Nhà Trọ Số 18
Chương 20: 【0104 】Cứu ta
"Lâm Thâm!!"
Tần Kỷ Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu cứu nhìn tới, "Ngươi mau cứu ta, chúng ta cùng đi ra được không? Nếu như ngươi nói... ngươi nói bốn góc trò chơi là giả, vậy thì cùng đi ra cũng không thành vấn đề đúng không?"
Lâm Thâm lắc đầu, cau mày, "Ngươi đi không nổi."
Lâm Thâm quả thật từng luyện chút võ vẽ, nhưng đó đều là thời còn đi học, sau khi đi làm công sở thì liền lơ là.
Chỉ là đối mặt với người bình thường như Tần Kỷ Vũ, tuổi tác lớn hơn hắn lại không hiểu kỹ xảo, có lẽ còn có chút tác dụng.
Thế nhưng đối với thứ như Lý Phảng thế này, rõ ràng đã chết rồi mà lại đột nhiên cử động được...
Lâm Thâm trong lòng không chắc.
Hắn nhớ kỹ lời mà lão sư và huấn luyện viên trước kia không ngừng nhấn mạnh, đối mặt với đối thủ phải đưa ra được phán đoán chính xác và lý trí nhất.
Không thể lỗ mãng, không thể đánh giá cao chính mình.
Gặp phải đối tượng không cách nào chiến thắng, liều mạng lao vào là điều tối kỵ.
Lâm Thâm cảm giác được, hiện tại nếu hắn tiến lên, chính là phạm vào điều tối kỵ.
"Ngươi, ngươi đừng đi!"
Tần Kỷ Vũ cả người bị Lý Phảng đè chặt xuống đất, chỉ có thể vươn ra một cánh tay, phần còn lại căn bản không thể động đậy.
Phảng phất như đè trên người hắn không phải một người, mà là một vật nặng ngàn cân.
"Ta đã từng hứa nguyện với quỷ thần! Cuộc sống của ta... tất cả của ta, mới vừa khôi phục lại như ban đầu, ta không thể chết ở chỗ này được, Lâm Thâm!"
Lý Phảng cắn một nhát vào tai Tần Kỷ Vũ, máu tươi thuận theo vành tai chảy xuống.
Tần Kỷ Vũ lại dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thâm, "Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng của ta! Chỉ cần sống sót trở về, ta liền có thể sống lại cuộc sống bình thường trước kia! Ngươi giúp ta một tay, giúp ta một tay đi!"
Lâm Thâm nghe được tiếng xương cốt gãy vỡ, mặt Tần Kỷ Vũ nhăn rúm lại.
Hai tay Lý Phảng tựa như máy móc kim loại băng lãnh, ôm chặt eo Tần Kỷ Vũ không ngừng siết vào.
"Tần thúc... Đừng đi, ta... Sợ..."
Lâm Thâm lắc đầu, từ chối lời thỉnh cầu của Tần Kỷ Vũ, "Ngươi có từng nghĩ tới, từ khoảnh khắc ngươi cầu nguyện với quỷ thần, ngươi đã không thể quay đầu lại được nữa? Nó cho ngươi hy vọng, chính là vì giờ khắc này thì sao?"
Tần Kỷ Vũ thống khổ giãy dụa, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hai tay hắn mở ra, dường như muốn níu lấy Lâm Thâm ở phía xa, "Vậy ngươi... chẳng phải cũng vậy sao? Ngươi hứa nguyện, nên mới tới nơi này, ngươi có... có tư cách gì nói ta?!"
Lâm Thâm không nói gì.
Hắn chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập nhanh một trận, đột nhiên nhớ tới trong bản hướng dẫn công việc có viết, trợ lý có nghĩa vụ giữ bí mật đối với nội dung công việc.
"Kia là... Bọn họ sao lại..."
Tần Kỷ Vũ dường như phát hiện ra điều gì, đột nhiên trừng lớn mắt.
Lâm Thâm lập tức quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy Lưu Nhược Thành đang ngồi dựa vào bức tường bên phòng gác cửa, còn Dao Dao thì đang cầm thứ gì đó trong tay, gắng sức vẫy vẫy về phía hắn.
"Lâm Thâm! Ngươi cứu bọn họ, tại sao lại không cứu ta! Ngươi muốn trơ mắt... nhìn xem..."
Đau đớn khiến Tần Kỷ Vũ không nói nên lời.
Lâm Thâm xoay người, cực nhanh chạy về phía vị trí cửa sau.
Hắn sợ sau khi Tần Kỷ Vũ tắt thở, người tiếp theo Lý Phảng tìm đến chính là bọn họ.
Rắc rắc rắc rắc.
Tiếng xương cốt gãy vỡ không ngừng vang vọng trong sân trường trống trải.
"Lâm—— Thâm...!"
Tiếng của Tần Kỷ Vũ im bặt.
"Mở cửa nhanh!!"
Lâm Thâm vừa chạy vừa hô to.
Chỉ thấy đèn phòng gác cửa bỗng nhiên sáng lên, khiến Dao Dao giật nảy mình.
Mà Lưu Nhược Thành vì chân không cử động được, chỉ có thể ôm lấy ngực vì kinh sợ, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bước chân Lâm Thâm dừng lại một chút, rồi lại rất nhanh lao tới.
Cửa sổ phòng gác cửa rất sáng, kính cửa sổ tràn ngập ánh đèn màu da cam.
Từ bên trong vươn ra một bàn tay già nua, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bàn tay, không nhìn thấy bên trong có thật sự đang có người ngồi hay không.
"Lâm Thâm..."
Dao Dao nắm chặt chìa khóa, ánh mắt lộ vẻ hỏi thăm.
Lâm Thâm quan sát bàn tay kia một chút, thấy đối phương hoàn toàn không có động tác, bèn hất cằm, "Mở cửa."
Dao Dao gật gật đầu, quay người run run rẩy rẩy cắm chìa khóa vào lỗ khóa ở cửa sau.
Lâm Thâm thì cúi người, đỡ Lưu Nhược Thành từ dưới đất dậy.
Theo một tiếng kẽo kẹt, kim loại rỉ sét ma sát vào nhau phát ra âm thanh rợn người.
Cửa sau trường học mở ra, nhưng sau cánh cửa chỉ có bóng tối đen đặc đưa tay không thấy được năm ngón, cùng với gió lạnh không ngừng thổi vào mặt bọn họ.
"Mấy đứa học sinh các ngươi à..."
Bỗng nhiên, từ trong phòng gác cửa truyền đến giọng nói khàn khàn của lão nhân.
"Lần sau đừng có nửa đêm lén lút chạy vào trường học, trả chìa khóa đây... Mau đi đi."
Lâm Thâm chớp mắt mấy cái, cầm lấy chìa khóa từ tay Dao Dao.
Bàn tay vươn ra từ cửa sổ kia ngửa lên, lẳng lặng chờ đợi.
Lâm Thâm thấy vậy, giao tay Lưu Nhược Thành cho Dao Dao, thấp giọng dặn dò: "Đưa hắn ra ngoài trước đi, trả chìa khóa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn lại không chạy nổi."
Dao Dao "Ừ" một tiếng, trên người và trên mặt nàng vừa là máu, vừa là đất, hoàn toàn mất đi dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp lúc mới gặp mặt.
"Lâm Thâm, cảm ơn..."
Lưu Nhược Thành cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu.
Lâm Thâm không trả lời, hắn làm vậy không phải vì muốn nhận được lời cảm ơn, chỉ là nghĩ nên làm vậy thì làm vậy thôi.
Có thể không thấy chết không cứu thì hắn đương nhiên cũng không muốn, dù sao mình vẫn là người có lương tâm.
Tình huống của Tần Kỷ Vũ kia, thật sự là không có cách nào.
Nhìn bóng dáng Lưu Nhược Thành đi vào bóng tối sau cánh cửa, không còn phát ra một chút tiếng động nào.
Lâm Thâm lúc này mới đặt chìa khóa lên bàn tay kia.
Chỉ thấy những ngón tay thô ráp đầy nếp nhăn chậm rãi nắm lấy chìa khóa trong lòng bàn tay, rồi mới thu vào bên trong phòng gác cửa tối om không nhìn thấy gì.
Một tràng ho khan truyền ra, đèn phòng gác cửa tắt đi.
"Đi thôi."
Lâm Thâm vỗ vỗ cánh tay Dao Dao, vô thức quay đầu nhìn về phía Tần Kỷ Vũ.
Nơi đó chỉ có bóng tối và một chút mùi máu tươi thoảng tới, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Ngay lúc hắn quay đầu chuẩn bị rời đi, khóe mắt lại liếc thấy một bóng trắng ở lầu bốn tòa nhà dạy học.
Trong nháy mắt, sau lưng Lâm Thâm nổi đầy da gà.
Trời quá tối, ánh sáng quá yếu, hắn không nhìn rõ lắm thứ gì đang đứng trước cửa sổ.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, có một ánh mắt tràn ngập ác ý đang nhìn chằm chằm vào mình, phảng phất muốn xuyên thủng cơ thể hắn.
Lâm Thâm không kìm được mà rùng mình một cái.
Đó là cái gì?
Hắn muốn xác nhận, nhưng lại không dám ngẩng mắt nhìn lại nữa, sợ chỉ nhìn một cái, mình sẽ không đi được.
Đúng vậy, bọn họ chỉ từng ở lầu một, chỉ hoàn thành trò chơi gọi là bốn góc trò chơi ở lầu một.
Tòa nhà dạy học kia, tuy cửa ở vườn hoa trung tâm đã khóa, nhưng cầu thang dẫn lên lầu hai vẫn không bị chặn.
Trên lầu còn có cái gì?
Tần Kỷ Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu cứu nhìn tới, "Ngươi mau cứu ta, chúng ta cùng đi ra được không? Nếu như ngươi nói... ngươi nói bốn góc trò chơi là giả, vậy thì cùng đi ra cũng không thành vấn đề đúng không?"
Lâm Thâm lắc đầu, cau mày, "Ngươi đi không nổi."
Lâm Thâm quả thật từng luyện chút võ vẽ, nhưng đó đều là thời còn đi học, sau khi đi làm công sở thì liền lơ là.
Chỉ là đối mặt với người bình thường như Tần Kỷ Vũ, tuổi tác lớn hơn hắn lại không hiểu kỹ xảo, có lẽ còn có chút tác dụng.
Thế nhưng đối với thứ như Lý Phảng thế này, rõ ràng đã chết rồi mà lại đột nhiên cử động được...
Lâm Thâm trong lòng không chắc.
Hắn nhớ kỹ lời mà lão sư và huấn luyện viên trước kia không ngừng nhấn mạnh, đối mặt với đối thủ phải đưa ra được phán đoán chính xác và lý trí nhất.
Không thể lỗ mãng, không thể đánh giá cao chính mình.
Gặp phải đối tượng không cách nào chiến thắng, liều mạng lao vào là điều tối kỵ.
Lâm Thâm cảm giác được, hiện tại nếu hắn tiến lên, chính là phạm vào điều tối kỵ.
"Ngươi, ngươi đừng đi!"
Tần Kỷ Vũ cả người bị Lý Phảng đè chặt xuống đất, chỉ có thể vươn ra một cánh tay, phần còn lại căn bản không thể động đậy.
Phảng phất như đè trên người hắn không phải một người, mà là một vật nặng ngàn cân.
"Ta đã từng hứa nguyện với quỷ thần! Cuộc sống của ta... tất cả của ta, mới vừa khôi phục lại như ban đầu, ta không thể chết ở chỗ này được, Lâm Thâm!"
Lý Phảng cắn một nhát vào tai Tần Kỷ Vũ, máu tươi thuận theo vành tai chảy xuống.
Tần Kỷ Vũ lại dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thâm, "Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng của ta! Chỉ cần sống sót trở về, ta liền có thể sống lại cuộc sống bình thường trước kia! Ngươi giúp ta một tay, giúp ta một tay đi!"
Lâm Thâm nghe được tiếng xương cốt gãy vỡ, mặt Tần Kỷ Vũ nhăn rúm lại.
Hai tay Lý Phảng tựa như máy móc kim loại băng lãnh, ôm chặt eo Tần Kỷ Vũ không ngừng siết vào.
"Tần thúc... Đừng đi, ta... Sợ..."
Lâm Thâm lắc đầu, từ chối lời thỉnh cầu của Tần Kỷ Vũ, "Ngươi có từng nghĩ tới, từ khoảnh khắc ngươi cầu nguyện với quỷ thần, ngươi đã không thể quay đầu lại được nữa? Nó cho ngươi hy vọng, chính là vì giờ khắc này thì sao?"
Tần Kỷ Vũ thống khổ giãy dụa, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hai tay hắn mở ra, dường như muốn níu lấy Lâm Thâm ở phía xa, "Vậy ngươi... chẳng phải cũng vậy sao? Ngươi hứa nguyện, nên mới tới nơi này, ngươi có... có tư cách gì nói ta?!"
Lâm Thâm không nói gì.
Hắn chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập nhanh một trận, đột nhiên nhớ tới trong bản hướng dẫn công việc có viết, trợ lý có nghĩa vụ giữ bí mật đối với nội dung công việc.
"Kia là... Bọn họ sao lại..."
Tần Kỷ Vũ dường như phát hiện ra điều gì, đột nhiên trừng lớn mắt.
Lâm Thâm lập tức quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy Lưu Nhược Thành đang ngồi dựa vào bức tường bên phòng gác cửa, còn Dao Dao thì đang cầm thứ gì đó trong tay, gắng sức vẫy vẫy về phía hắn.
"Lâm Thâm! Ngươi cứu bọn họ, tại sao lại không cứu ta! Ngươi muốn trơ mắt... nhìn xem..."
Đau đớn khiến Tần Kỷ Vũ không nói nên lời.
Lâm Thâm xoay người, cực nhanh chạy về phía vị trí cửa sau.
Hắn sợ sau khi Tần Kỷ Vũ tắt thở, người tiếp theo Lý Phảng tìm đến chính là bọn họ.
Rắc rắc rắc rắc.
Tiếng xương cốt gãy vỡ không ngừng vang vọng trong sân trường trống trải.
"Lâm—— Thâm...!"
Tiếng của Tần Kỷ Vũ im bặt.
"Mở cửa nhanh!!"
Lâm Thâm vừa chạy vừa hô to.
Chỉ thấy đèn phòng gác cửa bỗng nhiên sáng lên, khiến Dao Dao giật nảy mình.
Mà Lưu Nhược Thành vì chân không cử động được, chỉ có thể ôm lấy ngực vì kinh sợ, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bước chân Lâm Thâm dừng lại một chút, rồi lại rất nhanh lao tới.
Cửa sổ phòng gác cửa rất sáng, kính cửa sổ tràn ngập ánh đèn màu da cam.
Từ bên trong vươn ra một bàn tay già nua, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bàn tay, không nhìn thấy bên trong có thật sự đang có người ngồi hay không.
"Lâm Thâm..."
Dao Dao nắm chặt chìa khóa, ánh mắt lộ vẻ hỏi thăm.
Lâm Thâm quan sát bàn tay kia một chút, thấy đối phương hoàn toàn không có động tác, bèn hất cằm, "Mở cửa."
Dao Dao gật gật đầu, quay người run run rẩy rẩy cắm chìa khóa vào lỗ khóa ở cửa sau.
Lâm Thâm thì cúi người, đỡ Lưu Nhược Thành từ dưới đất dậy.
Theo một tiếng kẽo kẹt, kim loại rỉ sét ma sát vào nhau phát ra âm thanh rợn người.
Cửa sau trường học mở ra, nhưng sau cánh cửa chỉ có bóng tối đen đặc đưa tay không thấy được năm ngón, cùng với gió lạnh không ngừng thổi vào mặt bọn họ.
"Mấy đứa học sinh các ngươi à..."
Bỗng nhiên, từ trong phòng gác cửa truyền đến giọng nói khàn khàn của lão nhân.
"Lần sau đừng có nửa đêm lén lút chạy vào trường học, trả chìa khóa đây... Mau đi đi."
Lâm Thâm chớp mắt mấy cái, cầm lấy chìa khóa từ tay Dao Dao.
Bàn tay vươn ra từ cửa sổ kia ngửa lên, lẳng lặng chờ đợi.
Lâm Thâm thấy vậy, giao tay Lưu Nhược Thành cho Dao Dao, thấp giọng dặn dò: "Đưa hắn ra ngoài trước đi, trả chìa khóa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn lại không chạy nổi."
Dao Dao "Ừ" một tiếng, trên người và trên mặt nàng vừa là máu, vừa là đất, hoàn toàn mất đi dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp lúc mới gặp mặt.
"Lâm Thâm, cảm ơn..."
Lưu Nhược Thành cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu.
Lâm Thâm không trả lời, hắn làm vậy không phải vì muốn nhận được lời cảm ơn, chỉ là nghĩ nên làm vậy thì làm vậy thôi.
Có thể không thấy chết không cứu thì hắn đương nhiên cũng không muốn, dù sao mình vẫn là người có lương tâm.
Tình huống của Tần Kỷ Vũ kia, thật sự là không có cách nào.
Nhìn bóng dáng Lưu Nhược Thành đi vào bóng tối sau cánh cửa, không còn phát ra một chút tiếng động nào.
Lâm Thâm lúc này mới đặt chìa khóa lên bàn tay kia.
Chỉ thấy những ngón tay thô ráp đầy nếp nhăn chậm rãi nắm lấy chìa khóa trong lòng bàn tay, rồi mới thu vào bên trong phòng gác cửa tối om không nhìn thấy gì.
Một tràng ho khan truyền ra, đèn phòng gác cửa tắt đi.
"Đi thôi."
Lâm Thâm vỗ vỗ cánh tay Dao Dao, vô thức quay đầu nhìn về phía Tần Kỷ Vũ.
Nơi đó chỉ có bóng tối và một chút mùi máu tươi thoảng tới, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Ngay lúc hắn quay đầu chuẩn bị rời đi, khóe mắt lại liếc thấy một bóng trắng ở lầu bốn tòa nhà dạy học.
Trong nháy mắt, sau lưng Lâm Thâm nổi đầy da gà.
Trời quá tối, ánh sáng quá yếu, hắn không nhìn rõ lắm thứ gì đang đứng trước cửa sổ.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, có một ánh mắt tràn ngập ác ý đang nhìn chằm chằm vào mình, phảng phất muốn xuyên thủng cơ thể hắn.
Lâm Thâm không kìm được mà rùng mình một cái.
Đó là cái gì?
Hắn muốn xác nhận, nhưng lại không dám ngẩng mắt nhìn lại nữa, sợ chỉ nhìn một cái, mình sẽ không đi được.
Đúng vậy, bọn họ chỉ từng ở lầu một, chỉ hoàn thành trò chơi gọi là bốn góc trò chơi ở lầu một.
Tòa nhà dạy học kia, tuy cửa ở vườn hoa trung tâm đã khóa, nhưng cầu thang dẫn lên lầu hai vẫn không bị chặn.
Trên lầu còn có cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận