tóc mình. "Thâm ca ngươi hỏi ta như vậy, ta cũng thấy kỳ lạ... Hay nói đúng hơn là suốt quãng đường men theo dây xích sắt này, ta đều đang nghĩ về vấn đề này."
"Sao lại nói vậy?" Lâm Thâm hỏi. "Ta... Ta không chắc trạng thái của ta lúc đó có được coi là chết hay không," Điền Tùng Kiệt chớp mắt mấy cái, giọng điệu ít nhiều có chút không chắc chắn, "Nhưng ta đã gặp bảo an, hơn nữa trông rõ ràng hơn nhiều so với hình dáng chúng ta thấy trên tường kính, lúc đó đúng là hắn đã kéo ta đi... Chuyện này thì ngược lại ta đã có chuẩn bị tâm lý, hắn vốn đã nhắm vào ta, cho nên lúc bị phát hiện ta không lên tiếng, ta chính là sợ các ngươi đến cứu ta, rồi lại giống như Hứa Lập Xuyên..."
Hắn không nói tiếp, Lâm Thâm cũng cụp mắt xuống. Lâm Thâm nhớ lại lúc mình bị vô số pho tượng đẩy văng ra ngoài, giọng nói quen thuộc đó, và cả lực đạo đã đẩy ngược hắn lại. Lúc đó hắn rõ ràng đã bắt được tay Hứa Lập Xuyên, nhưng đối phương lại tuột khỏi đầu ngón tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận