Nhà Trọ Số 18
Chương 100: 【0301 】Huynh đệ, chúng ta cùng chung chí hướng a (1)
Chương 100: 【0301 】Huynh đệ, chúng ta cùng chung chí hướng a (1)
Lâm Thâm sờ lên ngực mình đã không còn đau đớn, cảm giác có chút vi diệu.
Nói gì mà trái tim muốn bị dọa ngừng đập, trái tim của chính hắn có khả năng đêm qua đã thật sự ngừng rồi, nhưng cũng không biết tại sao đột nhiên lại nhảy dựng lên.
Hiện tại chuyện này coi như là thế nào, trá thi hoàn hồn?
"Ngươi còn nói ta," Lâm Thâm đi về phía bên ngoài vài bước, "Lúc ở trong phòng ngươi còn nói cảm thấy bọn hắn đáng ghét, kết quả đến trước mặt lại gật đầu cúi người, ta suýt chút nữa đã cho là ngươi bị nhân cách phân liệt."
Cố Thập Viễn "Chậc" một tiếng, đuổi theo bước chân Lâm Thâm, nói: "Đây chính là chỗ ngươi không hiểu rồi? Loại người như Mạnh Nghiêm, ngươi càng đối nghịch với hắn, hắn càng nói nhiều, vậy không bằng ta chủ động một chút, bóp chết câu chuyện của hắn từ trong trứng nước, chẳng phải đỡ phiền phức hơn sao."
Lâm Thâm lại bật cười, lắc đầu.
"Sao ta lại cảm thấy không phải như vậy? Vừa rồi nếu không phải vị quản gia kia đi tới, hắn chắc chắn đã định nói tiếp về ngươi rồi, rốt cuộc ngươi đã làm gì để hắn có ý kiến lớn với ngươi như thế?"
Lâm Thâm nhìn vết trầy trên cổ tay mình, lại tiếp tục nói: "Ta thấy hắn nói với ta còn không nhiều như vậy."
Cố Thập Viễn nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn bóng lưng Mạnh Nghiêm xa xa.
"Chẳng phải là do lão gia hỏa kia nhìn ra, ta không nghe lời như những người khác thôi sao, cho nên ta mới nói việc ta đánh ngất ngươi thật sự là lựa chọn bất đắc dĩ."
Nói rồi, Cố Thập Viễn vươn tay, khoa tay múa chân về phía mấy người đi trước.
"Ngươi cũng nhìn ra rồi đó, những người khác có thể nói là răm rắp nghe theo lời hắn, nếu ta cứ tiếp tục kiên trì, vậy cả hai chúng ta đều sẽ bị xem như người bị tình nghi, đến lúc đó mới thật sự là hết cứu."
Lâm Thâm chớp mắt mấy cái, hồi tưởng lại cảm giác lúc Mạnh Nghiêm đẩy tay hắn ra.
"Rốt cuộc hắn đã làm gì, để mọi người vừa sợ hãi vừa nghe lời hắn như vậy? Lúc nãy khi hắn chạm vào ta, ta cảm giác lòng bàn tay hắn rất thô ráp, chắc hẳn có không ít vết chai, hắn hoặc là người lao động chân tay nặng nhọc, hoặc là người luyện võ, bàn tay người thường không thể nào thô ráp đến mức đó."
Cố Thập Viễn lập tức mở to mắt, vỗ tay cười nói: "Lợi hại, người trong nghề a."
"Ta sao có thể sánh bằng ngươi."
Nghe Lâm Thâm nói vậy, Cố Thập Viễn lập tức lộ vẻ hơi xấu hổ trên mặt, "Ai nha, ta nói này huynh đệ, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa nha, ta thật sự biết lỗi rồi."
Thấy Lâm Thâm không đáp lời, Cố Thập Viễn đành tự cười trừ lè lưỡi.
Lập tức nghiêm mặt nói: "Cũng không làm gì ghê gớm, chỉ là một tay đập gãy cái bàn nhỏ trong đại sảnh thôi. Lúc đó chúng ta còn chưa phát hiện ngươi ở trong phòng làm việc, một đám người tụ tập ở đại sảnh líu ríu thiếu chút nữa là cãi nhau ầm lên, cuối cùng bị hắn một chưởng đập cho im lặng, mới thành ra thế này."
Nghe vậy Lâm Thâm sững sờ, "Đập gãy cái bàn? !"
Cố Thập Viễn nhìn biểu cảm của Lâm Thâm, bật cười thành tiếng: "Ai nha, thật ra trông thì lợi hại vậy thôi, nhưng ngươi chỉ cần kiểm tra kỹ mấy cái bàn trong đại sảnh là sẽ phát hiện thực ra toàn là đồ cũ cả. Chỉ cần tìm đúng góc độ rồi dùng xảo lực, người có chút sức lực đều có thể đập hỏng bàn, cho nên cũng không đến mức quá khoa trương đâu."
Lâm Thâm nhất thời có chút không nói nên lời, hắn không hiểu tiêu chuẩn phán đoán kiểu này của Cố Thập Viễn là từ đâu ra.
Coi như là đồ cũ, nhưng vẫn còn dùng được tức là vẫn còn chắc chắn.
Người bình thường làm sao có khả năng lập tức đập gãy được cái bàn như vậy, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
Cứ như vậy trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới tiểu hoa viên.
Con đường nhỏ lát đá cuội đi lên gập ghềnh, lại thêm trời vừa mưa xong, những chỗ trũng đều đọng đầy nước, tốc độ của đám người chậm lại thấy rõ.
Mà nguyên nhân chủ yếu hơn trong đó là, khi đi ngang qua hồ nuôi cá chép, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía cái cây kia.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, cái thi thể mấy phút trước còn treo ở trên đó đã biến mất không dấu vết.
Ngay cả sợi dây gai kia cũng hoàn toàn biến mất.
Trên cành cây càng không nhìn ra chút dấu vết nào bị dây thừng siết qua, cứ như thể nơi này thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Sao lại đột nhiên biến mất rồi?"
"Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Nhích qua bên kia một chút, nhích qua bên kia chút nữa, ta không muốn đi sát qua đó."
Hai nữ sinh nắm tay nhau gần như dính vào thành một cục, vừa nhìn về phía cái cây kia, vừa không ngừng châu đầu ghé tai.
"Không phải là..."
Một trong hai nữ sinh đảo mắt một vòng, nhìn về phía hồ cá chép bên cạnh.
Nữ sinh còn lại vội vàng vỗ vào tay nàng: "Phì phì phì, đừng nói bậy, ngươi nhìn xem hồ nước này sâu có bao nhiêu đâu, nếu vứt xuống sao có thể không nhìn thấy chứ?"
"Vậy nó đi đâu được chứ? Chẳng lẽ lại... tự mình đi rồi?"
"Miệng quạ đen đừng nói bậy! Ngươi còn như vậy nữa tối nay ta không ngủ cùng ngươi đâu!"
Tiếng nói của hai người họ cũng không nhỏ lắm, Lâm Thâm vừa nghe vừa quay đầu nhìn về phía hồ nước.
Đáy hồ phủ đầy tảo lục, còn có một ít rong trôi nổi, trên mặt nước lác đác vài bông thủy tiên. Nước hồ trông khá trong, có thể nhìn thấy mấy chục con cá chép đang nhàn nhã bơi lội bên trong.
Nơi này đúng là không thể dùng để giấu xác, chỉ cần có mắt, không cần đến gần cũng có thể nhìn ra trong hồ có vật gì hay không.
Điều đáng tiếc duy nhất tại hiện trường là, sau một trận mưa lớn, mặt đất đã hoàn toàn ướt sũng, không thể giống như trong hành lang mà phán đoán được liệu có dấu chân nào đến gần khu vực này hay không.
Do đó cũng không thể biết được, thi thể kia là bị người khác dời đi, hay thật sự như lời nữ sinh nói, nó đã tự mình tuột xuống khỏi dây gai rồi rời đi.
"Mấy vị khách nhân có phải vẫn còn nghi vấn gì không?" Dương Tiến Nhữ nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, bèn quay đầu lại, gương mặt mang nụ cười ấm áp.
Hai nữ sinh thấy vậy vội xua tay: "Không có không có, hai chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, Dương quản gia không cần để ý."
"Vậy sao?"
Dương Tiến Nhữ suy tư một lát, dường như vẫn còn chút không yên tâm: "Nếu có phiền não gì không tiện nói với nam nhân như ta, ta cũng có thể sắp xếp ma ma trong nhà tới..."
"Không phiền Dương quản gia bận tâm," không đợi nữ sinh đáp lời, Mạnh Nghiêm đã lên tiếng trước: "Tiểu cô nương trẻ tuổi, đôi khi chính là thích ồn ào như vậy, không phải chuyện gì to tát."
Thấy Mạnh Nghiêm nói vậy, Dương Tiến Nhữ khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Lâm Thâm lấy cùi chỏ huých nhẹ vào cánh tay Cố Thập Viễn: "Những người này là ai vậy? Hiện tại ta còn chưa nhận rõ mặt người nào cả."
Lâm Thâm sờ lên ngực mình đã không còn đau đớn, cảm giác có chút vi diệu.
Nói gì mà trái tim muốn bị dọa ngừng đập, trái tim của chính hắn có khả năng đêm qua đã thật sự ngừng rồi, nhưng cũng không biết tại sao đột nhiên lại nhảy dựng lên.
Hiện tại chuyện này coi như là thế nào, trá thi hoàn hồn?
"Ngươi còn nói ta," Lâm Thâm đi về phía bên ngoài vài bước, "Lúc ở trong phòng ngươi còn nói cảm thấy bọn hắn đáng ghét, kết quả đến trước mặt lại gật đầu cúi người, ta suýt chút nữa đã cho là ngươi bị nhân cách phân liệt."
Cố Thập Viễn "Chậc" một tiếng, đuổi theo bước chân Lâm Thâm, nói: "Đây chính là chỗ ngươi không hiểu rồi? Loại người như Mạnh Nghiêm, ngươi càng đối nghịch với hắn, hắn càng nói nhiều, vậy không bằng ta chủ động một chút, bóp chết câu chuyện của hắn từ trong trứng nước, chẳng phải đỡ phiền phức hơn sao."
Lâm Thâm lại bật cười, lắc đầu.
"Sao ta lại cảm thấy không phải như vậy? Vừa rồi nếu không phải vị quản gia kia đi tới, hắn chắc chắn đã định nói tiếp về ngươi rồi, rốt cuộc ngươi đã làm gì để hắn có ý kiến lớn với ngươi như thế?"
Lâm Thâm nhìn vết trầy trên cổ tay mình, lại tiếp tục nói: "Ta thấy hắn nói với ta còn không nhiều như vậy."
Cố Thập Viễn nghe vậy sắc mặt tối sầm, nhìn bóng lưng Mạnh Nghiêm xa xa.
"Chẳng phải là do lão gia hỏa kia nhìn ra, ta không nghe lời như những người khác thôi sao, cho nên ta mới nói việc ta đánh ngất ngươi thật sự là lựa chọn bất đắc dĩ."
Nói rồi, Cố Thập Viễn vươn tay, khoa tay múa chân về phía mấy người đi trước.
"Ngươi cũng nhìn ra rồi đó, những người khác có thể nói là răm rắp nghe theo lời hắn, nếu ta cứ tiếp tục kiên trì, vậy cả hai chúng ta đều sẽ bị xem như người bị tình nghi, đến lúc đó mới thật sự là hết cứu."
Lâm Thâm chớp mắt mấy cái, hồi tưởng lại cảm giác lúc Mạnh Nghiêm đẩy tay hắn ra.
"Rốt cuộc hắn đã làm gì, để mọi người vừa sợ hãi vừa nghe lời hắn như vậy? Lúc nãy khi hắn chạm vào ta, ta cảm giác lòng bàn tay hắn rất thô ráp, chắc hẳn có không ít vết chai, hắn hoặc là người lao động chân tay nặng nhọc, hoặc là người luyện võ, bàn tay người thường không thể nào thô ráp đến mức đó."
Cố Thập Viễn lập tức mở to mắt, vỗ tay cười nói: "Lợi hại, người trong nghề a."
"Ta sao có thể sánh bằng ngươi."
Nghe Lâm Thâm nói vậy, Cố Thập Viễn lập tức lộ vẻ hơi xấu hổ trên mặt, "Ai nha, ta nói này huynh đệ, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa nha, ta thật sự biết lỗi rồi."
Thấy Lâm Thâm không đáp lời, Cố Thập Viễn đành tự cười trừ lè lưỡi.
Lập tức nghiêm mặt nói: "Cũng không làm gì ghê gớm, chỉ là một tay đập gãy cái bàn nhỏ trong đại sảnh thôi. Lúc đó chúng ta còn chưa phát hiện ngươi ở trong phòng làm việc, một đám người tụ tập ở đại sảnh líu ríu thiếu chút nữa là cãi nhau ầm lên, cuối cùng bị hắn một chưởng đập cho im lặng, mới thành ra thế này."
Nghe vậy Lâm Thâm sững sờ, "Đập gãy cái bàn? !"
Cố Thập Viễn nhìn biểu cảm của Lâm Thâm, bật cười thành tiếng: "Ai nha, thật ra trông thì lợi hại vậy thôi, nhưng ngươi chỉ cần kiểm tra kỹ mấy cái bàn trong đại sảnh là sẽ phát hiện thực ra toàn là đồ cũ cả. Chỉ cần tìm đúng góc độ rồi dùng xảo lực, người có chút sức lực đều có thể đập hỏng bàn, cho nên cũng không đến mức quá khoa trương đâu."
Lâm Thâm nhất thời có chút không nói nên lời, hắn không hiểu tiêu chuẩn phán đoán kiểu này của Cố Thập Viễn là từ đâu ra.
Coi như là đồ cũ, nhưng vẫn còn dùng được tức là vẫn còn chắc chắn.
Người bình thường làm sao có khả năng lập tức đập gãy được cái bàn như vậy, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
Cứ như vậy trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới tiểu hoa viên.
Con đường nhỏ lát đá cuội đi lên gập ghềnh, lại thêm trời vừa mưa xong, những chỗ trũng đều đọng đầy nước, tốc độ của đám người chậm lại thấy rõ.
Mà nguyên nhân chủ yếu hơn trong đó là, khi đi ngang qua hồ nuôi cá chép, tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía cái cây kia.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, cái thi thể mấy phút trước còn treo ở trên đó đã biến mất không dấu vết.
Ngay cả sợi dây gai kia cũng hoàn toàn biến mất.
Trên cành cây càng không nhìn ra chút dấu vết nào bị dây thừng siết qua, cứ như thể nơi này thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Sao lại đột nhiên biến mất rồi?"
"Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Nhích qua bên kia một chút, nhích qua bên kia chút nữa, ta không muốn đi sát qua đó."
Hai nữ sinh nắm tay nhau gần như dính vào thành một cục, vừa nhìn về phía cái cây kia, vừa không ngừng châu đầu ghé tai.
"Không phải là..."
Một trong hai nữ sinh đảo mắt một vòng, nhìn về phía hồ cá chép bên cạnh.
Nữ sinh còn lại vội vàng vỗ vào tay nàng: "Phì phì phì, đừng nói bậy, ngươi nhìn xem hồ nước này sâu có bao nhiêu đâu, nếu vứt xuống sao có thể không nhìn thấy chứ?"
"Vậy nó đi đâu được chứ? Chẳng lẽ lại... tự mình đi rồi?"
"Miệng quạ đen đừng nói bậy! Ngươi còn như vậy nữa tối nay ta không ngủ cùng ngươi đâu!"
Tiếng nói của hai người họ cũng không nhỏ lắm, Lâm Thâm vừa nghe vừa quay đầu nhìn về phía hồ nước.
Đáy hồ phủ đầy tảo lục, còn có một ít rong trôi nổi, trên mặt nước lác đác vài bông thủy tiên. Nước hồ trông khá trong, có thể nhìn thấy mấy chục con cá chép đang nhàn nhã bơi lội bên trong.
Nơi này đúng là không thể dùng để giấu xác, chỉ cần có mắt, không cần đến gần cũng có thể nhìn ra trong hồ có vật gì hay không.
Điều đáng tiếc duy nhất tại hiện trường là, sau một trận mưa lớn, mặt đất đã hoàn toàn ướt sũng, không thể giống như trong hành lang mà phán đoán được liệu có dấu chân nào đến gần khu vực này hay không.
Do đó cũng không thể biết được, thi thể kia là bị người khác dời đi, hay thật sự như lời nữ sinh nói, nó đã tự mình tuột xuống khỏi dây gai rồi rời đi.
"Mấy vị khách nhân có phải vẫn còn nghi vấn gì không?" Dương Tiến Nhữ nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, bèn quay đầu lại, gương mặt mang nụ cười ấm áp.
Hai nữ sinh thấy vậy vội xua tay: "Không có không có, hai chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, Dương quản gia không cần để ý."
"Vậy sao?"
Dương Tiến Nhữ suy tư một lát, dường như vẫn còn chút không yên tâm: "Nếu có phiền não gì không tiện nói với nam nhân như ta, ta cũng có thể sắp xếp ma ma trong nhà tới..."
"Không phiền Dương quản gia bận tâm," không đợi nữ sinh đáp lời, Mạnh Nghiêm đã lên tiếng trước: "Tiểu cô nương trẻ tuổi, đôi khi chính là thích ồn ào như vậy, không phải chuyện gì to tát."
Thấy Mạnh Nghiêm nói vậy, Dương Tiến Nhữ khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Lâm Thâm lấy cùi chỏ huých nhẹ vào cánh tay Cố Thập Viễn: "Những người này là ai vậy? Hiện tại ta còn chưa nhận rõ mặt người nào cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận